Vân Mộng Sơ không biết bản thân mình nên có phản ứng gì, dựa theo tuổi của nàng, tựa hồ hẳn là còn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Sở Thiên Ninh, nàng có nên đi theo không?
Nhưng cho dù nàng có lòng muốn đi theo, với cặp tay cặp chân ngắn ngủn này, nàng cũng không thể leo xuống cái ghế cao như vầy nha.
Đang lúc nàng khó xử, bỗng nhiên nghe Sở Thiên Hựu nói với tiểu nha hoàn bên cạnh, “Ngươi ôm biểu tiểu thư dưới, dẫn nàng đi theo chúng ta.”
Sở Thiên Hi nghe vậy, tiến đến bên cạnh Sở Thiên Hựu, cười hề hề nói: “Tam đệ thật đúng là quan tâm Tiểu Sơ.”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt liếc nhìn Sở Thiên Hi một cái, “Nhị ca đa tâm.”
Kỳ thực hắn lúc nãy nhìn thấy nàng mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chung quanh, phảng phất cảm thấy thập phần thú vị. Nhìn thấy loại tình huống này, không biết ma xui quỷ thế nào, hắn lại mở miệng gọi tiểu nha hoàn đến ôm nàng đi cùng.
Bản thân vì sao lại bỗng nhiên chú ý nàng nhiều hơn vài phần?
Là vì ánh mắt nàng rất hồn nhiên mê người, hay là vì nàng luôn lộ ra nụ cười ấm áp với hắn…
Hoặc là, vì bản thân kiếp trước luôn muốn có một nữ nhi, lại cuối cùng không được toại nguyện.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, hắn đã xem nàng như một nữ nhi nhu thuận mà mình luôn luôn mong muốn?
Loại chuyện này, ngay cả chính hắn, cũng không rõ lắm.
(Loại chuyện này, ngay cả mình, cũng không thể hiểu nổi. Anh này quên bản thân hiện tại bao nhiêu tuổi rồi sao? 5 tuổi! Chỉ có 5 tuổi thôi! Ở đâu ra có đứa con gái!)
Đến đại đường, đứng bên cạnh Vương phi lúc này là một mỹ phụ, trái phải bên người nàng là một nam hài và một nữ hài.
Mỹ phụ kỳ thực nhìn chỉ chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, xấp xỉ tuổi của nàng ở kiếp trước. Nam hài cạnh mỹ phụ chừng bảy tuổi, nữ hài thì có vẻ bằng tuổi Sở Thiên Hựu.
Vương phi thấy bọn họ đến, lập tức dắt Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu lên phía trước, đầu tiên là đặt tay lên vai Sở Thiên Ninh, nói: “Nàng là Thiên Ninh, đại nữ nhi của ta, năm ngươi rời kinh lần đó, nàng mới vừa sinh ra không được mấy tháng, nay nhoáng lên một cái, Thiên Ninh đã lớn thành như vậy.”
Mỹ phụ cũng cảm khái nói: “Đúng rồi, ta cũng đến tiệc trăng tròn của Thiên Ninh, năm đó là một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, hiện thời đã lớn thế này. Đến, con lấy cái này mang đi chơi đi.” Mỹ phụ nói xong, tháo một chiếc vòng ngọc màu tím tinh xảo từ trên cổ tay xuống, tặng cho Sở Thiên Ninh.
Vòng ngọc chất liệu cực kì sáng bóng, vừa thấy liền biết là giá trị xa xỉ.
Sở Thiên Ninh nhận lấy, lập tức nói: “Đa tạ Triệu phu nhân.”
Vương phi thấy thế, lập tức nói: “Ngươi thật đúng là khách khí, quan hệ hai nhà chúng ta đâu cần lễ nặng như vậy.”
Mỹ phụ cười mà không nói.
“Đây là con ta, xếp thứ ba, tên là Sở Thiên Hựu, Thiên Hựu, chào Triệu phu nhân đi.”
Triệu phu nhân…
Khách đến chính là vị Triệu phu nhân này và hai đứa con.
Vị Triệu phu nhân này rốt cuộc có điểm gì đáng ngờ, thế nhưng có thể khiến một đứa nhỏ năm tuổi nắm chặt hai nắm tay, bộ dạng như thể tâm sự trùng trùng.
Vân Mộng Sơ cẩn thận quan sát phản ứng của Sở Thiên Hựu.
Tuy khi nhìn thấy Triệu phu nhân, trong ánh mắt Sở Thiên Hựu hiện lên một chút phức tạp, nhưng hắn lập tức lại biến thành bộ dáng lạnh như băng thường ngày, nhàn nhạt nói với Triệu phu nhân: “Bái kiến Triệu phu nhân.”