Chương 207

Nhưng Thường Hâm không biết vì lý do gì, một lần cũng chưa tới…

Bất quá nghe nói, quan hệ trước kia của Thường Hâm và lão Vương phi không được tốt lắm, rất có khả năng là vì nguyên nhân này.

Trước kia không đến, hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện, không cần đoán cũng biết là vì chuyện của Thường Phong.

Lúc lão Vương phi bước vào phòng khách, Thường Hâm đang trò chuyện câu được câu không với Vương phi, thấy lão Vương phi tiến vào, hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên. Vương phi hành lễ con dâu, Thường Hâm thì lại trực tiếp bước tới, nói với lão Vương phi: “Đông Tuyết, hơn ba mươi năm rồi, ta rốt cuộc gặp lại ngươi. Hơn ba mươi năm qua, ngươi sống có tốt không?”

Tên của lão Vương phi là Tập Đông Tuyết, Thường Hâm cảm thấy mình là người đồng lứa với lão Vương phi, nên trực tiếp gọi thẳng khuê danh của bà. Lão Vương phi mới đầu khi nghe cái tên “Đông Tuyết” này, tâm tình có chút kích động, nhưng khi nhìn thấy nụ cười quá giả của Thường Hâm, tâm tình kích động cũng phai nhạt rất nhiều. “Ta sống có tốt hay không, Thường Hâm, ngươi không phải rất rõ ràng sao… Hiện tại mới đến hỏi ta, không thấy đã chậm rồi sao?”

Thường Hâm ngượng ngùng cười cười, cố nén cảm giác tức giận muốn bỏ về, nói với lão Vương phi: “Đông Tuyết, ta hôm nay cố ý đến thăm ngươi, chúng ta cùng nhau tâm sự chuyện trước kia đi.”

“Chuyện trước kia sao…” Lão Vương phi nhíu mày, “Ta còn nhớ rõ, năm đó ngươi có vẻ rất không đồng ý để Thường Phong cưới ta.”

Nụ cười trên mặt Thường Hâm lập tức cứng ngắc, Vương phi thấy thế, thầm mím môi cười trộm. Xem ra lão Vương phi tuy rằng ăn chay niệm phật, không hỏi thế sự rất nhiều năm, nhưng đầu óc vẫn không hồ đồ. Bà có thể nhìn thấu mọi việc, chẳng qua trong lòng có rất nhiều chấp niệm, không thể dứt bỏ mà thôi.

Thường Hâm thấy không có khả năng ôn chuyện, đành nói thẳng ra ý đồ của mình: “Hôm nay ta đến là muốn nói chuyện với ngươi, Thường Phong sắp trở về, định nhận một đứa nhỏ về làm con thừa tự. Đứa nhỏ này, đương nhiên là sẽ trưởng tôn của ta. Ngươi cũng biết, trưởng tôn của ta, bộ dạng tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, hơn nữa tuổi lại còn trẻ…” Cứ như thế, Thường Hâm tuôn một tràng khích lệ tôn tử nhà mình.

Vương phi cảm thấy mình có chút nghe không nổi nữa. Tôn tử của Thường Hâm thế nào, nàng đương nhiên biết, tuy rằng không phải là hạng ăn chơi trác táng, nhưng không hề có bản lĩnh gì, tuyệt đối không ưu tú như lời bà nói.

Thường Hâm dong dài nói nhiều như vậy, lão Vương phi chợt nghe ra trọng điểm, “Ngươi nói, Thường Phong muốn nhận trưởng tôn của ngươi làm con thừa tự?”

“Đúng rồi…” Thường Hâm nói xong, rất có thâm ý liếc nhìn lão Vương phi một cái, “Đông Tuyết, ngươi cũng biết đệ đệ ta không vợ không con, tuổi già rất là thê lương, cho nên định nhận trưởng tôn của ta về làm con thừa tự. Ta nghĩ, dù sao ta và hắn cũng là tỷ đệ, không có chuyện gì là không thể làm. Ta cũng chỉ nhịn đau một chút, đưa trưởng tôn của ta về làm con thừa tự cho hắn. Việc này chỉ chờ Thường Phong về kinh rồi sẽ làm ngay.”

Vương phi rũ mắt xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, tự biến mình thành người vô hình trên ghế. Nếu không phải lo lắng Thường Hâm có nói gì đó liên quan đến Sở Thiên Ninh, nàng đã sớm tìm lý do chạy lấy người.

Tỷ đệ tình thâm?

Thường Hâm nói thật là dễ nghe. Rõ ràng là bà thấy đệ đệ mình hiện tại quyền cao chức trọng, có thể nói là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, nên mới nịnh bợ, nguyện ý đưa trưởng tôn của mình về làm con trai trên danh nghĩa của đệ đệ.

Bất quá, lão Vương phi nghe được tin Thường Phong tới giờ vẫn không cưới vợ, sống lẻ loi một mình, ánh mắt rõ ràng ảm đạm một lát. Bà tuy rằng sống không được hài lòng, nhưng dù sao cũng hưởng thụ vinh hoa phú quý, có con trai có cháu trai. Dù bà từng vì chuyện quá khứ mà muốn khiến hậu viện của con trai không được an tĩnh, nhưng sự tình đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà cũng dần dần hiểu ra, oán khí trong lòng đã không còn nặng nề như trước, rất nhiều việc đều có cũng được, không có cũng không sao, bà đều không muốn hỏi đến.