Chương 183

Trong lòng Vân Mộng Sơ trầm xuống, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, nàng nói: “Hồi bẩm Vương phi, con đang sống ở phủ Sở Thân Vương.”

“Con đã biết đây là vương phủ, như vậy con cảm thấy, vương phủ là nơi có thể cho con tùy ý ra vào sao?” Khẩu khí của Vương phi càng lúc càng đạm.

Vân Mộng Sơ nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, nói với Vương phi: “Vương phi, con chỉ là muốn đi ngoài nhìn xem, muốn học thêm vài thứ, không hề có ý xem vương phủ là nơi mình có thể tùy ý ra vào.”

“Nói như vậy…” Vương phi thả lỏng ngữ khí, “Con lần này là muốn dùng tới ba điều kiện mà ta đã cho con, để cho phép con tùy ý ra vào vương phủ?”

Vân Mộng Sơ cơ hồ theo bản năng muốn trả lời “vâng”, nhưng nàng phát hiện biểu cảm lúc này của Vương phi dị thường bí hiểm, khiến nàng nhất thời đem lời sắp tới bên miệng nuốt trở vào, nhẹ giọng nói: “Vương phi, con là đang khẩn cầu ngài.”

Vương phi lặng im một lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Sơ, con thành thật nói với ta, con tương lai muốn làm cái gì? Muốn gả cho người như thế nào?”

“Con còn không biết…” Nàng cúi đầu nói.

“Hừ.” Vương phi bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng “Tiểu Sơ, con tốt nhất đừng dùng vài lời qua loa để có lệ với ta. Con từ nhỏ đã là người có chủ ý, hiện tại hãy thành thành thật thật nói với ta, con muốn làm cái gì, tương lai muốn gả cho người thế nào.”

Vân Mộng Sơ nắm chặt hai bàn tay dưới bàn, lẳng lặng suy tư một lát, nói với Vương phi: “Vương phi, Tiểu Sơ không phải là người muốn làm chuyện lớn, con chỉ muốn có vài thứ thuộc về bản thân… Tương lai, con không mong gả cho người đại phú đại quý, chỉ mong người đó có thể đối xử tốt với con là được.”

Vương phi nghe xong, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Ta cho phép con tự do ra phủ, nhưng mỗi tháng không thể rất thường xuyên. Còn nữa, nếu con ở bên ngoài làm ra chuyện gì gây bất lợi cho vương phủ hoặc là gây tổn hại danh dự của vương phủ, con có thể đoán được ta sẽ làm gì với con và tiểu di của con.”

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, trịnh trọng cam đoan: “Vương phi yên tâm, con sẽ không để lộ thân phận của mình, cũng tuyệt sẽ không gây bất kì phiền toán gì cho vương phủ, đồng thời quả quyết sẽ không làm bất kì chuyện gì gây nguy hại cho vương phủ.”

Vương phi thật sâu nhìn nàng một cái, bỗng nhiên lấy một khối lệnh bài treo bên hông đưa cho nàng: “Mỗi lần con muốn ra phủ, hãy đi bằng cửa Bắc, sau đó đưa khối lệnh bài này ra là được.”

Vân Mộng Sơ lập tức nhận lấy khối lệnh bài, ngàn ân vạn tạ.

Cuối cùng cũng đạt được một tâm nguyện của bản thân.



Sau khi Vân Mộng Sơ rời khỏi, Tề ma ma, nãy giờ luôn đứng trong phòng, lặng lẽ đi đến xoa bóp bả vai cho Vương phi.

Vương phi cười nói: “Ma ma không hiếu kỳ vì sao ta đáp ứng thỉnh cầu của Vân Mộng Sơ sao?”

Tề ma ma cười cười, “Vương phi đương nhiên là có đạo lý của mình.”

Vương phi thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên hoài niệm, “Ta chính là muốn xem thử, nàng có thể đi đến con đường đó hay không Kỳ thực, lúc ta còn trẻ, cũng thường mơ ước bản thân có thể tùy ý ra cung, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, có thể có được một khoảng trời chỉ thuộc về mình. Nhưng ta thân là công chúa, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều có vô số người giám thị, muốn làm như vậy là không có khả năng. Cho nên sau này, khi ta nghe Vương gia kể chuyện bên ngoài, ta mới có thể tha thiết như vậy…”

Tề ma ma an ủi: “Vương phi không cần ưu sầu như thế, Vương phi cho dù không ra bên ngoài, cũng đã rất cơ trí.”

Vương phi cười lắc đầu, “Quên đi, đừng nhắc lại chuyện xưa đó nữa. Hôm nay khi Vân Mộng Sơ thỉnh cầu ta, ta đã nhớ lại nguyện vọng năm đó của ta, Vân Mộng Sơ vốn là đứa nhỏ rất có chủ ý, ta thật sự muốn biết, nếu cho nàng tự do, nàng sẽ biến thành người như thế nào. Huống chi, ta đã từng đáp ứng sẽ cho nàng ba hứa hẹn, nàng tuy rằng không thừa nhận, nhưng rõ ràng là ỷ vào ba hứa hẹn đó nên mới dám đến thỉnh cầu. Nếu ta không đáp ứng, thì quả thật không phù hợp tình lý.”