Khoảng mười phút sau, Lí thái y rời bàn, đi đến trước mặt Vương phi, thanh âm hơi trầm thấp hồi đáp: “Vương phi, nếu vi thần không nhìn lầm, bánh ngọt trên bàn hẳn là chứa một chút phấn hoa Mạn Đà La, trong nước trà có một phần Tuần Hoàn La. Lúc trước vi thần chưa nói hết, kỳ thực, độc Tuần Hoàn La phải dùng phấn hoa Mạn Đà La làm thuốc dẫn, hai loại dược vật này xứng cùng với nhau mới có hiệu quả.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ gian ngoài nháy mắt trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vân Mộng Sơ thì trực tiếp chấn kinh, sau khi khϊếp sợ, lo lắng dần dần dâng lên, lại là một loại độc dược dùng phấn hoa Mạn Đà La để làm thuốc dẫn, đây thật sự là trùng hợp sao?
Trên người nàng xuất hiện hoa Lưu Ly, hoa Lưu Ly và phấn hoa Mạn Đà La là hai vị dược của Thực Cốt Tán, mà trong thức ăn của Sở Thiên Hựu lại phát hiện có phấn hoa Mạn Đà La…
Nàng thường xuyên cùng thế tử đọc sách luyện chữ trong một học đường, có thể nói là Sở Thiên Hựu gần như thường xuyên tiếp xúc với hai vị dược này, nếu lại có thêm Kiêm Hà Thảo, như vậy vừa đúng là Thực Cốt Tán.
Trùng hợp sao? Nàng không tin!
Nếu thật là trùng hợp, vì sao Sở Thiên Hựu lại đưa cho nàng hoa Bàn Nhược để giúp nàng giải độc tính? Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cái gì… Không muốn để nàng liên lụy vào trong, cho nên âm thầm giúp nàng giải độc?
Nghĩ đến đây, nàng càng không rét mà run, hoài nghi trong lòng cũng càng lúc càng đậm, nàng cảm thấy kẻ hạ độc nguyên bản là muốn dùng Thực Cốt Tán để gϊếŧ người vô hình, mà không phải là Tuần Hoàn La – loại độc có thể lưu lại dấu vết rõ ràng.
Sở Thiên Hựu đã lợi hại đến độ ngay cả hương hoa Lưu Ly trên người nàng cũng có thể nhận ra, chẳng lẽ thật sự nhận không ra Tuần Hoàn La sao?
Sở Thiên Hựu trúng độc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…
Ánh mắt của nàng nhìn vào cánh cửa buồng trong, bỗng nhiên rất muốn đi vào nhìn một cái, nhìn xem người tuy rằng không có huyết thống gì với nàng nhưng lại luôn đối tốt với nàng, rốt cuộc đã bị chuyện gì…
Chuyện trong vương phủ thật là càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng đáng sợ. Nàng lúc này nỗ lực khiến bản thân mình tĩnh tâm lại, nếu có kẻ muốn hại Sở Thiên Hựu, như vậy trong vương phủ chỉ có Chương di nương và Sở Thiên Hi là người có động cơ lớn nhất. Biểu cảm của Chương di nương lúc này coi như bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra cái gì, ngược lại là Sở Thiên Hi, bởi vì tuổi còn nhỏ, không thể giấu hết mọi sự, trong mắt thoáng toát ra vẻ kinh hãi. Là kinh hãi sao…
Vương phi nghe xong lời Lí thái y đáp, sắc mặt phảng phất tái nhợt một ít. Nàng nhắm chặt mắt lại, nhàn nhạt nói với Lí thái y: “Làm phiền thái y.”
Lí thái y lập tức hành lễ, tự giác xin vào xem tình hình Sở Thiên Hựu, Vương phi không làm khó hắn, trực tiếp phái hắn vào buồng trong. Lí thái y phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện nữ nhân trong hậu trạch đấu đá với nhau thế này, hắn vạn vạn không muốn liên lụy vào, chỉ tiếc, đôi khi vì chức trách, chỉ có thể tận lực bo bo giữ mình.
Sau khi Lí thái y đi vào, Vương phi một lần nữa đem ánh mắt đặt lên người Cung Nghị, lạnh giọng nói: “Ngươi bây giờ còn không chịu thành thật nói ra sao?”
Cung Nghị ngẩng đầu nhìn Vương phi, biểu cảm không ngừng biến hóa, phảng phất như do dự cái gì, cuối cùng hắn cắn răng một cái, nói: “Hồi bẩm Vương phi, thế tử hôm nay đích xác có bảo nô tài thăm dò một chuyện.”