Chương 21

Hắn hiện tại có thể làm, chính là tận lực rời xa nàng.

Đứng bên cạnh Vân Mộng Sơ, nương nàng làm che dấu, tựa hồ là một lựa chọn không tệ.

Huống chi, hắn có cảm giác, nếu đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng hồn nhiên tươi cười, động tác tràn ngập tính trẻ con lại mang theo tri kỷ, lòng hắn tựa hồ có thể yên tĩnh rất nhiều.

Phảng phất đây chính là loại cảm giác hắn luôn chờ đợi.

Hắn nắm tay Vân Mộng Sơ, ý bảo nàng đi theo mình.

Vân Mộng Sơ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, toét miệng cười cười, ngoan ngoãn đi theo hắn, bộ dạng cực kì tin tưởng hắn, không ầm ĩ cũng không náo loạn.

Sở Thiên Hựu hẳn là có quan hệ đặc thù với Triệu gia, hắn đối với Triệu gia, thế nhưng lại phản ứng khác ngoài thái độ lạnh lùng, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn tùy ý Sở Thiên Hựu lôi kéo, đi theo mặt sau ba chị em Sở Thiên Ninh.

Lúc này Sở Thiên Hi cũng đi đến bên cạnh Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ, mở miệng cười lấy lòng với Sở Thiên Hựu, “Tam đệ thật đúng là quan tâm Tiểu Sơ, để ta giúp đệ chiếu cố nàng đi, dù sao mẫu thân là gọi đệ đi tiếp Triệu gia huynh muội.”

“Không cần.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng cự tuyệt.

Sở Thiên Hi rũ mắt xuống, trong mắt rõ ràng lóe ra không cam lòng, nhưng không nói lời nào.

Sở Thiên Ninh dẫn đoàn người vào một căn phòng khách, hiện tại trời đông giá rét, bên ngoài căn bản không thích hợp chơi trò chơi, nếu hạ tuyết thì còn dễ, tối thiểu có thể ngắm tuyết rơi, nhưng hiện tại ngay cả cái cảnh tuyết cũng không có để xem, Sở Thiên Ninh đành nói: “Không bằng chúng ta chơi đặt câu đố đi.”

Sở Thiên Hi phối hợp nói: “Đúng đó, để ta ra một cái trước.” Hắn suy nghĩ một lát, “Viên trung hoa, hóa thành bụi, tịch dương một điểm đã tây trụy. Tương tư lệ, tâm đã vỡ, không nghe tiếng vó ngựa, ngày mùa thu tàn hồng huỳnh hỏa phi, đánh nhất tự.”

Vân Mộng Sơ nghe xong chớp chớp mắt, câu đố chữ này thật phức tạp nha, nàng hẳn là đoán không ra được cái gì, liền thành thành thật thật ngồi trên ghế. Vì để phù hợp nhân vật tiểu hài tử, nàng còn làm bộ tò mò giơ tay cầm lấy miếng bánh ngọt trên bàn, muốn nếm thử.

Triệu Diệc Như nghe Sở Thiên Hi đố chữ xong, khẽ nhíu mày, hờn dỗi nhìn hắn, “Đố chữ thật khó nha, muội căn bản còn không biết được chữ, muội đoán không ra, ca ca thì sao?”

Chỗ ngồi của Vân Mộng Sơ ngay sát bên cạnh Sở Thiên Hựu, nàng rõ ràng nhìn thấy, khi Triệu Diệc Như mở miệng nói chuyện, cánh tay Sở Thiên Hựu lại cứng ngắc nắm chặt nắm tay.

Triệu Diệc Như và Sở Thiên Hựu đã từng xảy ra chuyện gì sao?

Cũng không đúng nha, hai đứa nhỏ đều mới năm tuổi, có thể có chuyện gì?

Sở Thiên Hi nhìn thần sắc của Triệu Diệc Như, mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Triệu muội muội, thật có lỗi, chúng ta đừng đố chữ nữa, đổi sang đố đồ vật đi.”

Mặt mày Sở Thiên Hựu vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu bi thương lên.

Nguyên lai, hai người bọn họ từ giờ phút này đã…

Hắn lúc trước vì sao cái gì cũng không phát hiện, còn ngây ngốc tin tưởng hai người kia?

Hắn quả nhiên là đại đồ ngốc.

Vân Mộng Sơ hơi hơi ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, cảm xúc của hắn tựa hồ không quá đúng, giống như thật mất hứng.

Nàng cắn cắn môi, có nên không dấu vết an ủi hắn một chút, làm cho hắn nhớ kỹ ý tốt của mình?

Nàng do dự một lát, ánh mắt khẽ chuyển động, Sở Thiên Hựu tuy rằng có vẻ thập phần lạnh như băng, nhưng tựa hồ tì khí cũng không tệ, cho tới bây giờ hắn đều rất nhẫn nại chăm sóc nàng.