Có một số việc, đã qua rồi thì hãy để nó qua đi.
Tiêu Hàm thấy Vân Mộng Sơ không trả lời, cơn giận cũng dần xẹp xuống, thấp giọng nói: “Kỳ thực ta cảm thấy mỗi ngày ở nhà ngốc rất chán, lần trước đến chỗ ngươi, nói chuyện với ngươi, cảm giác cũng không tệ, nên muốn lại đến tìm ngươi mà thôi. Huống chi ta còn làm hỏng danh tiết của ngươi, đương nhiên phải đến tìm ngươi.”
Vân Mộng Sơ im lặng một lát, mới thấp giọng nói: “Tiêu công tử, đó hoàn cảnh sinh ra công tử như vậy, chẳng thể trách bất luận kẻ nào, nếu muốn thay đổi, chỉ có thể dựa vào chính mình, trốn tránh không phải là biện pháp.”
“Giống như ngươi sao?” Ánh mắt Tiêu Hàm sáng quắc nhìn nàng, “Từ lúc ta biết ngươi là nữ tử, ta luôn luôn cảm thấy ngươi rất có dũng khí. Ngươi lấy đâu ra dũng khí chạy ra khỏi nhà, mở cửa hàng buôn bán, hơn nữa ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao làm được hết thảy?”
Nàng cười cười, “Ta là có quý nhân tương trợ.”
Thất Nguyệt quả thật quý nhân của nàng, không có Thất Nguyệt, cho dù nàng biết nhiều thế nào, chỉ sợ đều làm không được.
Tiêu Hàm tò mò nhìn nàng, “Nói một chút đi, ta rất hiếu kỳ chuyện của ngươi a.”
“Ta không muốn kể.” Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói, “Hơn nữa, Tiêu công tử, ta cũng không muốn gặp lại công tử, công tử chỉ cần không lại tới tìm ta, đã là không gì tốt hơn. Mong Tiêu công tử tha thứ ta không thức thời.”
Tiêu Hàm bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, cũng có chút nhịn không được tức giận, hắn đứng lên, “Cảnh Ngôn, ngươi chán ghét ta như vậy?”
Vân Mộng Sơ thấy hắn có chút tức giận, khuôn mặt rõ rành rành là một đứa con nít, yên lặng gật gật đầu, “Không sai, cho nên, mong Tiêu công tử đừng lại đến tìm ta.”
Tiêu Hàm mím môi, không vui nói: “Ngươi cũng biết, ta hôm nay đến vốn là muốn gặp ngươi. Một nữ hài tử làm buôn bán hẳn là không dễ dàng, ta muốn nói với ngươi, nếu có gì phiền toái, ta có thể giúp ngươi. Ta vốn là một mảnh hảo tâm, tưởng đến thăm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đối xử với ta như vậy, xem như ta đã nhìn lầm, uổng phí tấm lòng này.” Hắn nói xong liền vung tay áo tức giận rời đi.
Thấy hắn đi rồi, Vân Mộng Sơ kìm lòng không được thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng đã tiễn được trái bom hẹn giờ này, hi vọng hắn sẽ làm như lời hắn nói, không bao giờ đến nữa.
Giải quyết Tiêu Hàm xong, Vân Mộng Sơ ở lại Như Ngọc Lâu một lúc sau liền rời đi.
Từ lúc đi ra cửa sau đến lúc đã ngồi vào trong xe ngựa, bộ dạng Từ Vân luôn cứ như muốn nói lại thôi. Vân Mộng Sơ nhu nhu thái dương, nói: “Ngươi có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Từ Vân nói: “Tiểu thư, nô tì thấy hôm nay Tiêu công tử tựa hồ tức giận rời đi. Tiểu thư và hắn…”
“Ta và hắn không có gì.” Vân Mộng Sơ đơn giản nói, cầm bao dược trong tay đưa cho Từ Vân, “Từ Vân, tẩy dịch dung giúp ta đi.”
Từ Vân lên tiếng, nhận lấy bao dược, nhẹ nhàng bôi lên mặt Vân Mộng Sơ.
Xe ngựa dần dần tới gần vương phủ, Vân Mộng Sơ cũng dần dần gạt chuyện Tiêu Hàm sang một bên. Tiêu Hàm dù sao tuổi còn nhỏ, chuyện này không chừng qua không lâu nữa sẽ bị hắn quên đi.
Vài ngày sau, phủ Sở Thân Vương nhận được một tin không lớn không nhỏ: Trấn Nam tướng quân Thường Phong sắp sửa khải hoàn hồi triều.
Chuyện về vị Trấn Nam đại tướng quân Thường Phong này kỳ thực có thể là một bộ truyền kỳ. Thời ông còn trẻ, gia cảnh phổ thông, phụ thân chỉ là một gã tiểu lại của Binh bộ. Hắn nguyên bản cũng muốn vào trong Binh bộ, nhưng không biết vì sao, sau này lại tự thỉnh đi trấn giữ biên giới phía nam. Đi một chuyến kéo dài tận vài thập niên, ngoại trừ nhận phong thưởng, ông chưa từng trở lại kinh thành. Trong vòng hơn ba mươi năm, ông từ một tiểu binh biến thành Trấn Nam đại tướng quân. Nhận được ý chỉ hồi kinh của hoàng thượng, ông mới khải hoàn hồi kinh, vị trí cũ tự nhiên có người khác tiếp nhận.