Xem ra nàng đã đánh giá cao tính thân mật của Sở Thiên Hựu, đành phải tự nghĩ biện pháp ở nơi này tay làm hàm nhai, gian khổ phấn đấu.
Sở Thiên Hi ở bên cạnh thấy thế, vội vàng đi lại kéo tay nàng, “Tiểu Sơ, đừng loạn kéo Tam đệ, Tam đệ có việc phải rời khỏi, muội ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đi, biết chưa.”
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hi, không nói gì.
Thành thật mà nói, tuy rằng nàng chỉ gặp Sở Thiên Hi vài lần, nhưng trong mấy lần này, nàng đại khái có thể cảm nhận được Sở Thiên Hi là một người dè dặt cẩn trọng, luôn tìm cách gây ấn tượng tốt với vị thế tử đệ đệ của mình, nhưng lại chưa từng được vị thế tử đệ đệ này để vào mắt.
Đây hẳn là nỗi bi ai của thứ trưởng tử, thân là ca ca, nhưng luôn phải dè dặt, cẩn trọng nhìn sắc mặt của đệ đệ mình mà hành xử, vạn vạn không thể mạo phạm.
Nàng nhìn Sở Thiên Hi vài giây, làm bộ như có chút ảm đạm gục đầu xuống, ra vẻ bản thân sẽ nghe lời, sẽ không tiếp tục lôi kéo.
Thấy Vân Mộng Sơ có phản ứng như vậy, tim Sở Thiên Hựu liền đập bang bang. Hắn từ lúc nãy đã bắt đầu mông mông lung lung xem Vân Mộng Sơ là con gái của mình. Nếu Vân Mộng Sơ là con gái của hắn, như vậy con gái hắn kéo áo hắn, muốn đi cùng hắn hẳn là chuyện đương nhiên, hắn làm gì phải câu nệ như vậy. Huống chi, hắn luôn thấy Vân Mộng Sơ rất thuận mắt, bằng không cũng sẽ không muốn đem nàng về làm con gái mình.
Hắn nhàn nhạt chớp mắt, mở miệng nói: “Đi cùng ta đi.” Hắn nói xong, gọi tiểu nha hoàn phía sau mang theo Vân Mộng Sơ.
Vân Mộng Sơ nghe xong, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá nàng quyết định lần sau nhất định phải cẩn thận làm việc, tì khí vị thế tử này thật là có chút âm tình bất định, nàng không thể lại chủ quan như lần này nữa.
Tiểu nha hoàn dắt nàng đi theo sau Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Hựu thì đi cùng một gã sai vặt ở phía trước, chỉ trong một lát liền đến đại đường. Lúc này Từ Thư Uyển đang nhu thuận, cung kính đứng ở phía sau Vương phi, còn trước mặt Vương phi thì có một đại thúc nho nhã chừng bốn mươi tuổi.
Đại thúc tướng mạo anh tuấn, khí chất nho nhã, thắt lưng màu trắng nạm vàng, vừa thấy chính là người có học vấn.
Đây là Lăng Hiên tiên sinh, sư phụ của thế tử?
“Sư phụ.” Sở Thiên Hựu đi lên phía trước, cung kính gọi một tiếng.
Lăng Hiên tiên sinh cười cực kì ôn hòa, “Thiên Hựu, đã mấy ngày không gặp con, lát nữa phải kiểm tra xem con học hành thế nào, có bỏ bê hay không.”
“Sư phụ cứ việc kiểm tra.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, bộ dạng ta đây không sợ, không một chút chột dạ.
Lăng Hiên tiên sinh thấy thế, khẽ mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắt dời ra phía sau Sở Thiên Hựu, nhìn thấy Vân Mộng Sơ đang đứng với cặp chân đã vô cùng đau nhức .
Thân thể Vân Mộng Sơ chỉ mới hơn hai tuổi một chút, sao có thể đứng được lâu, sớm đã có chút kiên trì không nổi, nhưng là ở loại tình huống này, nàng lại khó mà ngồi xuống, chỉ có cố chịu đựng.
Không nghĩ lúc này, Lăng Hiên tiên sinh làm gì không làm, lại đi lưu ý đến nàng.
Lăng Hiên tiên sinh khóe miệng mang theo một chút thần bí tươi cười, đến bên cạnh nàng, khẽ cúi người hỏi: “Tiểu oa nhi, con là con của chủ tử nào trong phủ?”
Nàng chớp chớp mắt, hai mắt mờ mịt xem Lăng Hiên tiên sinh, ra vẻ ta cái gì cũng không hiểu.