Chương 22

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, như thể tò mò cái gì đó, kéo đai lưng của Sở Thiên Hựu lên ngắm nghía. Sở Thiên Hựu thấy có động tĩnh, cúi đầu xuống nhìn nhìn nàng, thấy nàng có vẻ vừa tò mò vừa nghi hoặc nghịch nghịch đai lưng của mình, bộ dáng thật là đáng yêu. Trong lòng hắn không khỏi mềm mại vài phần, nhàn nhạt nói với nàng: “Thứ này không thể chơi.”

Nàng ngẩng đầu, ngọt ngào cười với hắn, phảng phất không nghe thấy lời hắn nói, lần này đối tượng thưởng thức từ đai lưng biến thành ngón tay hắn, miệng phá lệ kêu ra hai chữ, “Thế… Tử.”

Trong mắt Sở Thiên Hựu thoáng hiện một tia giật mình, theo bản năng hỏi: “Ai dạy muội nói?”

Nàng nghiêng đầu, tựa hồ không quá minh bạch ý của hắn, chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Không khí bên chỗ Sở Thiên Ninh có chút tẻ ngắt.

Triệu Diệc Như lúc này mở miệng hỏi: “Thiên Hi ca ca, muội còn không biết đáp án của câu đố vừa rồi đâu, rốt cuộc là chữ gì nha? Muội phải xem muội đã học qua chưa.”

Sở Thiên Hi gãi gãi đầu, “Là chữ tô, mấy hôm trước khi phu tử dạy chữ này, ta tình cờ nghĩ ra câu đố này.”

Triệu Diệc Tuấn ngẫm nghĩ gật gật đầu, “Nguyên lai là chữ này, trong chốc lát ta thực nghĩ không ra. Đã như vậy, ta cũng ra một câu đố khác. Năm huynh đệ, ở cùng một chỗ, tên bất đồng, chiều cao bất đồng, lần này không phải là đố chữ, là đố vật.”

Mọi người lại bắt đầu suy tư, chỉ có Sở Thiên Hựu lạnh lùng ngồi yên, phảng phất cho tới bây giờ đều không tham dự vào trận tán gẫu này.

Vân Mộng Sơ nghe xong câu đố, âm thầm bĩu môi, câu đố rất đơn giản nha, hồi nhỏ nàng đã đoán ra rồi, nghe nói loại câu đố này cổ đại cũng có, nhưng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải.

Bất quá dù nàng có biết được đáp án cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục nhàm chán kiếm bánh ăn nếm thử.

Sở Thiên Hựu thấy thế, nghĩ nghĩ, đặt chén nước trà trước mặt Vân Mông Sơ, đại khái ý muốn cho nàng uống nước.

Nàng giả như không biết, tiếp tục ăn bánh, coi như hoàn toàn không có nhìn thấy chén nước kia.

Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, rốt cuộc là nên chăm sóc một đứa nhỏ thế nào? Hắn trước nay tuy rằng luôn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại vì chưa từng có con gái nên hắn cũng không nghiên cứu qua nên chăm sóc một đứa con gái thế nào. Hiện tại thấy Vân Mộng Sơ như vậy, trong lòng hắn có chút không vui.

Bất quá, đúng lúc này, bên ngoài có một nha hoàn đến gần nói với Sở Thiên Hựu: “Thế tử, Lăng Hiên tiên sinh đến, Vương phi đang tìm ngài. “

Sư phụ tới?

Hôm nay tới thật nhanh.

Hắn gật gật đầu, lúc đứng lên định đi, lại phát hiện bàn tay trắng trắng non mềm của Vân Mộng Sơ đang nắm lấy vạt áo của hắn.

Hắn lạnh lùng nói, “Buông tay.”

Vân Mộng Sơ lập tức buông lỏng tay ra, phảng phất trở nên thật sợ hãi.

Kỳ thực nàng cầm ống tay áo Sở Thiên Hựu hoàn toàn là vì trong căn phòng này, chỉ có Sở Thiên Hựu là có quan tâm nàng một chút, người khác nếu không xem nàng là người trong suốt thì chính là căn bản không quan tâm nàng. Nếu Sở Thiên Hựu đi rồi, nàng một mình ở trong này thật tình cảm thấy không an toàn. Sở Thiên Hựu đối với nàng coi như cũng tàm tạm, nàng liền trướng lá gan lên một chút, kéo tay áo Sở Thiên Hựu, dù sao là con nít, làm ra một vài hành động kỳ kỳ quái quái cũng thật bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới, Sở Thiên Hựu thế nhưng lại có phản ứng này.