Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương phi ngượng ngùng cười cười, “Thật có lỗi, Thiên Hựu từ nhỏ tính tình tương đối lãnh đạm, đối với ai đều như vậy.”

Triệu phu nhân không để ý cười cười, “Nghe nói thế tử là nhân tài lớn, mới hơn một tuổi đã được Lăng Hiên tiên sinh thu làm đệ tử, hiện tại có thể xuất khẩu thành thơ, Vương phi quả thực dạy con có cách.” Nàng nói xong, cởi xuống một khối ngọc bội đeo bên hông, đưa đến tận tay thế tử, nói: “Món đồ chơi nho nhỏ, thế tử lấy đi chơi đi.”

Sở Thiên Hựu tiếp nhận, gật đầu nói: “Đa tạ Triệu phu nhân.”

Sau khi Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu được giới thiệu xong, mới đến phiên Sở Thiên Hi và Vân Mộng Sơ.

Đối với hai người bọn họ, Vương phi giới thiệu khá đơn giản, “Vị này là đứa con thứ hai của Vương gia, Sở Thiên Hi. Còn tiểu oa nhi này là nữ nhi của tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Từ sườn phi, hiện tại được Từ sườn phi thu dưỡng.”

Đối với hai người bọn họ, Triệu phu nhân tặng lễ gặp mặt cực kì đơn giản, chỉ cho Sở Thiên Hi một miếng ngọc bội chất liệu phổ thông, cho Vân Mộng Sơ một vòng tay bằng san hô.

(Vòng tay san hô mà là lễ gặp mặt CỰC KÌ đơn giản??? Sao ko có ai tặng mình mấy món quà CỰC KÌ đơn giản kiểu đó vậy nè!!!)

Vân Mộng Sơ phảng phất kinh ngạc nhìn món đồ Triệu phu nhân đưa cho nàng, không chịu nhận lấy.

Lúc này Từ Thư Uyển từ phía sau Vương phi đi ra, “Triệu phu nhân, thật có lỗi, Tiểu Sơ hiện tại quá nhỏ, không hiểu chuyện này, ta thay nàng thu trước, chờ nàng lớn một chút, ta sẽ chuyển đạt ý tốt của Triệu phu nhân.”

Vương phi lúc này quay sang nói với Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu: “Vị tiểu ca ca này tên là Triệu Diệc Tuấn, tiểu muội muội là Triệu Diệc Như. Hôm nay các con xem như là tiểu chủ nhân, phải quan tâm chăm sóc đệ đệ muội muội, chơi cùng bọn họ thật vui nha.”

Triệu phu nhân cười cười, cúi đầu nói với tiểu cô nương đứng bên cạnh mình: “Như Nhi và ca ca đi chơi với các ca ca tỷ tỷ đối diện được không? Thiên Hựu ca ca trước mặt con sinh cùng năm với con, chỉ lớn hơn con mấy tháng mà thôi.”

Tiểu cô nương mặc áo bông hồng nhạt, đầu thắt hai bím tóc, thoạt nhìn dị thường đáng yêu, lúc này ánh mắt nhìn tới nhìn lui Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh vài lần, có chút không tình nguyện gật đầu nói: “Dạ.”

Vương phi thấy vậy liền cho bọn trẻ cùng nhau đi chơi.

Thần sắc Sở Thiên Hựu nhất thời cứng ngắc lên, hắn yên lặng cúi đầu, như đang nghĩ cái gì, yên lặng rơi lại phía sau Sở Thiên Ninh, cuối cùng thế nhưng đi tới bên cạnh Vân Mộng Sơ.

Sở Thiên Ninh dẫn Triệu gia huynh muội đi ở phía trước.

Sở Thiên Hựu có vẻ cố ý tránh né Triệu gia huynh muội, đứng bên cạnh Vân Mộng Sơ, cúi đầu nhìn vẻ mặt phảng phất như cái gì đều không biết của nàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, trong số những người ở đây, chỉ có Vân Mộng Sơ là sạch sẽ nhất.

Kí ức đau lòng đó, hắn không muốn nhớ lại, nhưng người nọ lại dùng cách giống hệt trước kia xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không có cách nào khiến nàng không hiện ra, chỉ có thể tự mình trốn tránh.

Hắn thật sự không biết, nếu hắn lại cùng nàng nói chuyện, hắn có phải sẽ nhịn không được chất vấn nàng vì sao lúc trước lại làm như thế, cứ việc nàng hiện tại căn bản là cái gì cũng không biết.

Hôm nay, hắn nguyên bản muốn trốn ở trong cung không trở lại, nhưng hắn thân là thế tử vương phủ, không thể nào không tham dự thọ yến của phụ thân mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »