Chương 176

“Vậy… sao…” Khóe miệng Vân Mộng Sơ run rẩy, biểu cảm dị thường cứng ngắc. Nàng chỉ hy vọng vị nữ tử dạy thêu kia thật sự có trình độ cỡ thần tiên, có thể dạy cho loại người ngốc thêu bẩm sinh như nàng cũng có thể học được.



Bất quá, cũng may, kỳ học thêu tiếp theo là ở ba ngày sau. Nàng còn có thời gian nhảy nhót một chút trước khi nước chảy tới chân. Nàng mượn vài món đồ nghề từ tay Từ Thư Uyển, muốn luyện tập sao cho có bài bản một chút, nhưng nàng vừa cầm kim lên, chợt nghe Da^ʍ Bụt nói Thiền Quyên cầu kiến.

Được rồi, nàng đặt kim chỉ xuống, đi ra ngoài gặp Thiền Quyên.

Thiền Quyên tới là để nói chuyện Da^ʍ Bụt với nàng.

“Tiểu thư, nô tì đã nhờ tướng công hỏi thăm một chút. Cửa hàng ở phố Đông của Mĩ Dung Phường có một người tương đối thích hợp, là con trai của một tiểu quản sự, năm nay mười tám, con người tuyệt đối đôn hậu thành thật, hiện đang làm việc trong cửa hàng ở phố Đông, chẳng qua còn chưa thăng lên làm quản sự, đang là một tiểu nhị phổ thông mà thôi. Tiểu thư, thật có lỗi, Da^ʍ Bụt dù sao không phải nha hoàn thân cận của Vương phi hoặc sườn phi… Rất khó tìm được một cửa hôn nhân có thân phận cao.”

“Không sao, như vậy đã tốt lắm.” Vân Mộng Sơ cười nói, “Da^ʍ Bụt, ngươi xem thế nào?”

Da^ʍ Bụt là nữ tử cổ đại, tâm tính rất dè dặt, hiện tại nghe Vân Mộng Sơ và Thiền Quyên ở ngay trước mặt mình thảo luận việc hôn nhân của mình, mặt đã sớm đỏ đến độ sắp nhỏ ra máu. Một hồi lâu sau, nàng mới ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư cứ việc phân phó… Chỉ cần người trung hậu thành thật là được.”

Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, quay sang nói với Thiền Quyên: “Ngươi có thể cam đoan người nọ tuyệt đối không thành vấn đề không?”

Thiền Quyên thật khẳng định gật đầu, “Tiểu thư, nô tì dám cam đoan người nọ tuyệt đối tốt, người kia chính là nổi tiếng tốt bụng. Hiếu thuận cha mẹ, khoan dung độ lượng, tiểu thư không cần lo lắng phương diện này.”

Vân Mộng Sơ cẩn thận nhìn sắc mặt Da^ʍ Bụt, xác định nàng không có phản đối, liền gật đầu nói: “Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định vậy đi, ngươi hôm khác đi lộ ra một chút…”

Thiền Quyên cười nói: “Tiểu thư yên tâm đi, nô tì biết phải làm sao.”

Việc hôn nhân của Da^ʍ Bụt coi như đã quyết định xong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chừng hai, ba tháng nữa, Da^ʍ Bụt sẽ rời Vương phủ, đi lập gia đình. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Mộng Sơ đúng là có chút luyến tiếc, Da^ʍ Bụt dù sao đã hầu hạ nàng lâu như vậy… Nàng phải tặng thêm nhiều đồ cưới một chút mới được.



Ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ làm bộ như lơ đãng đi qua chỗ Từ Vân làm việc, dừng lại định tìm cớ tâm sự với nàng.

Từ Vân thấy Vân Mộng Sơ đến, lẳng lặng đứng lên, hành lễ nói: “Bái kiến tiểu thư.”

Vân Mộng Sơ xua tay, nghiêng đầu, mỉm cười hết sức hồn nhiên thuần khiết, “Từ Vân tỷ tỷ thoạt nhìn rất biết lễ nghĩ, có phải lúc nhỏ từng học qua?”

Từ Vân gật đầu, “Người trong nhà nô tì từng dạy nô tì vài năm.”

“Vậy thân nhân ngươi đâu?”

Vẻ mặt Từ Vân ảm đạm một ít, “Đều đã qua đời.”

Vân Mộng Sơ lập tức nói: “Thật có lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện làm ngươi thương tâm.”

Câu này làm cho Từ Vân sửng sốt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có một tiểu thư sẽ vì loại chuyện này xin lỗi nô tì, xem ra thật đúng là người tâm từ nhân hậu. Từ Vân khẽ cười cười, “Không sao, tiểu thư, nô tì đã quen rồi. Cha mẹ lúc còn sống đã đối xử với nô tì tốt lắm, nô tì đã thấy đủ, bọn họ không chỉ dạy nô tì biết chữ, còn dạy nô tì không ít thứ.”

“Ồ?” Vân Mộng Sơ nhíu mày, hỏi đến trọng điểm, “Vậy ngươi còn có thể làm cái gì khác?”

Từ Vân do dự một lát, thấp giọng nói: “Nô tì thêu coi như tạm được, cũng biết chút dược lý và quyền cước.”

Thêu coi như tạm được? Biết chút dược lý và quyền cước?