Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 196

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Hàm ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn tiểu nhị đứng hầu bên cạnh, “Quản sự của các ngươi rốt cuộc có đến hay không?”

Tiêu Hàm không phải là một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời sao, ngoài trừ lúc biết thân phận nàng, biểu hiện bất mãn, hắn luôn thập phần nghe lời nhu thuận đứng bên cạnh Tiêu phu nhân nha…

Sao bây giờ, Tiêu Hàm lại biến thành bộ dáng này…

Tân quản sự thấy Tiêu Hàm bất mãn thúc giục, vội đáp: “Đến rồi đây, Tiêu công tử, quản sự của chúng ta đã đến.”

Tiêu Hàm nhìn về hướng Tân quản sự, nhất thời hừ lạnh một tiếng, “Tân quản sự, ngươi nói người ở nơi nào? Sao ta không nhìn thấy?”

Tân quản sự đi đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, nói: “Tiêu công tử, vị này chính là đông gia của chúng ta.” Hắn nói xong, ngón tay chỉ về hướng Vân Mộng Sơ.

Tiêu Hàm trợn to hai mắt nhìn, “Là hắn? Tân quản sự, ngươi chẳng lẽ là thấy ta tuổi còn nhỏ, cố ý hồ lộng ta ? Hắn còn chưa chắc lớn bằng ta đâu, hắn có thật là đông gia của các ngươi?”

Tân quản sự cười khổ, hắn sớm chỉ biết sẽ đυ.ng tới tình huống như vậy, nếu không phải vị Tiêu công tử này ầm ĩ muốn gặp quản sự, hắn cũng sẽ không tìm Vân Mộng Sơ đến.

Dù sao chiều cao của Vân Mộng Sơ chỉ có bấy nhiêu đó, tuy rằng so với những nữ hài tử khác, như vậy cũng không tính thấp, thậm chí còn xem như hơi cao, nhưng nàng hiện tại cải trang thành nam hài, mà đối với nam hài tử mà nói, bảy tám tuổi mà chỉ cao cỡ chừng này thì không tính là cao bao nhiêu.

Lúc trước khi Tân quản sự gặp nàng còn kinh ngạc rất lâu đó thôi…

Không thể tin được đông gia chân chính của mình lại là một người trẻ tuổi như vậy.

Cho nên, khi nghe Tiêu Hàm chất vấn, Vân Mộng Sơ đã sớm không thấy gì lạ, nhàm đến mức không thèm trách cứ hắn, “Đúng vậy, ta chính là đông gia ở đây, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”

Tiêu Hàm cau mày nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi thật sự là quản sự ở đây?”

Vân Mộng Sơ lạnh nhạt nói: “Khách quan tuổi nhỏ như vậy có thể đến chỗ ta mua này nọ, ta vì sao không thể làm chủ nơi này?”

Tiêu Hàm bị nghẹn, nhất thời càng thêm bực bội, “Ngươi là đông gia, vậy mà dám dùng loại thái độ này nói chuyện với ta? Kem bảo vệ da cao cấp rõ ràng là sản phẩm trong cửa hàng của ngươi, vì sao lại nói với ta là không có? Tính lừa gạt ta sao?”

Vân Mộng Sơ ra hiệu bảo tiểu nhị rót chén trà mời Tiêu Hàm, nàng tự mình bưng nước trà đưa tới cho Tiêu Hàm, nói: “Vị công tử này, ngài trước uống một ngụm trà bớt giận. Chuyện mà ngài nói, chúng ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giải quyết.”

Có câu, đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười. Tiêu Hàm ít nhiều cũng là công tử danh môn có chút hàm dưỡng, thấy Vân Mộng Sơ tươi cười với mình, hắn đành phải tiếp nhận chén trà từ tay nàng, uống một ngụm có lệ, rồi nói: “Không biết vị đông gia này có thể cho lời giải thích gì?”

“Ta tên là Cảnh Ngôn.” Nàng bình thản nói, “Vị công tử này cứ gọi là ta Cảnh Ngôn là được. Không biết công tử vì sao nhất định phải mua được loại kem bảo vệ da cao cấp đó?”

Tiêu Hàm khẽ mím môi, một lát sau mới nói: “Ta mua để tặng cho mẫu thân ta. Mẫu thân ta rất thích hàng ở chỗ các ngươi.”

Vân Mộng Sơ nghe vậy, có chút sửng sốt. Tiêu Hàm thật đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận, nàng bỗng nhiên minh bạch vì sao mỗi khi ở trước mặt Tiêu phu nhân, Tiêu Hàm đều rất nhu thuận nghe lời, hẳn là cũng giống như nàng thích làm nũng trước mặt Từ Thư Uyển.

Về phần Tiêu phu nhân…

Vân Mộng Sơ nhớ tới khuôn mặt ôn nhu của Tiêu phu nhân, tuy rằng người này không có quan hệ gì với nàng, nhưng dù sao trượng phu của Tiêu phu nhân đến bây giờ vẫn tâm tâm niệm niệm mẹ ruột của khối thân thể này. Trong lòng nàng cứ loáng thoáng cảm thấy có chút thua thiệt Tiêu phu nhân, coi như là trả nợ thay cho nguyên chủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »