Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Vương phi nói: “Nàng là nữ nhi của tỷ tỷ Từ sườn phi, tên là Vân Mộng Sơ. Trước lúc tỷ tỷ của Từ sườn phi qua đời, có gởi nàng cho Từ sườn phi chăm sóc, cho nên hiện nay đang ở trong vương phủ.”

“À.” Lăng Hiên tiên sinh lên tiếng, lại hỏi: “Vậy bé con vì sao có thể đi theo sau thế tử? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thế tử dẫn theo một người khác ở phía sau.” Lăng Hiên nói xong, ánh mắt hàm chứa trêu tức nhìn Sở Thiên Hựu.

Đứa nhỏ này lạnh như băng, có khi nào chịu để cho ai đi theo sau mình đâu! Hôm nay là có tình huống đặc thù gì sao? Lăng Hiên tiên sinh rất thích thú muốn biết nội dung cụ thể. Cũng rất muốn nhìn xem vị tiểu đệ tử mà ngay từ đầu đã có tính cách lạnh lùng đến mức tận cùng, một chút cũng không giống đứa nhỏ này, vì sao lại bỗng dưng dẫn theo một tiểu nữ oa nhi.

Vân Mộng Sơ nhìn thấy ánh mắt của Lăng Hiên và Sở Thiên Hựu, nhất thời minh bạch, xem ra bản thân mình sắp thành cái cớ để trêu đùa của hai thầy trò này, loại chuyện này tuyệt không dễ chịu, nàng vẫn là sớm một chút tránh ra thì hơn.

Nàng nghĩ, đột nhiên che miệng, hai mắt như nai con sợ hãi nhìn Lăng Hiên tiên sinh vài lần, lập tức tay chân cùng sử dụng, thập phần “nỗ lực” tìm cách đi ra sau Từ Thư Uyển, như thể đang tìm kiếm người bảo hộ.

Cửa thành cháy, vẫn là đừng để gây hại đến cá trong chậu thì tốt.

Lăng Hiên thấy thế, sắc mặt khó có dịp trở nên xấu hổ, cố tình lúc này, Sở Thiên Hựu lại lạnh lùng nói: “Sư phụ, tiểu hài tử chịu không nổi hù dọa.”

Đúng là nghịch đồ!

Lăng Hiên oán thầm trong lòng, đứng thẳng dậy. Tuy rằng tên tiểu tử này khi mới hơn một tuổi đã được hắn thu làm đồ đệ, nhưng hắn làm cái chức sư phụ này lại không có một chút cảm giác kiêu ngạo khi được làm sư phụ. Mỗi lần đều bị tên đệ tử này bất động thanh sắc xiêm áo một đạo, tuy rằng có một đệ tử xuất sắc như vậy, hắn cũng thật vui vẻ, nhưng là trong lòng hắn vẫn là có một chút tiếc nuối…

Đệ tử rất ưu tú, ưu tú đến mức hoàn toàn không giống một đứa nhỏ năm tuổi, ai…

Về phần tiểu cô nương này, Vân Mộng Sơ?

Tỷ tỷ của Từ sườn phi?

Đó không phải là tài nữ danh chấn kinh sư năm đó – Từ Thư Nguyệt sao?

Xem này bộ dáng nữ hài tử này, tuy rằng có hơi sợ người lạ, nhưng là tuổi còn nhỏ như vậy đã biết không khóc không nháo, gặp phải, khụ khụ, gặp phải người “đáng sợ” biết phải tìm người che chở, tựa hồ, cũng thật thông minh nha.

Chính là không biết…

“Vân Mộng Sơ?” Lăng Hiên lần này khôi phục vẻ văn nhân nho nhã, dùng loại ánh mắt trưởng bối nhìn nàng, “Con coi như là tiểu biểu muội của thế tử, vậy ta cho con mượn cái để chơi.” Hắn nói xong, từ trong tay áo lấy ra một món đồ nhỏ, tự mình giơ ra trước mặt Vân Mộng Sơ, chờ nàng tới lấy.

Vân Mộng Sơ nhìn nhìn món đồ trước mắt, đầu tiên là quay sang nhìn biểu cảm trên mặt Từ Thư Uyển, thấy Từ Thư Uyển không có ý phản đối, liền phồng to lá gan, đứt quãng nói: “Đẹp… quá…” Nàng vừa nói vừa vươn tay cầm lấy món đồ trong tay Lăng Hiên. Không biết có phải là nàng đa tâm không, nàng cứ cảm thấy Lăng Hiên đưa nàng vật này là có thâm ý, thôi thì cứ cầm vào tay nhìn một cái thì hơn, nói không chừng sẽ có cái gì đó đặc biệt.

Nàng vừa vươn tay ra, Lăng Hiên liền đặt món đồ vào tay nàng. Nàng cầm lấy nó mới phát hiện, vật này bề ngoài thoạt nhìn đủ màu đủ dạng, mặt trên có hoa văn thật nhỏ, không phải là một cái uyên ương khấu có hơi hoa lệ một chút đó sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »