Vân Mộng Sơ suýt chút nữa thì hộc máu. Ranh con mới tí tuổi đầu, khôn khéo như vậy làm gì a…
Sở Thiên Hựu là một cái, Tiêu Hàm lại là một cái…
Vì sao nàng luôn đυ.ng phải loại đứa nhỏ này, rất muốn rơi lệ đầy mặt a.
Vân Mộng Sơ nỗ lực duy trì vẻ mặt trấn định, nhàn nhạt hỏi: “Vậy còn thân phận của ta…”
“Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.” Tiêu Hàm dứt khoát nói, “Ngươi yên tâm đi, ta tuy rằng không hẳn là người tốt gì, nhưng lời nói ra vẫn rất đáng tin.”
Vân Mộng Sơ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hi vọng Tiêu Hàm có thể nói được làm được. Bất quá, cho dù hắn làm không được, nàng cũng sẽ nỗ lực nghĩ biện pháp ứng đối.
Nàng lấy ra khối xà phòng mới làm đưa cho Tiêu Hàm, “Tiêu công tử, đây là dùng để rửa tay, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn nhiều so với kiểu rửa tay thông thường.”
Để làm khối xà phòng kiểu hiện đại này, nàng đã phải dùng mười tám loại nguyên liệu khác nhau, trong đó dầu dừa, dầu cọ, cam du và rất nhiều hương liệu khác. Nàng đã dùng thử một chút, hiệu quả quả thật rất tốt.
Tiêu Hàm nhận lấy gói giấy dầu trong tay nàng, đưa lên mũi ngửi thử, “Nghe mùi có vẻ tốt, ta mang về cho mẫu thân dùng thử xem. Cảnh Ngôn cô nương, chúng ta lần sau lại gặp.”
Vân Mộng Sơ sắc mặt bình tĩnh tiễn Tiêu Hàm ra khỏi cửa, sau đó trở về phòng tiếp tục xem sổ sách. Chuyện giữa nàng và Tiêu Hàm, sợ là tuyệt đối không bao giờ gặp mặt lần nữa.
Chỉ là, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không nằm trong tay nàng.
***
Sau buổi gặp với Tiêu Hàm, Vân Mộng Sơ xem xong sổ sách liền trở về vương phủ, tiện đường mua vài món ăn vặt trở về cho Từ Thư Uyển.
Cuộc sống bình tĩnh của nàng lại bắt đầu.
Nhưng nàng không nghĩ tới, mười ngày sau, khi nàng trở lại cửa hàng, Phó Trần Âm sau khi thương lượng những chuyện gần đây với nàng xong, nói: “Đông gia, hai ngày nay, vị Tiêu công tử của Tiêu phủ đã đến tìm ngài mấy lần. Tân quản sự đã nói rằng ngài không ở đây, nhưng hắn vẫn cứ theo hỏi đại khái khi nào ngài sẽ đến. Tân quản sự bị hỏi đến bất đắc dĩ, liền nói cho hắn biết hôm nay ngài sẽ đến. Ta cảm thấy dựa theo thời điểm Tiêu công tử thường ghé, hiện tại hẳn là sắp đến.”
“Cái gì?” Vân Mộng Sơ đứng lên, nheo mắt nhìn Phó Trần Âm, “Phó Trần Âm, loại chuyện này sao ngươi không sớm nói với ta, vì sao hiện tại mới nói?”
Phó Trần Âm cười cười, “Tiêu công tử kiên trì muốn gặp ngài, nếu không gặp được ngài, chỉ sợ sẽ gây chuyện bất lợi đối với Như Ngọc Lâu. Ta nghĩ, đông gia bất quá là gặp Tiêu công tử một chút mà thôi, không tất yếu phải kiên trì từ chối, cho nên hiện tại chính là nói một tiếng với đông gia, nhắc nhở ngài một chút mà thôi.”
Vân Mộng Sơ ngồi xuống, lạnh lùng nói với Phó Trần Âm: “Phó Trần Âm, ngươi là cố ý.”
Phó Trần Âm thu hồi ý cười trên mặt, “Đông gia, ta quả thật là cố ý hiện tại mới nói cho ngài, bất quá, ta cũng chỉ là muốn ngài nói chuyện trước với Tiêu công tử một chút. Nếu hắn có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”
Vân Mộng Sơ hừ lạnh một tiếng, “Phó Trần Âm, ngươi có biết ta chán ghét nhất cái gì không?”
Phó Trần Âm im lặng không nói, hắn đã đoán được Vân Mộng Sơ muốn nói cái gì, nhất thời chỉ phải cúi thấp đầu xuống.
“Ta chán ghét nhất là có người ở sau lưng ta làm này làm nọ.” Vân Mộng Sơ lãnh đạm nói, hai mắt nhìn thẳng Phó Trần Âm, ánh mắt sắc bén đến độ khiến Phó Trần Âm có chút không dám trực tiếp đối mặt, “Phó công tử, ta có thể không hỏi thân thế của ngươi, cũng không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi ở sau lưng ta làm một ít động tác nhỏ. Phó công tử, ta không biết ngươi làm như vậy là vì lo cho Như Ngọc Lâu hay là vì lợi ích của bản thân ngươi, nhưng ta thật sự không vui khi ngươi làm như vậy. Ta chán ghét kẻ khác tính kế ta. Đây là lần đầu tiên, Phó công tử, ta chỉ tha thứ cho ngươi một lần này thôi. Nếu ngươi lần sau lại làm như vậy, đừng trách ta trở mặt. Chúng ta đã ký văn thư như thế nào, hẳn là Phó công tử hiểu rất rõ, đừng tưởng rằng ngươi quen biết rộng thì ta không thể làm gì được ngươi!” Nàng nói xong liền đứng dậy rời đi.