Chương 178

Nhớ tới chuyện này, hắn liền trầm mặt xuống. Hắn không muốn con gái của mình sẽ biến thành một nữ tử giống Triệu Diệc Như, nhất định phải giáo dục nàng cẩn thận, dẫn nàng đi lên con đường đúng đắn mới được. Cho nên, Sở Thiên Hựu mềm giọng xuống, uyển chuyển dỗ dành: “Tiểu Sơ, chuyện quan trọng nhất cả đời nữ hài tử chính là lập gia đình. Sau này muội gả tới nhà chồng, không thể thiếu vài món đồ tự tay thêu, cho nên hiện tại học thêu rất trọng yếu. Đại tỷ cũng đang học, muội cũng phải ngoan ngoãn đi học, biết chưa?”

Vân Mộng Sơ nhắn mặt ai oán, “Nhưng muội cảm thấy bản thân học không được a.”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu bỗng chốc nghiêm túc lên, chút đỉnh nhu hòa vừa rồi nháy mắt biến mất, trở lại làm mặt than, “Tiểu Sơ, vô luận làm chuyện gì đều phải tận lực, không thể rút lui đầu hàng trước khi bắt đầu.”

Vân Mộng Sơ cảm thấy trên ót mình đang mọc ra vô số hắc tuyến, hắn bất quá chỉ lớn hơn nàng ba tuổi thôi, sao cứ hễ gặp phải chuyện gì, đều ra vẻ người lớn, giáo huấn nàng. Nàng là đại tỷ xuyên không đó nha! Nàng tuyệt đối lớn tuổi hơn hắn, hắn dựa vào cái gì luôn giáo huấn nàng?!

Đợi chút, còn nữa, nàng thế nào cứ cảm thấy, thái độc của Sở Thiên Hựu đối với nàng, giống như là, ừm, nói thế nào nhỉ, đôi khi rất sủng nịnh yêu thương, đôi khi lại rất nghiêm khắc, ưa quản giáo, hệt như một phụ thân a?

Chẳng lẽ hắn đang dưỡng thành nàng?

Tên ranh này đang chơi trò dưỡng thành?!

Nàng là bà cô xuyên không đó nha… Thế nhưng bị người ta dưỡng thành?!

Đổ mồ hôi.

Sở Thiên Hựu thấy nàng không đáp, sắc mặt lại trầm xuống một ít, “Tiểu Sơ, nghe hiểu chưa?”

Vân Mộng Sơ miễn cưỡng cười cười, “Muội đã biết, tam biểu ca…”

Sở Thiên Hựu thế này mới vừa lòng một ít, thanh âm nhu hòa rất nhiều, “Thêu xong tác phẩm đầu tiên, nhớ cho ta xem.”

Vân Mộng Sơ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Nàng thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.



Buổi chiều, cơn ác mộng của Vân Mộng Sơ đã đến. Lúc nàng đến phòng học thêu, Sở Thiên Ninh đã ngồi ở chỗ kia, trong tay đang cầm một bức tranh thêu, đưa cho một nữ tử thoạt nhìn vô cùng tao nhã đánh giá.

Vân Mộng Sơ đi vào trong, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ. Hai người thảo luận xong, nữ tử kia đứng lên, tao nhã đi đến trước mặt nàng, “Vị này chính là biểu tiểu thư? Phu gia của ta họ Tưởng, biểu tiểu thư có thể gọi ta là Tưởng phu nhân.”

“Tưởng phu nhân.” Vân Mộng Sơ quỳ gối hành lễ, người này là sư phụ của nàng, nàng đương nhiên phải tôn kính.

Tưởng phu nhân mỉm cười đỡ nàng dậy, quay sang nói với Sở Thiên Ninh: “Quận chúa chỉ cần chú ý những điểm ta nói là được, những chuyện khác không thành vấn đề. Quận chúa tạm thời thêu bản vẽ của ta trước, lát nữa ta sẽ quay lại xem.”

Sau đó Tưởng phu nhân nắm tay Vân Mộng Sơ ngồi xuống vị trí bên cạnh, chỉ vào các thứ trước mặt, nói: “Biểu tiểu thư trước kia đã học thêu chưa?”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, vì thế Tưởng phu nhân bắt đầu giảng cho nàng vài cách thêu cơ bản, cho nàng hiểu thế nào là thêu. Giảng xong, Tưởng phu nhân đưa cho nàng một khối vải thô lỗ rộng, nói: “Biểu tiểu thư dùng này khối vải thử thêu kiểu thêu chữ thập mà ta vừa mới nói, thêu trước ba mươi lăm ô vuông cho ta xem.”

Vân Mộng Sơ chịu đựng áp lực nặng nề nhận lấy khối vải, dùng tinh thần chấp nhận số mệnh bắt đầu thêu. Tuy rằng nàng tận lực thêu thật bằng phẳng, nhưng… cuối cùng vẫn cứ chỗ cao chỗ thấp, rất gồ ghề.

Vân Mộng Sơ thêu xong, Tưởng phu nhân lấy qua xem, nhìn đến là kết quả này, sắc mặt một chút cũng không thay đổi. Bà nhẫn nại giảng cho nàng những điểm cần chú ý, bảo nàng tiếp tục thêu. Vì thế, quá trình này cứ lặp đi lặp lại suốt một buổi chiều.

Đến cuối cùng, ngay cả người vốn rất tao nhã, tràn đầy phong thái như Tưởng phu nhân đều nhịn không được nói: “Biểu tiểu thư, tiểu thư là thật không thể thêu hay là không muốn thêu?”