Chương 201

Lúc đi ngang qua Phó Trần Âm, Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói: “Ta chỉ chờ Tiêu Hàm nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau, nếu hắn đến, đưa hắn đến gian phòng mà ta ngày thường xem sổ sách.”

Phó Trần Âm cúi đầu, có chút nói không ra lời, tự hỏi bản thân, mình làm như vậy, thật sự đã sai rồi sao.

Vân Mộng Sơ lẳng lặng ngồi trong phòng uống trà đọc sách. Kỳ thực Phó Trần Âm không làm ra chuyện gì quá mức nghiêm trọng, nhưng hắn làm như vậy có chút không đúng. Nếu không cho chút cảnh cáo, sẽ khiến hắn tiếp tục gạt nàng, làm ra vài động tác nhỏ. Đến lúc đó nàng biết phải làm thế nào, hiện tại ngẫm lại, nàng hẳn là nên có vài người thực sự của mình ở Như Ngọc Lâu.

Nàng còn đang nghĩ việc này, chợt nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, giương giọng nói: “Vào đi.”

Tiêu Hàm đẩy cửa đi vào, quay sang nói với gã sai vặt đi theo sau: “Ngươi ở bên ngoài chờ, thuận tiện đi xem Như Ngọc Lâu có hàng gì mới, lát nữa ta sẽ mua về cho mẫu thân.”

Vân Mộng Sơ vẫn ngồi yên trên ghế. Tiêu Hàm vào trong liền đóng cửa lại, tò mò nhìn nàng, “Ngươi rất ít xuất hiện ở đây sao? Cũng phải, ngươi là một nữ tử, đúng là không tiện thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài. Ngươi rốt cuộc là cô nương nhà ai? Mau thành thật nói với ta.”

Vân Mộng Sơ nhàn nhạt hỏi: “Tiêu công tử, công tử tìm ta có chuyện gì?”

Tiêu Hàm khẽ nhíu mày, “Ngươi có thể dùng giọng nói vốn có của mình nói chuyện với ta được không? Thanh âm này của ngươi, ta nghe rất kỳ quái.”

Vân Mộng Sơ im lặng, cầm lấy bút viết một hàng chữ lên giấy đưa cho Tiêu Hàm xem.

Tiêu Hàm cầm tờ giấy lên, cúi đầu đọc ra thành tiếng, “Tiêu công tử, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Tiêu Hàm nhất thời minh bạch ý của nàng, đến gần ngồi cạnh bên nàng, cố ý ghé sát vào nàng, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cô nương nhà ai? Ta ngày đó… Ngươi thật sự không để ý sao?”

Vân Mộng Sơ rũ mắt xuống, không dấu vết nhích ra xa một chút. “Tiêu công tử, mỗi người đều có bí mật của bản thân, ta không muốn ra mình là cô nương nhà ai. Về phần ngày đó, nào có xảy ra chuyện gì cần ta để ý? Chỉ cần Tiêu công tử tuân thủ lời hứa của mình là được.”

“Ngày đó… Ngày đó…” Tiêu Hàm lắp bắp, mặt cư nhiên đỏ lên, “Ngày đó ta đè ở trên người ngươi, theo lý mà nói, ta hẳn là, phải chịu trách nhiệm cho danh tiết của ngươi.”

Vân Mộng Sơ nhất thời trợn to hai mắt. Danh tiết?

Ách, được rồi, dựa theo tư tưởng của người cổ đại, hắn là nam nàng là nữ, hắn đè ở trên người nàng, tuyệt đối là phạm vào quy củ nam nữ thụ thụ bất thân. Loại chuyện này, một khi có người khác nhìn đến, vạn nhất Tiêu Hàm không chịu nhận trách nhiệm, nàng phỏng chừng có khả năng sẽ bị kéo đi nhét vào l*иg heo, thả trôi sông.

Bất quá, nàng đến nơi này lâu như vậy, tư tưởng hiện đại vẫn còn nguyên như trước. Đối với mấy cái vụ danh tiết linh tinh này nọ, quả thật nàng không để ý gì mấy. Mà Tiêu Hàm cũng chỉ ép ở trên người nàng một chút mà thôi, đến nàng còn không thèm để ý, chỉ có mỗi tên Tiêu Hàm này giống như vẫn nhớ kỹ chuyện đó.

Tiêu Hàm thấp giọng nói: “Ta đã từng nói với bản thân, đời này kiếp này tuyệt đối không cô phụ bất kì một nữ tử nào, tuyệt đối không để nàng thương tâm như mẫu thân ta. Ngày đó ta đè trên người ngươi, nếu ngươi là nam tử thì không có gì, nhưng ngươi là nữ tử, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi, bằng không ngươi sau này làm thế nào lập gia đình được?”

“Khụ khụ.” Vân Mộng Sơ ho nhẹ hai tiếng, có chút không biết phải khuyên nhủ thế nào: “Tiêu công tử… Chuyện ngày đó, cũng chỉ trời biết đất biết công tử biết ta biết, chỉ cần công tử và ta không tiết lộ, sẽ không có ai biết chuyện này. Công tử cũng không cần chịu trách nhiệm cái gì, ta không cần…”

Giỡn hoài, nếu để Tiêu Hàm đã thân phận thật sự của nàng, dựa theo trình độ thù địch ngày đó của Tiêu Hàm, tên này tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp trả thù nàng. Không chừng việc hắn làm đầu tiên chính là đi rêu reo khắp nơi chuyện nàng mở cửa hàng kinh doanh, như vậy rất dễ xuất hiện mấy tin đồn kiểu như vương phủ gì đó khắt khe biểu tiểu thư, hoặc là biểu tiểu thư gì đó không biết liêm sỉ. Đến lúc đó, cho dù nàng muốn cạo tóc đi làm ni cô cũng khó.