Liên tưởng đến thứ độc dược Thực Cốt Tán mà Thất Nguyệt nói hôm nay, trong lòng nàng nhất thời có dự đoán không tốt, thập phần muốn đi xem tình hình.
Huống chi, Sở Thiên Hựu liên tiếp giúp nàng mấy lần, nói thế nào thì nàng cũng phải hồi báo mới được, tuy rằng luyến tiếc thuốc quý mà Thất Nguyệt đưa, nhưng nếu Sở Thiên Hựu thật sự có gì nguy hiểm, nàng vẫn sẽ không chút do dự cống hiến dược của bản thân. Nghĩ đến đây, nàng kéo tay Từ Thư Uyển đang định dắt nàng trở về, “Tiểu di, chúng ta đến chỗ thế tử được không?”
Từ Thư Uyển nghiêm túc xem nàng, “Tiểu Sơ, ta biết con lo lắng cho thế tử, ta cũng lo lắng hắn, nhưng đây không phải là chuyện mà ta có thể lẫn vào được. Mau ngoan ngoãn theo ta trở về.”
Vân Mộng Sơ cau cái mũi, không thuận theo: “Tiểu di, lúc con rời đi, Thất Nguyệt đại sư cho con một lọ dược, nói là rất hữu dụng, có khả năng sẽ có ích cho thế tử, chúng ta đi xem được không?” Sở Thiên Hựu tuy rằng bảo nàng gọi hắn là Tam biểu ca, nhưng ở trước mặt Từ Thư Uyển, nàng thấy tốt nhất đừng gọi như vậy.
Từ Thư Uyển nghe xong, cũng không lại truy vấn Vân Mộng Sơ vì sao không nói chuyện này cho nàng ngay từ đầu, ngược lại suy tư về chuyện của thế tử.
Bình tĩnh mà xem xét, ở trong vương phủ, thế tử và Vương phi đối với nàng đều rất hiền lành, thế tử còn từng tình cờ cứu Vân Mộng Sơ, nếu bọn họ có phiền toái, bản thân giúp được cái gì thì cũng nên giúp cái đó…
Chỉ là hiện tại, thế tử bị trận bệnh này, tựa hồ có chút kỳ quái.
Từ Thư Uyển thấy Vân Mộng Sơ hồn nhiên tín nhiệm nhìn mình, có chút không đành lòng hủy đi lòng tín nhiệm của nàng, cắn răng một cái, dắt nàng cùng đến chỗ của Sở Thiên Hựu.
Khi Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ đến, không khí trong tòa viện của thế tử đã trở nên thập phần khẩn trương, hạ nhân trong viện không ngừng lui tới.
Ninh Thúy nói vào tai Vương phi việc hai dì cháu Từ Thư Uyển đến, Vương phi khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nôn nóng, “Đang lúc loạn thế này, bọn họ tới làm cái gì… Quên đi, cho bọn họ vào.”
Vương phi phất phất tay, Ninh Thúy lập tức liền dẫn Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ tiến vào.
Vân Mộng Sơ vừa vào trong phòng, ánh mắt liền nhìn sang Sở Thiên Hựu đang nằm trên giường.
Sở Thiên Hựu lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, biểu cảm không còn vẻ lạnh như băng như bình thường, có vẻ bình thản rất nhiều, nếu chỉ nhìn một cái thì cảm thấy hắn không giống như đang hôn mê, mà chỉ là đang ngủ say.
Vương phi thấy bọn họ đi vào, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Từ Thư Uyển có chút lo lắng nhìn Sở Thiên Hựu một cái, rồi nói với Vương phi: “Vương phi, hôm nay khi Tiểu Sơ đến gặp Thất Nguyệt đại sư, đại sư đã cho nàng vài viên dược hoàn, Tiểu Sơ lo lắng bệnh tình của thế tử, nghĩ rằng dược này có khả năng hữu dụng, nên thϊếp đã mang nàng đến đây, mong Vương phi thứ tội.”
Vương phi nghe là dược hoàn do Thất Nguyệt đại sư luyện chế, quay sang nhìn Vân Mộng Sơ vài lần, nhưng không bảo nàng lấy dược ra, chỉ nói: “Trước chờ thái y đến lại nói, có chút dược là cũng không thể ăn bậy.”
Từ Thư Uyển nghe xong, nhất thời cảm thấy Vương phi không tín nhiệm bản thân bao nhiêu, tức thời cúi đầu, không nói gì nữa.
Bất quá Vân Mộng Sơ lại nảy sinh khả nghi trong lòng.
Từ Thư Uyển nói lời này, cho dù Vương phi trong lòng có chút hoài nghi, nhưng hẳn là phải bảo nàng lấy dược ra xem mới phải, hiện tại Vương phi không hề đề cập tới việc lấy dược ra, Vân Mộng Sơ cảm thấy rất không thích hợp.