Ba tuổi có thể biết chữ, bốn tuổi có thể đọc sách, năm tuổi xuất khẩu thành thơ?!
Này, thế nào, thế nào cứ thấy không giống những chuyện một đứa nhỏ có thể làm được a?
Sao nàng cứ có cảm giác tìm được đồng bào xuyên không?
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải thử một chút mới được.
Từ Thư Uyển vuốt vuốt tóc của nàng, “Tiểu Sơ, sau nàng khi con trưởng thành cũng phải học tập giống thế tử nha. Con tuy rằng là nữ hài tử, nhưng tiểu di cũng hi vọng con đọc sách biết chữ, làm tài nữ. Mẫu thân con năm đó, chính là tài nữ danh chấn kinh sư đó a…”
Nàng ngọt ngào cười duyên với Từ Thư Uyển, không nói gì.
Mẹ ruột của nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Tài nữ danh chấn kinh sư nha.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Từ Thư Uyển ôm nàng ra ngoại thất, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Từ Thư Uyển kỳ thực chẳng phải là người thích có nha hoàn đi theo, nên thường thường, mỗi khi về phòng, liền bảo nha hoàn ra ngoài hết. Thế nên lần này thấy Thiền Quyên đứng ở bên ngoài, nàng cũng không kỳ quái.
Chính là lúc này, đứng bên cạnh Thiền Quyên là tâm phúc của Vương phi, Tề ma ma.
Vân Mộng Sơ chỉ thấy qua Tề ma ma hai lần, cả hai lần Tề ma ma đều đi theo Vương phi.
Tề ma ma cho nàng ấn tượng chính là một người cao ngạo. Tề ma ma tuy rằng là nô tì, nhưng bà lại phảng phất cao hơn quý hơn tiểu di nàng, thậm chí đối với tiểu di, đều có cảm giác khinh thường.
“Sườn phi, Vương phi phái Tề ma ma đến truyền lời.”
Từ Thư Uyển vừa nghe, lập tức đặt nàng lên cái ghế đôn ở ngoại thất, vẫy tay ý nói Thiền Quyên mang Tề ma ma vào.
Tề ma ma mặc áo màu xanh nhạt, tuy rằng không thể nói rõ là quý cỡ nào, nhưng rõ ràng tốt hơn những hạ nhân khác nhiều lắm. Bà chỉ hành lễ tượng trưng một chút với Từ Thư Uyển, còn với Vân Mộng Sơ thì trực tiếp bỏ qua. Hành lễ xong, bà nhàn nhạt nói: “Sườn phi, Vương phi dặn sườn phi, cuối tháng sau là ngày sinh của Vương gia. Thọ yến lần này sẽ không làm lớn, chỉ mời vài người thân và bằng hữu. Nếu sườn phi muốn mở tiệc chiêu đãi ai, thỉnh nhanh chóng hồi bẩm Vương phi, sớm làm chuẩn bị.”
Bà nói xong, lại cúi mình chào Từ Thư Uyển một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Vân Mộng Sơ chính mắt thấy toàn bộ quá trình, lúc này không thể không cảm thán một câu:
Nô đại khi chủ nha.
Bất quá chuyện này ít nhiều cũng vì tính tình có chút yếu đuối của Từ Thư Uyển,nàng mặc dù có lòng muốn giúp Từ Thư Uyển, nhưng nàng lúc này thật sự còn quá nhỏ, nói cái gì cũng không thích hợp.