Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 190

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Mộng Sơ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Tam biểu ca, là muội khẩn cầu Vương phi cho phép muội có thể tự do ra phủ.”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu nhất thời trầm xuống, “Vì sao?”

Nàng thập phần nghiêm cẩn nói: “Tam biểu ca, muội muốn đi xem thế giới bên ngoài, muội muốn tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, muội không muốn cả đời chỉ bị nhốt ở hai nơi —— nhà mình và nhà chồng. Biểu ca còn nhớ Lăng Hiên sư phụ từng nói với chúng ta không? Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Muội có thể đọc vạn quyển sách nhưng chỉ đọc thôi thì vô dụng, cần phải đi. Muội tuy rằng không có cách nào đi vạn dặm đường, nhưng muội có thể đi lại trong kinh thành, quan sát các nhân vật, các sự việc trong kinh thành. Tam biểu ca, muội không bản thân bị nhốt ở một chỗ.”

Nghe nàng nói lời này, Sở Thiên Hựu không khỏi có chút liên tưởng không tốt. Kiếp trước, Triệu Diệc Như cũng là người không chịu ngồi yên, luôn muốn ra phủ đi chơi, những khi hắn không thời gian đi theo, nàng liền tự mình đi ra ngoài. Sau này hắn mới biết được, Triệu Diệc Như mỗi khi ra phủ, thường thường là để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Sở Thiên Hi.

Nghĩ đến hành vi kiếp trước của Triệu Diệc Như, hắn không khỏi nghĩ, Vân Mộng Sơ ra phủ, có phải là vì việc này không.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Vân Mộng Sơ, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, hắn làm sao có thể có suy nghĩ như vậy! Vân Mộng Sơ chỉ mới bảy tuổi thội, chỉ sợ ngay cả việc nam nữ là gì cũng không hiểu, đừng nói là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Hắn vì sao khi nhìn nàng, có khi sẽ kìm lòng không đậu đem nàng so sánh với Triệu Diệc Như, sau đó càng phát hiện nàng thật sự tốt lắm?

Vân Mộng Sơ lúc này lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt trong suốt như nước, không chứa một tia tạp chất, thập phần thuần khiết nhìn hắn. Người như vậy, thật sự sẽ giống như Triệu Diệc Như trước kia, cũng sẽ làm những chuyện không mấy sáng rọi đó sao…

Nàng sẽ không, hắn tin tưởng nàng sẽ không. Không biết vì sao, hắn chính là có loại tự tin tuyệt đối này.

Nàng luôn nhu thuận hiểu chuyện, hiện tại cũng chỉ là bởi vì trưởng thành, hơn nữa vì nghe theo lời Lăng Hiên nên mới muốn đi ra bên ngoài học hỏi. Loại ý tưởng này cũng có thể hiểu được. Nàng thân là một tiểu cô nương, lại có thể có suy nghĩ này, không thể không khiến hắn có một chút tán thưởng.

Không hổ là… đứa con gái mà hắn coi trọng.

Sở Thiên Hựu nghĩ thông suốt việc này, tâm tình tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng không lại lạnh lẽo, ngược lại nhẹ giọng dỗ dành Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, cho dù muội nữ phẫn nam trang đi ra ngoài, cũng phải cải trang tốt một chút, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của mình, tuyệt đối không thể để cho người khác biết muội là ai. Nữ hài tử phải nhớ chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, đừng tưởng rằng mặc nam trang là có thể không để ý những chuyện như vậy, biết chưa?”

Vân Mộng Sơ thấy sắc mặt Sở Thiên Hựu nhu hòa rất nhiều, biết cảnh báo hơn phân nửa đã giải trừ, liền bắt đầu trở nên không chút để ý. Đối với mấy cái lễ giáo mà Sở Thiên Hựu nói, nàng hơn phân nửa đều cho từ tai trái sang tai phải. Mãi đến khi nghe một câu “Biết chưa?”, nàng mới phản ứng lại, lập tức gật đầu nói: “Đã biết.”

Sở Thiên Hựu càng thêm vừa lòng thái độ nhu thuận của nàng, đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, thanh âm lại mềm dịu thêm một ít: “Tiểu Sơ phải ngoan nha, làm một hài tử nhu thuận, phải hiểu được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, biết chưa?”

Kiểu nói “Biết chưa” này giống hệt như những khi người lớn giảng đạo lý cho mấy đứa nhỏ, nghe vào tai nàng thiệt tình khiến nàng rất muốn lên tiếng châm chọc. Bất quá, nàng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn gật đầu. Ở trước mặt Sở Thiên Hựu, nàng cho tới bây giờ đều là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nhu thuận nghe lời.

Mâu thuẫn đã giải trừ, Sở Thiên Hựu lại nghĩ đến chuyện mấy hôm trước. Hắn đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết bản thân vì sao lại làm như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »