Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói thực, nàng kỳ thực không có mấy hứng thú với kẹo, nhưng Từ Thư Uyển dỗ nàng tân tân khổ khổ như vậy, nàng cũng nên nghe lời.

Nàng là người ân oán rõ ràng, Từ Thư Uyển là thật tâm yêu thương nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ đối tốt với tiểu di của mình, dù rằng tuổi tác tiểu di này thực tế còn không lớn bằng nàng.

Đối với chuyện xuyên không đến cổ đại, nàng tuy rằng lúc ban đầu có oán giận, cũng có ai thán, nhưng nàng vẫn luôn ôm ý tưởng ký đến chi tắc an chi, quyết định ở nơi này tiếp tục sống sót. Dù sao, lúc trước khi hắn rời đi, câu đầu tiên trong lời trăn trối là:

“Vô luận là trong tình huống gì, đều phải sống cho tốt, thay ta xem tẫn phong cảnh thế gian này.”

Vô luận ở trong tình huống nào, nàng đều nhớ kỹ những lời này của hắn, nàng sẽ cố sống thật tốt.

Thay hắn sống tốt.

Nàng rốt cục gian nan ào vào lòng Từ Thư Uyển, nỗ lực kéo ra biểu cảm vui vẻ đi lấy viên kẹo trong tay Từ Thư Uyển.

Nàng đến triều đại này đã hơn nửa tháng, nhưng nàng lại một lần cũng chưa gặp qua vị chủ nhân của vương phủ này. Vị kia nghe nói là trọng thần đương triều số một số hai – Sở Thân Vương. Bởi vậy, có thể nói, cuộc sống ở trong vương phủ của một sườn phi không được sủng như tiểu di nhà nàng trôi qua thật tịch mịch.

Cho nên nàng mỗi lần đều tận lực làm bạn với Từ Thư Uyển, nỗ lực khiến nàng ấy vui vẻ một ít.

Từ Thư cười duyên cầm viên kẹo, quơ quơ trước mặt nàng, “Tiểu Sơ, nói cho tiểu di, con có thích ăn kẹo không?”

Nàng chớp chớp mắt, có chút đứt quãng nói: “Tiểu di —— cho con ——” nàng hiện tại dù sao chỉ là một đứa nhỏ hơn hai tuổi một chút, vừa mới bắt đầu học nói chuyện, tuyệt đối không thể nói quá lưu loát, nếu không sẽ bị người ta hoài nghi.

Ý cười trên mặt Từ Thư Uyển càng đậm, “Tiểu Sơ thật thông minh, trừ bỏ thế tử, tiểu di vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ thông minh như vậy.”

Nàng mở to cặp mắt đen thùi thoáng có sắc tím, có chút hoang mang nhìn Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển nói như là đang kể chuyện xưa cho nàng: “Thế tử từ nhỏ đã thông minh hơn người, ba tuổi có thể biết chữ, bốn tuổi có thể đọc sách, năm tuổi ngay tại Vương phi thọ yến xuất khẩu thành thơ, ngữ ra kinh người. Được Lăng Hiên tiên sinh của Đại Chu hoàng triều chúng ta khen là đệ nhất thần đồng, hơn nữa còn được Lăng Hiên tiên sinh thu làm quan môn đệ tử*.”

* Quan môn đệ tử = đệ tử cuối cùng của sư phụ, thu xong thì đóng cửa không nhận đệ tử nữa. Nói vậy, chứ sau này sư phụ có đổi ý cũng ko thành vấn đề.
« Chương TrướcChương Tiếp »