Chương 25

Uyên ương khấu

Nơi này cư nhiên cũng có uyên ương khấu? Lăng Hiên vì sao lại đưa vậy như vậy cho nàng?

Từ Thư Uyển nghe được lời của nàng, cười sờ sờ tóc của nàng, “Tiểu Sơ còn biết nói đẹp nữa nha, thực ngoan.”

Vương phi lúc này sắm vai làm một chủ mẫu tuyệt đối hiền lành, “Đây không phải là liên hoàn khấu của Lăng Hiên tiên sinh đó sao, tiên sinh có thể đưa liên hoàn khấu này cho Tiểu Sơ, cũng là hữu duyên, nếu Tiểu Sơ có thể cởi bỏ liên hoàn khấu này, nói không chừng, sẽ làm sư muội của Thiên Hựu.”

Cởi bỏ uyên ương khấu, sẽ là sư muội của thế tử, cũng là sư muội của Sở Thiên Hựu?

Vị Lăng Hiên tiên sinh có vẻ rất nổi danh này, là dùng cách này để tuyển đệ tử sao? Có thể cởi bỏ uyên ương khấu chính là đệ tử của hắn?

Thế này cũng quá qua loa đi, chỉ cần người lớn dạy bọn nhỏ nhà mình cách cởi bỏ uyên ương khấu, lại ra biểu diễn một chút trước mặt Lăng Hiên, như vậy không phải đều là đệ tử của Lăng Hiên sao?

Bất quá chuyện này không liên quan đến nàng, Lăng Hiên hẳn là người có bối phận hoặc địa vị cực cao, bằng không Vương phi, muội muội của hoàng đế, còn phải gọi Lăng Hiên một tiếng ‘tiên sinh’, nếu làm đệ tử của hắn, cũng coi như kiếm được bùa bảo mệnh ở cổ đại này.

Đã như vậy…

Nàng nhìn uyên ương khấu trong tay, ánh mắt lộ ra ẩn sâu đau thương.

Từng, uyên ương khấu này là do hắn mua tặng nàng, cũng là hắn dạy nàng gỡ thế nào, chỉ tiếc, hắn…

Bất quá cho dù hắn hiện tại còn ở trên nhân thế, giữa bọn họ đã bị ngăn cách bởi dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, không có cách nào vượt qua.

Uyên ương khấu, là thời đại này vốn đã có, vẫn là trước đây từng có một vị tiền bối xuyên không đến thời đại này, tạo ra uyên ương khấu?

Uyên ương khấu tuy rằng theo truyền thuyết là đã có từ thời Trung Quốc cổ đại, nhưng uyên ương khấu ở hiện đại đã trải qua một đoạn phát triển khá dài, hẳn là phải có bất đồng với uyên ương khấu cổ đại. Nhưng uyên ương khấu trong tay này lại giống như đúc với cái ở hiện đại.

Điều này khiến nàng không thể không hoài nghi từng có người xuyên không trước nàng.

Nhưng chân tướng như thế nào, còn phải chờ nàng trưởng thành, nói bóng nói gió hỏi Lăng Hiên mới được.

Vân Mộng Sơ làm bộ như kinh ngạc nhìn uyên ương khấu vài giây, bàn tay nhỏ bé cầm nó giơ tới giơ lui, thân thể dựa vào người Từ Thư Uyển, không phải nàng muốn dựa vào người mỹ nhân, là nàng thật sự đứng mệt mỏi, muốn tìm người chống đỡ.

Từ Thư Uyển quả nhiên là một tiểu di cực kì thiện giải nhân ý, lập tức đưa tay ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi nàng, “Mệt rồi sao.”

Nàng vẫn thưởng thức uyên ương khấu trong tay, nhưng chơi lâu như vậy lại không có chút dấu hiệu sẽ cởi bỏ. Lăng Hiên thấy vậy, dần dần buông tha hi vọng.

Nhưng ngay khi hắn định quay đầu nói chuyện với Sở Thiên Hựu, uyên ương khấu trong tay Vân Mộng Sơ bỗng nhiên, cởi bỏ.

Nàng mỗi tay cầm lấy một nửa, nhìn uyên ương khấu trong tay, như thể cảm thấy rất tân kỳ, không biết vì sao bọn chúng bỗng nhiên tách nhau ra.

Lăng Hiên nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện suy nghĩ sâu xa, trong đầu nhớ lại lời Thất Nguyệt đại sư nói:

“Đây là một loại liên hoàn khấu mà hắn phi thường thích, ngươi giữ đi, nếu tương lai có một tiểu cô nương chưa đến ba tuổi có thể tự tay cởi bỏ liên hoàn khấu này, thì nàng chính là nữ đệ tử duy nhất trong kiếp này của ngươi. Nữ đệ tử này của ngươi tuy không phải là mẫu nghi thiên hạ, thống soái lục cung, nhưng sẽ vinh hoa cả đời, lưu lại tiếng thơm trong sử sách.”