Chương 209

Tuy rằng quan hệ giữa bà và Đông Tuyết trước kia chẳng ra sao cả, nhưng lần này, bà là đại diện cho Thường Phong…

Tập Đông Tuyết hẳn sẽ không cự tuyệt.

Lão Vương phi cúi đầu, lẳng lặng suy tư, một hồi lâu không nói chuyện.

Lúc này Vương phi lên tiếng, thanh âm lạnh như băng, “Hà lão phu nhân cũng là người từng trải việc đời, không ngờ suy nghĩ lại hồn nhiên như vậy. Hôn sự của Thiên Ninh, ta và mẫu thân không nhất định có thể làm chủ, dù sao trong cung còn có Thái Hậu, mà Thái Hậu thì rất quan tâm đến hôn sự của Thiên Ninh a.”

Thường Hâm phảng phất thật kinh ngạc, “Thái Hậu cũng muốn nhúng tay vào hôn sự của Thiên Ninh sao?”

Vương phi khẽ nhíu mày, “Thái Hậu chính là ngoại tổ mẫu của Thiên Ninh, có gì không thể nhúng tay?”

Thường Hâm cười cười, quay sang hỏi lão Vương phi: “Đông Tuyết, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Làm thông gia với Thường Phong sao?

Chuyện này đối với bà mà nói, quả thật rất có sức dụ hoặc, khiến bà phi thường muốn đáp ứng lời mời của Thường Hâm, nhưng đúng lúc này, trong đầu bà chợt hiện lên ánh mắt bi thống của con trai cùng bộ dáng nhu thuận của Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu.

Thường Hâm là người thế nào, bà hiểu rất rõ. Thường Hâm tuy rằng mới đầu cực lực tán dương tôn tử của mình, nhưng trong lòng bà biết, tôn tử của Thường Hâm nhất định không có bao nhiêu thành tựu.

Mà Sở Thiên Ninh lại hoàn hảo về mọi mặt, nếu thật sự gả cho tôn tử của Thường Hâm, tuy rằng đứa nhỏ đó sẽ được đưa làm con thừa tự cho Thường Phong, nhưng rõ ràng vẫn cực kì ủy khuất.

Y theo tính tình cao ngạo, quyết không cúi đầu của Sở Thiên Ninh…

Bà muốn nhẫn tâm một lần, thành toàn tư tâm của mình, bảo Sở Thiên Ninh thành thân với tôn tử của Thường Hâm, nhưng…

Lão Vương phi đứng lên, nói với Thường Hâm: “Việc này chờ Thường Phong trở về, ta sẽ gửi tin cho ngươi.” Nói xong, bà quay sang nói với Vương phi: “Con dâu, hôn sự của Thiên Ninh sẽ do ta làm chủ, hi vọng con không cần nhúng tay. Đương nhiên nếu con tiến cung đi cầu Thái Hậu, ta cũng không thể nói gì hơn. Ta chỉ là một Vương phi bình thường, không có quyền bằng Thái Hậu.”

Vương phi rũ mắt xuống, lặng im đứng tại chỗ.

Thường Hâm thấy thế, cảm thấy chuyện này tối thiểu có chín phần thành nắm chắc có thể thành, mặt mày nhất thời cười tươi như hoa.

Thường Hâm cùng lão Vương phi đi rồi, Vương phi liền cho người gọi Sở Thiên Ninh đến, nói chuyện này cho nàng biết.

Sở Thiên Ninh nghe xong, thần sắc kiêu ngạo lạnh nhạt lập tức xuất hiện vết rách. Nàng kinh hoảng nhìn Vương phi, “Mẫu thân, tổ mẫu sẽ không thật sự muốn gả con cho tên Hà Bang kia, đúng không? Không, con không muốn, con đã hẹn ước với Văn ca ca rồi, không thể…”

Vương phi cười nhẹ nhìn Sở Thiên Ninh, “Thiên Ninh, mẫu thân hỏi con một câu, con thành thành thật thật trả lời ta, con có thích Văn Tân Dật không?”

Mặt Sở Thiên Ninh dần dần đỏ lên, một lát sau, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, “Mẫu thân, con quả thật… Trong lòng, thích hắn… Chúng con… trước đây đã gặp nhau.”

Vương phi gật đầu, “Một khi đã vậy, con yên tâm đi, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để con gả cho Hà Bang.”

Sở Thiên Ninh lúc này mới thả lỏng một ít, “Nhưng tổ mẫu…”

“Mẫu thân tự có biện pháp.” Vương phi nói xong, lại an ủi Sở Thiên Ninh vài câu mới bảo nàng rời đi.

Có lẽ là vì Vương phi không tận lực giấu diếm tin tức, chuyện lão Vương phi muốn gả Sở Thiên Ninh cho Hà Bang, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh liền truyền đến tai Vân Mộng Sơ. Lúc mới nghe tin này, Vân Mộng Sơ quả thực có chút không dám tin, Sở Thiên Ninh không là sắp gả cho Văn Tân Dật sao? Chuyện này thế nhưng cũng có ngoài ý muốn.

Đối với tin tức này, nàng có chút do dự. Theo lý mà nói, nàng hẳn là đến chỗ Sở Thiên Ninh, ân cần thăm hỏi một tiếng. Hai người dù sao cũng ở chung trong vương phủ lâu như vậy, còn đi học thêu cùng với nhau. Nhưng rồi, lời dặn của Từ Thư Uyển lại vang lên trong đầu nàng.