Chương 197

Nàng nghĩ nghĩ, quay ra nói với người phía sau: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói với vị công tử này một lát.”

Tân quản sự dẫn tiểu nhị đi xuống. Tiêu Hàm nghĩ một lát cũng bảo gia đinh của mình lui xuống. Xong xuôi đâu đó, hắn khó hiểu hỏi: “Ngươi vì sao phải bảo bọn họ đều lui xuống?”

Vân Mộng Sơ cười nói: “Vì ta muốn tặng cho công tử một cái ưu đãi, đương nhiên là phải tránh mặt người khác, bằng không nếu để bọn họ biết ta có thể chấp nhận ngoại lệ, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng của ta tương lai sống yên thế nào được!”

Tiêu Hàm nghe vậy, sắc mặt liền vui vẻ, “Cảnh Ngôn đúng không? Ngươi quyết định sẽ cho bản công tử một ngoại lệ? Bất quá, ngươi thực biết nhìn người, nếu chọc tức bản công tử, cửa hàng các ngươi cũng đừng hòng tiếp tục buôn bán nữa.”

“Không phải.” Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, thấy sắc mặt Tiêu Hàm nháy mắt trầm xuống, nàng làm như không có việc gì, tiếp tục nói: “Ta có thứ khác muốn tặng cho công tử.”

“Không là kem bảo vệ da cao cấp?” Tiêu Hàm nhíu mày, “Mấy loại kem bảo vệ da khác của các ngươi tuy rằng không tệ, nhưng vẫn kém loại cao cấp, mẫu thân ta chỉ dùng loại tốt nhất, ngươi không cần lấy mấy loại thứ phẩm đó ra để hù ta.”

“Không phải là thứ phẩm.” Vân Mộng Sơ cười nói: “Là một sản phẩm mới mà Như Ngọc Lâu chúng ta vừa mới nghiên cứu xong. Ta tin tưởng hiệu quả sẽ không thu kém loại kem bảo vệ da cao cấp. Ta sẽ tặng cho công tử một ít.”

“Tặng?” Tiêu Hàm nói, “Không cần, ta không thiếu tiền, ngươi vì sao không bán cho ta kem bảo vệ da cao cấp.”

Vân Mộng Sơ nghe vậy, khóe miệng có chút run rẩy, “Công tử, thật có lỗi, kem bảo vệ da cao cấp của Như Ngọc Lâu là hàng số lượng có hạn, mỗi đợt chỉ có thể làm ra chừng ấy sản phẩm, bán xong rồi liền không có. Cho dù chính là ngài tìm đến chúng ta, chúng ta cũng không thể có thêm. Đâu cũng là vì sao Như Ngọc Lâu phải giới hạn số lượng kem bảo vệ da cao cấp được bán, thỉnh công tử có thể thông cảm.”

Mặt mày Tiêu Hàm tràn đầy không tin, “Các ngươi mở cửa làm buôn bán, thế nhưng hết hàng là thế nào? Các ngươi có muốn tiếp tục làm ăn nữa hay không!”

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân phải cố nhịn xuống cơn tức này. Thật sự không thể hiểu nổi vì sao đứa nhỏ rõ ràng ở trước mặt Tiêu phu nhân thì vô cùng nhu thuận, đến khi đứng trước mặt nàng lại biến thành ác ma.

“Công tử, chúng ta quả thật không còn kem bảo vệ da cao cấp, muốn mua thì phải đợi tháng sau. Ta vì muốn bày tỏ thành ý của mình, nên mới nguyện ý ngoại lệ tặng cho công tử một sản phẩm khác. Nếu công tử vẫn muốn ép buộc làm khó người khác, vậy thì Như Ngọc Lâu ta cũng không phải nơi sợ phiền phức!”

Tuy rằng nghe nói Tiêu gia là một gia tộc không nhỏ, nhưng nếu thật sự bị ép buộc nóng nảy, nàng sẽ đi nhờ Thất Nguyệt hỗ trợ.

Tiêu Hàm kinh ngạc nhìn nàng, nhịn không được hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta không biết.” Ranh con, tỷ tỷ làm sao có thể không biết ngươi là ai!

“Ta chính là Tiêu Hàm, ta là người của Tiêu gia. Đắc tội Tiêu gia, ngươi nên biết là sẽ không hay ho đâu.”

“Người Tiêu gia sao…” Nàng dùng khẩu khí cực kỳ ôn hoà nói, “Thật sự là thất kính, ta tuy rằng từng nghe nói qua Tiêu gia, nhưng ta nghe nói Tiêu gia là một gia tộc rất biết thủ lễ, không giống như Tiêu Hàm công tử, có thể tùy ý đem quyền thế trong nhà ra để trấn áp người khác. Không biết trưởng bối của Tiêu gia nếu thấy được tác phong này của Tiêu công tử, sẽ có suy nghĩ gì.”

“Ngươi…” Tiêu Hàm chỉa ngón tay vào mặt nàng lại nói không ra lời. Hắn xưa nay hận nhất là có người người nhắc đến trưởng bối của hắn, bởi vì phụ thân hắn căn bản không thèm để ý đến hắn, từ nhỏ đến lớn đều là mẫu thân một tay chăm sóc hắn!