Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 182

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giọng nói càng thêm lạnh, “Ta không sao, muội đi về trước đi.”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu cảm thấy chẳng hiểu ra sao, giọng Sở Thiên Hựu sao càng lúc càng lạnh vậy a, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…

Nàng định cúi người nhìn sắc mặt của Sở Thiên Hựu, không nghĩ tới Sở Thiên Hựu bỗng dưng quay đầu qua một bên, không để cho nàng nhìn thấy.

Đối với hành động này, Vân Mộng Sơ chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, xem ra thân thể Sở Thiên Hựu tuyệt đối không có vấn đề gì, phỏng chừng là trong lòng có chuyện gì. Trong lòng người ta có chuyện, nàng hỏi lại không chịu nói, cho dù nàng muốn hỗ trợ cũng không biết giúp từ chỗ nào.

Với tuổi của Sở Thiên Hựu, tựa hồ chỉ mới mười tuổi, chẳng lẽ là thời thanh xuân phản nghịch của bọn con trai đã đến?

Ưm… thời thanh xuân phản nghịch của con trai hẳn là đến không sớm như vậy a…

Nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra ý tưởng của Sở Thiên Hựu, đành phải nói với Sở Thiên Hựu: “Vậy tam biểu ca chú ý thân thể, sớm ăn cơm chiều một chút a.”

Nàng nói xong liền xoay người rời đi.

Đợi sau khi Vân Mộng Sơ rời khỏi, Sở Thiên Hựu mới ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng nàng vừa rời đi, yên lặng ngẩn người. Mãi đến khi sắc trời đen hơn phân nửa, hắn mới đứng lên, đi trở về viện của mình.



Tiếp qua vài ngày, Vân Mộng Sơ đến chỗ Thất Nguyệt lấy Dịch Dung Cao. Về phần vị chưởng quầy mà Thất Nguyệt đã nói, còn cần một đoạn thời gian nữa mới đến. Nghe nói, người nọ hiện đang ở Giang Nam xử lý một ít chuyện riêng, khi nào xử lý xong sẽ đến kinh thành, ước chừng mười ngày sau sẽ tới. Khi nào người đó đến, Thất Nguyệt sẽ nghĩ biện pháp đưa người đến cho nàng gặp.

Nàng cười gật đầu, dù sao mười ngày nữa cũng không muộn, thừa dịp lúc này, nàng hẳn là tranh thủ làm thêm một vài thứ.

Lấy được thứ mình muốn, Vân Mộng Sơ rất nhanh liền rời đi, trong đầu bắt đầu cân nhắc vấn đề làm sao nói chuyện này với Vương phi.

Muốn tự mình kinh doanh, nàng phải có quyền tự do ra vào vương phủ.

Mà quyền tự do này, chỉ có Vương phi có thể cho, thế nên nàng phải tìm Vương phi nói chuyện, cùng lắm thì dùng đến một trong ba hứa hẹn kia. Bất quá, phải thương lượng thế nào… Còn muốn xem nghệ thuật của ngôn ngữ.

Hiện tại ngẫm lại, chính nàng đều cảm thấy có chút không dám tin. Nàng chỉ là một biểu tiểu thư sống nhờ trong vương phủ, cư nhiên muốn nói chuyện tự do ra vào vương phủ với Vương phi, chỉ sợ trên đời này chỉ có một biểu tiểu thư như nàng dám làm mà thôi.

Nếu không phải Vương phi chính miệng nói ra ba hứa hẹn, nàng thật đúng là không dám đàm.

Xem ra có rất nhiều việc, đều đã được bánh xe vận mệnh an bài.

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, bước lên xe ngựa trở về vương phủ.

Sau khi trở lại vương phủ, Vân Mộng Sơ lập tức đến chính viện cầu kiến Vương phi. Giờ này Vương phi đang xem sổ sách trong phòng, nàng liền nói với tiểu nha hoàn đứng canh ở cửa là muốn gặp Vương phi. Một lát sau, tiểu nha hoàn dẫn nàng đi vào.

Thấy Vân Mộng Sơ vào, Vương phi buông sổ sách trong tay xuống, hỏi: “Tiểu Sơ? Ngồi đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Nói xong, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh.

Vân Mộng Sơ hành lễ với Vương phi, rồi mới ngồi xuống ghế, dùng thanh âm vừa cung kính lại không mất tự nhiên nói: “Vương phi, hôm nay con đến gặp Thất Nguyệt đại sư, nghe ngài ấy nói một vài ý tưởng, con có chuyện tình muốn thương lượng với Vương phi.”

Vương phi khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”

Vân Mộng Sơ cười khẽ: “Thất Nguyệt đại sư nói, dù thân là nữ tử, cũng phải ra ngoài trải nghiệm, nhìn xem những điều bên ngoài, học thêm nhiều tri thức mới. Cho nên, con cầu Vương phi cho phép con thỉnh thoảng ra phủ một chuyến để học thêm vài thứ, sau này có thể hiếu thuận Vương phi.”

Vương phi nghe xong, không nói lời nào nhìn nàng, một hồi lâu sau, thu liễm tươi cười, nhàn nhạt nói: “Tiểu Sơ, con có biết con hiện đang sống ở đâu không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »