Chương di nương nhất thời thân thể cứng đờ, nàng lúc này thậm chí có cảm giác, những lời này của Vương phi tựa hồ là nói với mình, Vương phi tựa hồ biết nàng làm chuyện như vậy.
Nhưng đây chung quy chính là đoán, nàng tuyệt đối không dám hỏi.
Một lát sau, người đến trước không phải là Hồng quản gia, mà là đoàn người của Tề ma ma. Tề ma ma mang theo vài vị thái y của Thái Y Viện vội vã đến hành lễ với Vương phi.
Vương phi vội vàng vẫy tay ngăn bọn họ lại, bảo bọn họ mau chóng vào buồng trong, xem tình hình của thế tử.
Lúc này, tiểu nha hoàn bên cạnh Chương di nương lúc nãy đã lặng yên về tới chỗ nàng, khẽ lắc đầu với nàng.
Nhất thời, sắc mặt Chương di nương càng thêm khó coi.
Trong lúc sắc mặt Chương di nương trở nên khó coi, Vương phi gọi Hồng quản gia đến. Hồng quản gia vừa tới, Vương phi liền bảo hắn làm việc, Hồng quản gia lập tức dẫn người đi lục soát phòng Lê quản gia.
Lê quản gia quỳ tại chỗ khóc hô oan uổng, nhưng Vương phi không chút để ý tới, thậm chí còn bảo một thị vệ chận miệng hắn lại. Kết quả của chuyến điều tra này, Vân Mộng Sơ không cần xem cũng biết, chỗ Lê quản gia chắc chắn có vấn đề.
Lại nói vị Lê quản gia này, Vân Mộng Sơ có một phỏng đoán. Khi Từ Thư Uyển tìm Thiền Lục để thương lượng, không có mang theo Vân Mộng Sơ, cho nên nàng không biết hoa Lưu Ly trên người mình có quan hệ gì hay không với Lê quản gia, nhưng hiện tại, nàng cảm thấy bản thân nên hỏi Từ Thư Uyển một chút.
Nàng tìm một cơ hội đi đến đầu gối Từ Thư Uyển, lén lút nói vào tai Từ Thư Uyển: “Tiểu di, mùi trên người con, có liên quan với người đang kêu la ở đằng kia không?”
Từ Thư Uyển nghe vậy, nhất thời biến sắc, nhớ tới câu mà Thiền Lục từng nói: “Lê quản gia nói hương liệu kia thích hợp dùng trên quần áo tiểu hài tử, ngài liền thuận tay bảo nô tì đi làm…”
Từ Thư Uyển nguyên bản đoán đồ trong cung ban xuống có vấn đề, hiện tại xem ra rất có khả năng là Lê quản gia to gan lớn mật thay đổi vật phẩm ban cho.
Bất quá việc này Từ Thư Uyển sẽ không nói cho Vân Mộng Sơ, nàng chỉ vuốt vuốt đầu Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ ngoan, không cần hỏi nhiều, tiểu di cho người mang con trở về trước, được không?”
Vân Mộng Sơ lắc đầu, nhìn biểu cảm của Từ Thư Uyển thế này, Vân Mộng Sơ cũng đoán ra được sự tình, thật là Lê quản gia…
Nàng hiện tại cơ hồ có thể khẳng định, loại độc dược mà bọn người Lê quản gia muốn dùng chỉ sợ là Thực Cốt Tán, nhưng không biết vì sao lại biến thành Tuần Hoàn La.
Chuyện này không vượt ngoài hai nguyên nhân:
Thứ nhất, trong phủ còn có người khác muốn hại Sở Thiên Hựu, những người khác này, rất có khả năng là kẻ địch trên triều đình của Sở Thân Vương, cũng có khả năng là một ít năm xưa oán hận.
Thứ hai, Sở Thiên Hựu phát giác hành vi của Lê quản gia, tiên phát chế nhân, tự mình ăn vào độc dược để hãm hại bọn họ, nắm giữ quyền chủ động, miễn cho bị thứ Thực Cốt Tán đáng sợ kia làm hại.
Hai loại khả năng này, Vân Mộng Sơ đoán khả năng thứ hai cao hơn một ít. Thứ nhất là vì thái độ hôm nay của Vương phi, rõ ràng là có ý bắt người. Thứ hai là vì Sở Thiên Hựu phát hiện hoa Lưu Ly trên người nàng, hơn nữa còn lặng lẽ cho nàng túi thơm giải độc.
Tuy rằng nơi đại trạch tràn ngập đấu tranh thật đáng sợ, nhưng Sở Thiên Hựu thân là thế tử của vương phủ, còn có thể bận tâm an nguy của một tiểu nhân vật như nàng, hành động này của hắn khiến nàng cảm giác được sự quan tâm sâu sắc ở nơi đại trạch sâu như biển này. Ít ra, ở nơi đại trạch này, ngoại trừ Từ Thư Uyển, còn có một người thật tâm đối xử tốt với nàng.