Chương 192

Khi Phó Trần Âm dẫn Vân Mộng Sơ tới nơi này, cả tòa nhà trên cơ bản đã là người đi nhà trống. Vị trí của tửa lâu coi như trung đẳng, bất quá nếu muốn cải tạo nơi này thành nơi bán mỹ phẩm, còn cần rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực.

“Đông gia*, ta đã dựa lời đông gia mua một tòa lâu có hai tầng. Không biết ngài vì sao phải muốn có hai tầng lầu?”

* Đông gia nghĩa là ông chủ – người bỏ tiền ra xây dựng và chỉ đạo công việc; giống như trong công ty, đông gia chính là chủ tịch, còn chưởng quầy là giám đốc.

Hai chữ “đông gia” làm Vân Mộng Sơ sửng sốt một chút, nàng liền nói: “Không cần gọi ta là đông gia, hãy gọi ta là Cảnh Ngôn.”

Cảnh Ngôn từng là tên của hắn*.

* “Hắn” ở đây là người yêu cũ đã chết ở kiếp trước của Vân Mộng Sơ

Phó Trần Âm làm như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn cố chấp hỏi: “Đông gia, vì sao nhất định phải mua tòa nhà có hai tầng lầu?”

“Bởi vì cần dùng tầng trên làm nhã gian, chuyên môn dành cho những khách có sức mua tương đối lớn, thuận tiện cung cấp dịch vụ chăm sóc sắc đẹp.”

“Sức mua? Dịch vị chăm sóc sắc đẹp?” Phó Trần Âm đối với hai từ có thắc mắc rất lớn.

Vân Mộng Sơ bất đắc dĩ giải thích: “Sức mua là chỉ khả năng mua nhiều thứ đắt tiền. Về phần dịch vụ chăm sóc sắc đẹp, chính là một kiểu xoa bóp, dùng mỹ phẩm của chúng ta và một vài thủ pháp đặc thù để xoa bóp lên trên mặt khách hàng, giúp khách hàng cảm thấy thoải mái. Về khoản này, ngươi tốt nhất hãy thỉnh các manh nữ* đến làm việc, một là cho họ một con đường kiếm sống, hai là, có thể bảo hộ riêng tư cho các phu nhân.”

* Manh nữ nghĩa là cô gái mù

Phó Trần Âm cái hiểu cái không gật đầu, sau nói: “Đông gia, ta đã tìm được thợ thủ công giỏi mà ngài cần.”

“Vậy sao?” Vân Mộng Sơ lập tức nói: “Mau mang ta đi gặp bọn họ.”

Phó Trần Âm dẫn nàng vào trong hậu viện, bên trong sớm đã có vài vị thợ thủ công có tay nghề thập phần tốt đang chờ bọn họ.

Dụng cụ thực hiện phản ứng kỳ thực có rất nhiều yêu cầu, có loại không thể làm từ vật liệu dễ bị ăn mòn, có loại mặt trên phải có nắp đậy kín, tóm lại, vấn đề này, nàng phải thảo luận với các thợ thủ công rất lâu. Lúc mới đầu nói ra yêu cầu, những người thợ này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, vô pháp tưởng tượng ra nàng làm thế nào nghĩ ra mấy thứ này. Mãi đến lúc nàng miệng khô lưỡi khô, cổ họng khàn khàn đến mức nói không nổi nữa, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra ý của nàng, tỏ vẻ sẽ thử chế tác những dụng cụ mà nàng nói, có bảy phần hi vọng có thể thành công. Nghe vậy, nàng thở ra một hơi, dụng cụ thực hiện phản ứng rất quan trọng cho việc sản xuất lớn, bằng không, nếu chỉ dựa vào nhân công chế tác, không biết phải làm tới khi nào.

Cả một ngày bận rộn, Vân Mộng Sơ nhìn thoáng qua khế đất cửa hàng đa được Phó Trần Âm mua lại cùng với văn thư ký kết mười năm làm việc của nhân công, nếu vi phạm hiệp ước, sẽ phải bồi thường số tiền không nhỏ, dù sao đây là công nghệ của nàng, bây giờ dạy bọn họ, lỡ bọn họ mang công nghệ đi qua bên đối thủ cạnh tranh thì làm sao bây giờ…

Loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, cho nên phải ký thời gian dài một chút.

Sau khi giải quyết xong rất nhiều việc vặt, Vân Mộng Sơ lại cùng Phó Trần Âm thảo luận vấn đề trang hoàng hồi lâu. Bởi vì ngành nghề của mình, nàng từng nhiều dịp tiếp xúc với ngành dịch vụ, cũng đã vào một vài cửa hàng chuyên bán my phẩm, cho nên biết khá nhiều điểm cần lưu ý, đương nhiên đây chỉ là lý luận suông, còn thao tác cụ thể thế nào vẫn phải trông cậy vào Phó Trần Âm.

Cũng may Phó Trần Âm là người rất có năng lực, suy nghĩ lại linh hoạt, nên sau khi nghe nàng nói xong, liền đại khái biết mình cần làm gì.