Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 191

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật sự chỉ đơn giản là vì đôi môi của nàng thật mê người, nên hắn làm thế chỉ là vì phản ứng sinh lý thôi sao?

Chính hắn cũng không có biện pháp trả lời vấn đề này, bất quá trải qua mấy ngày lãnh đạm, thờ ơ với nàng, hắn kỳ thực rất muốn chạy đến chỗ nàng, vuốt vuốt tóc nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng, muốn nghe giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào của nàng. Hắn nhịn thật vất vả. Cho nên, hắn hiện tại quyết định, thôi tì cứ quên đi sự kiện xấu hổ đến hắn cũng không hiểu nổi kia đi, sau đó quay trở lại nhịp sống trước kia với nàng.

Khoảng thời gian “Rùng mình” sau khi trải qua màn Sở Thiên Hựu đơn phương rối rắm hồi lâu lại buồn bực hồi lâu, cuối cùng dùng cảnh hắn tự mình chống đối với chính mình mà kéo xuống hồi kết.

Không thể không nói, Sở Thiên Hựu, ngươi càng ngày càng rối loạn.

Bởi vì Vân Mộng Sơ dồn không ít công phu cho việc thêu thùa, bảy ngày sau học lại, mấy mũi thêu chữ thập thế nhưng bớt gập ghềnh so với trước kia một ít. Tuy rằng Tưởng phu nhân vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng thấy nàng thêu tiến bộ một ít, rốt cuộc không nói gì nữa. Sở Thiên Ninh vẫn giữ thái độ như cũ, không nói một lời. Buổi học thêu cuối cùng hữu kinh vô hiểm trôi qua, bất quá Tưởng phu nhân hôm nay lại dạy cho nàng một kiểu thêu mới…

Được rồi, lại phải vùi đầu khổ luyện.

Ngày hôm sau đến học đường thời điểm, Sở Thiên Hựu đột nhiên hỏi nàng: “Muội định gả Da^ʍ Bụt đến Mĩ Dung Phường?”

Vân Mộng Sơ chưng hửng, nàng còn chưa kịp nói chuyện này với Vương phi, đang định qua hai ngày nữa sẽ đi nói, làm thế nào Sở Thiên Hựu biết trước được?

Sao chuyện gì của nàng, Sở Thiên Hựu đều biết rõ ràng như vậy?

Chuyện ngày đó nàng ra phủ, hắn biết, hiện tại chuyện Da^ʍ Bụt sắp gả đến Mĩ Dung Phường, hắn thế nhưng cũng biết…

Nàng hỏi dò: “Tam biểu ca, biểu ca làm sao biết được? Muội còn chưa có đến tìm Vương phi cầu ân điển đâu.”

Biểu cảm trên mặt Sở Thiên Hựu trở nên có chút bí hiểm, nhàn nhạt nói: “Gả đến Mĩ Dung Phường cũng không tệ, có người chiếu ứng.”

Có người… Chiếu ứng?

Là ai chiếu ứng?!

Vân Mộng Sơ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy nhịp tim đập có chút gia tốc, chẳng lẽ Mĩ Dung Phường này có quan hệ gì đó với Sở Thiên Hựu…

Không phải chứ, nàng còn đang nhập hàng từ Mĩ Dung Phường nha… Nếu Sở Thiên Hựu và Mĩ Dung Phường có quan hệ, nàng mà đi hợp tác với Mĩ Dung Phường… Kia chẳng phải là chui đầu vào rọ… Nàng rất có khả năng bị Sở Thiên Hựu phát hiện nha.

“Tam biểu ca…” Nàng mỉm cười ngọt ngào, “Biểu ca có phải có quan hệ rất lớn với Mĩ Dung Phường?”

“Tiểu Sơ, nên đi học bài.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, không trả lời vấn đề của nàng.

Vân Mộng Sơ không được nể mặt, tuy rằng trong lòng không mấy tình nguyện “Dạ” một tiếng, nhưng không lại tiếp tục truy vấn.

Sở Thiên Hựu thấy bộ dạng gục đầu ủ rũ của nàng, rõ ràng là muốn hỏi, rõ ràng là muốn biết, nhưng vì sợ hắn mất hứng nên nàng không lại hỏi nữa, thật sự là càng ngày càng đáng yêu nha.

Tuy có chút việc hắn không ngại nói cho nàng, nhưng có một số việc nói cho nàng ngược lại là phiền toái. Đúng là hắn có âm thầm buôn bán, những cửa hàng lớn trong cả nước đều có bóng dáng của hắn. Nhưng chuyện này, ngay cả Vương phi cũng không hiểu rõ hết. Dù sao quyền thế của Sở Thân Vương hiện thời cũng coi như là mặt trời ban trưa, nếu lại để hoàng thượng biết hắn âm thầm nắm giữ tài phú khổng lồ, cho dù không muốn phiền toái đến cũng khó.

Những cửa hàng đó đã bắt đầu được gầy dựng lên từ lần hắn ra phủ đi tìm dược liệu cách đây nhiều năm. Hiện thời chúng phát triển tốt lắm, tương lai chắc chắn trở thành trợ lực lớn cho hắn.



Mười ngày sau, cùng một địa điểm, cùng một thời gian, Vân Mộng Sơ lại đến gặp Phó Trần Âm.

Phó Trần Âm thấy nàng đến, hai lời chưa nói liền dẫn nàng đi xem cửa hàng mà hắn đã mua. Phó Trần Âm chọn mua mặt tiền cửa hàng ở khu chợ Đông phồn hoa. Nơi này trước kia là một tửu lâu, bất quá chưởng quầy quản lý không tốt nên phải đóng cửa. Chưởng quầy hiện tại muốn bán chỗ này đi, nhưng bởi vì ông ta lúc trước ra giá rất cao, đã có mấy người đến hỏi mua đều không thỏa thuận được, không biết Phó Trần Âm đến đã nói thế nào, rốt cuộc đã thu xếp đâu vào đấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »