Chương 180

Sở Thiên Hựu dừng động tác một chút, lại tiếp tục ôn nhu hơn một ít, nhàn nhạt hỏi: “Sao ngủ trễ như vậy?”

“Luyện thêu.” Nàng nhỏ giọng nói, cảm giác như mình thực sự sắp ngủ.

Thêu?

Sở Thiên Hựu bỗng nhiên nhớ tới bữa cơm tối hôm qua.

Tối hôm qua Vương phi gọi hắn và Sở Thiên Ninh đến cùng ăn cơm, trên bàn cơm, Vương phi hỏi Sở Thiên Ninh chuyện Vân Mộng Sơ học thêu, Sở Thiên Ninh nhàn nhạt đáp: “Mẫu thân, suốt cả buổi trưa nàng chỉ học mỗi cách thêu chữ thập, trên cơ bản không có chút tiến triển.”

Lời này là sự thật, không có gì khuyếch đại, Vương phi nghe xong nao nao, “Nàng là không có thiên phú, hay là không luyện tập chăm chỉ?”

Sở Thiên Ninh lắc đầu, “Mẫu thân, con cũng không biết.”

Vương phi cũng đành cười cười, “Nếu nói là không luyện tập chăm chỉ, thì ta thấy đứa nhỏ kia cũng không lười đến mức đó, không chừng là không có thiên phú rồi.”

Sở Thiên Ninh cũng không có nói tiếp, sự việc cứ như vậy trôi qua, nhưng hiện tại thấy Vân Mộng Sơ như thế này, tựa hồ thật sự là không có thiên phú, chứ không phải là không chịu luyện tập.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hựu nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu Sơ, làm việc gì cũng phải làm theo khả năng, đừng ép buộc bản thân quá mức.”

Vân Mộng Sơ cười cười, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, có chút nghịch ngợm nói: “Tam biểu ca không phải đã nói, sau này gả đến nhà chồng, không thể thiếu vài món đồ tự tay thêu. Nếu muội hiện tại không chăm chỉ học, tương lai sao có thể gả cho người tốt. Cho nên muội hiện tại phải nỗ lực thêu nha.”

Gả cho người tốt?

Trong lòng Sở Thiên Hựu bỗng nhiên có chút mất hứng, “Nhỏ như vậy đã nghĩ lập gia đình sao… Tiểu Sơ nói thử xem, muội định gả cho người như thế nào.”

Nàng chớp chớp mắt, mềm yếu nói: “Muội cũng không biết, tam biểu ca, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừm.” Sở Thiên Hựu khó có dịp xuất hiện trạng thái tinh thần lơ mơ, ngoan ngoãn tùy ý nàng kéo đi.

Vân Mộng Sơ đã bảy tuổi, tựa hồ cũng đã đến tuổi nghĩ đến chuyện lập gia đình, như vậy, tương lai nàng sẽ gả cho dạng người gì đây…

Hoàng gia? Không được, hoàng gia cũng không phải nơi thái bình gì, thân phận của nàng không cao, gả vào trong đó sẽ không hạnh phúc. Vương hầu tướng lĩnh? Đến lúc đoạt vị phân tranh, không ít vương hầu tướng lĩnh đều bị cuốn vào. Nếu nàng vừa đúng gả cho người bị cuốn vào thị phi, như vậy nàng nên làm thế nào cho phải, dù sao năm đó hắn chưa kịp nhìn thấy kết quả cuối cùng liền rời thế.

Cho nên, hắn cũng không thể cam đoan nhà chồng mà nàng tương lai gả vào sẽ nhất định bình an. Vậy thì chọn nhà chồng nào không cần phú quý, chỉ là một nhà giàu phổ thông bình thường?

Vân Mộng Sơ đã quen cuộc sống trong vương phủ, đều được dưỡng an nhàn sung sướиɠ, bỗng nhiên gả đến nhà giàu phổ thông, có thể sống quen được sao…

Gia đình dân chúng bình thường liền càng miễn bàn. Con gái của hắn sao có thể sống khổ cực được!

Nhưng, vậy thì, hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi, suy nghĩ cả một vòng, cũng chẳng thấy nơi nào thích hợp để gả Vân Mộng Sơ…

Tiểu Sơ tương lai hẳn là gả cho ai thì hắn mới yên tâm đây.

Hắn mơ hồ cảm thấy cách suy nghĩ của bản thân có chút không ổn lắm, nhưng cũng không thấy không ổn ở chỗ nào, làm suốt bữa cơm đều ăn có chút không yên lòng. Mà Vân Mộng Sơ thì chỉ miễn cưỡng ăn một chút, thân thể trẻ con vốn cần nghỉ ngơi nhiều, nàng hiện tại đã sắp chống đỡ không nổi.

Một lát sau, Sở Thiên Hựu kéo Vân Mộng Sơ vào phòng nghỉ trong học đường, bảo nàng lên giường nằm ngủ.

Vân Mộng Sơ ngồi trên mép giường, có chút kỳ quái thấy Sở Thiên Hựu vẫn cứ đứng ở đó không chịu đi. Trước kia mỗi lần nàng muốn ngủ lại ở đây, chưa từng có xảy ra chuyện Sở Thiên Hựu đứng ở bên cạnh không đi, đây là lần đầu tiên.

Nàng có chút kỳ quái hỏi: “Tam biểu ca, còn có chuyện gì sao?”