Nhưng Thường Phong lại sống thật sự khổ…
Mắt lão Vương phi ẩn ẩn toát ra thần sắc thống khổ, bà nỉ non nói: “Nhận tôn tử về làm con thừa tự cũng là chuyện tốt.”
Thường Hâm nhìn thấy biểu cảm của lão Vương phi như vậy, trong lòng thoáng có chút vừa lòng, tiếp tục nói với lão Vương phi: “Tôn tử của ta sau này làm con thừa tự xong, sẽ bắt đầu thương lượng chuyện nghị thân, nhưng ta nhìn trái nhìn phải, gặp qua rất nhiều danh môn khuê tú trong kinh thành, vẫn cảm thấy Thiên Ninh quận chúa trong vương phủ là tốt nhất. Thiên Ninh quận chúa không chỉ tài đức vẹn toàn, dung mạo còn phi thường xinh đẹp, tính cách lại tốt. Nữ hài tử tốt như vậy, quả thực là đốt đèn l*иg đều khó tìm. Ta thấy, không bằng Thiên Ninh nhà ngươi đến làm con dâu cho Thường Phong đi, ngươi nghĩ thế nào?” Thường Hâm lúc nói còn cường điệu hai chữ “Thường Phong”, rõ ràng là lợi dụng địa vị của Thường Phong trong lòng lão Vương phi.
Tâm tình Vương phi lập tức chìm xuống, quả nhiên là tới nói chuyện hôn sự của Thiên Ninh, nhưng con người như Thường Hâm chắc chắn không có loại tâm tư này, cũng sẽ không có trí tuệ này, vậy thì rốt cuộc là ai sai khiến bà ta làm như vậy? Để Thiên Ninh gả cho đứa tôn tử tài mạo bình bình của Thường Hâm? Làm sao có thể!
Vương phi nghiêng đầu cẩn thận quan sát lão Vương phi, biểu cảm trên mặt bà có vẻ rất nghiêm túc, như đang nghiêm cẩn suy xét cái gì. Vương phi khẽ mím môi, nếu lão Vương phi thật sự định đáp ứng chuyện này, nàng thật đúng có chút khó xử.
Lão Vương phi trầm mặc một lát, chậm rãi hỏi: “Ngươi đề nghị chuyện này, Thường Phong có biết không? Thường Phong nghĩ như thế nào?”
Vẻ mặt Thường Hâm biểu ngắc một lát, liền vội vàng cười nói: “Đông Tuyết, ngươi cũng biết Thường Phong rồi còn gì, nam nhân sao có rảnh quan tâm chuyện kết hôn của con cái, việc này đương nhiên là phải do ta thu xếp. Ta rất Thiên Ninh nhà ngươi, ta tin chắc khi Thường Phong biết chuyện này cũng là một mực tán thành, dù sao nếu chuyện thành, hắn và ngươi sẽ là thông gia với nhau a! Các ngươi năm đó hữu duyên vô phân, hiện tại để con cháu hoàn thành tâm nguyện cũng không tệ, ngươi nói đúng không, Đông Tuyết?”
Lão Vương phi im lặng, không nói gì khác, như còn đang suy xét.
Vương phi lúc này quay sang cười nói với Thường Hâm: “Hà lão phu nhân.” Phu quân của Thường Hâm họ Hà, cho nên Vương phi gọi bà là Hà lão phu nhân, “Ta đã sớm định xong hôn sự của Thiên Ninh với văn gia, hiện thời đã bắt đầu làm văn thư.”
Hà lão phu nhân nghe vậy, rất sửng sốt, lại không thèm để ý, cười cười nói, “Đã bắt đầu làm văn thư? Vậy chẳng phải là còn chưa làm xong sao, những lời nói phía trước đều có thể không tính mà.”
“Hà lão phu nhân.” Vương phi trầm mặt xuống, “Sở gia và Văn gia đều là gia tộc có uy tín, tuy rằng là chuyện bàn bạc riêng, nhưng sao có thể nói không tính là không tính gì hết. Hà lão phu nhân nói như vậy, thật quá xem thường hai nhà chúng ta.”
Thường Hâm xấu hổ, định mở miệng phản bác, nhưng chung quy cố kị thân phận của Vương phi, đành quay sang nói với lão Vương phi: “Đông Tuyết, ngươi thấy việc này thế nào? Con dâu ngươi tuy rằng không đồng ý, nhưng ta thấy ngươi mới là người làm chủ vương phủ, chỉ cần ngươi đáp ứng, việc này nhất định có thể thành.”
Thường Hâm vui vẻ nghĩ, việc này mà thành, bà sẽ có cháu dâu là quận chúa, lại là quận chúa do hoàng thượng đích thân phong tặng, thân phận lớn biết bao nhiêu, để xem về sau trong kinh còn có ai dám xem thường mình… Hơn nữa, làm như vậy còn có thể trèo lên cây đại thụ xanh quanh năm Sở Thân Vương, lại có thêm lời hứa của Cao gia, đúng là chuyện tốt nhiều không đếm xuể! Vì chuyện này, bà mới phải mặt dày đi gặp lại Tập Đông Tuyết sau vài thập niên, ngẫm lại vẫn thấy rất đáng giá.
Chỉ cần Tập Đông Tuyết đáp ứng, chuyện này liền hoàn toàn không thành vấn đề. Mà Tập Đông Tuyết hẳn là sẽ đáp ứng, bà ta đã từng yêu Thường Phong như vậy còn gì!