Chương 189

Sở Thiên Hựu trầm mặt xuống, nói với nàng: “Tiểu Sơ, ta luôn nghĩ muội là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, hiểu chuyện biết lễ nghĩa. Ta thật không nghĩ tới, muội thế nhưng nữ phẫn nam trang, lén ra vào vương phủ. Muội có biết hành vi này nghiêm trọng thế nào không?”

Vân Mộng Sơ rũ mắt xuống, không nói một lời.

Sở Thiên Hựu thấy nàng ngay cả giải thích đều không có, trong lòng càng thêm giận, “Tiểu Sơ, một nữ hài tử đàng hoàng quả quyết sẽ không nữ phẫn nam trang, lén ra phủ. Muội sao có thể làm ra loại chuyện này? Nếu chuyện này để cho người khác biết, thì thanh danh của muội sẽ bị đồn đãi như thế nào! Ta muốn muội cam đoan với ta, muội sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa, thành thành thật thật ở yên trong vương phủ, biết không!”

Vân Mộng Sơ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Sở Thiên Hựu, trong giọng nói không có chút tức giận, vẫn mang theo ý cưới nhè nhẹ, thậm chí còn dịu dàng nhỏ nhẹ như ngày trước: “Tam biểu ca, muội không phải lén ra phủ, mà là Vương phi đã đồng ý cho muội ra phủ.”

Cái gì?

Lời này khiến Sở Thiên Hựu cả kinh không nhỏ.

Hắn ngày hôm qua nghe nha hoàn trong học đường nói nàng có chút không thoải mái nên không tới học đường. Trong lòng lo lắng, hắn vốn định tự mình đi thăm, nhưng vừa đứng dậy khỏi ghế, trong đầu lại tự dưng nhớ tới chuyện xấu hổ mấy ngày hôm trước, cho nên hai chân thế nào cũng không đi được, đành phải phái Cung Nghị đi hỏi thăm tin tức. Ai ngờ, Cung Nghị khi trở về thế nhưng lại nói với hắn rằng Vân Mộng Sơ không có trong viện của Từ sườn phi.

Hắn bắt đầu sốt vó lo lắng, tự mình chạy tới trong viện của Từ Thư Uyển, hỏi một tiểu nha hoàn về hành tung của Vân Mộng Sơ. Tiểu nha hoàn kia lần đầu nhìn thấy thế tử trong phủ, vô cùng nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói tựa hồ nhìn thấy Vân Mộng Sơ thay đổi nam trang ra phủ. Sở Thiên Hựu suy tư một lát, lập tức đi về hướng cửa bắc. Tiểu nha hoàn kia thấy thế tử đi rồi, dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Vì e sợ người khác bởi vì thế tử đến mà tra hỏi nàng này nọ, nên nàng không dám đem chuyện thế tử tới hỏi hành tung của Vân Mộng Sơ cho người khác biết.

Khi Sở Thiên Hựu đến cửa bắc, tra hỏi gia đinh trông cửa vài câu liền biết Vân Mộng Sơ đã đi ra ngoài. Hắn lúc đó, trong lòng càng nghĩ càng giận, cũng không còn tâm tư hỏi thêm. Bất quá, hắn vẫn dặn dò gã gia đinh kia không được tùy tiện để lộ chuyện này ra, một khi nói ra, tuyệt đối nghiêm trị. Gã gia đinh đó bị ánh mắt lạnh như băng của thế tử trừng một hồi liền phát hoảng, lập tức cam đoan tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, mà hắn bởi vì đột ngột hoảng sợ nên đã quên mất nói ra chuyện Vân Mộng Sơ cầm lệnh bài của Vương phi để đi ra ngoài.

Sở Thiên Hựu mặc dù không đi tìm Vân Mộng Sơ ngay, nhưng hắn ra lệnh cho Cung Nghị canh giữ ở cửa bắc, chờ đến khi Vân Mộng Sơ an toàn trở về, nếu nàng đến chạng vạng còn chưa trở về, Cung Nghị sẽ đến báo cho hắn một tiếng, hắn sẽ lập tức dẫn người đi ra ngoài tìm.

May mà Vân Mộng Sơ đến chiều đã trở lại, nên mới không có xảy ra trò khôi hài nào.

Bất quá, cũng bởi vì như vậy, Sở Thiên Hựu đến bây giờ đều cho rằng Vân Mộng Sơ là lén ra phủ, còn cố nghĩ biện pháp giấu giếm giúp nàng, không để cho Vương phi phát hiện.

Vân Mộng Sơ thấy Sở Thiên Hựu có vẻ không quá tin tưởng, liền lấy ngọc bội của Vương phi ban cho đưa cho hắn, “Tam biểu ca, đây là Vương phi ban cho, cầm thứ này, muội có thể tùy ý ra vào vương phủ.”

Sở Thiên Hựu cẩn thận nhìn miếng ngọc bội trong tay, phát hiện đây đúng thật là tín vật của mẫu thân. Trong lòng hắn thế này càng cảm thấy kỳ quái, bất quá biết nàng không phải lén ra phủ, làm ra chuyện vượt qua quy củ như vậy, tâm tình của hắn cũng tốt lên rất nhiều, ngữ khí không lại lạnh băng như vậy, “Tiểu Sơ, mẫu thân vì sao cho muội khối ngọc bội này?”