Chương 10

Đứa nhỏ này, không giống như người khác sợ hãi bộ mặt lạnh của hắn, ngược lại còn cười vui vẻ với hắn.

Đại khái chắc là vì đứa nhỏ còn không hiểu biết, chỉ sợ cũng chỉ có người như vậy, mới có thể cười như thế với hắn.

Hắn quay đầu đi trước, không để bản thân tiếp tục suy nghĩ về nụ cười của nàng, nói với Vương phi: “Mẫu thân, con có chút mệt mỏi.”

Vương phi lập tức đến bên cạnh hắn, nói với Từ Thư Uyển: “Ngươi chăm sóc cho Tiểu Sơ đi, ta dẫn Thiên Hựu trở về nghỉ ngơi. Thiên Ninh, đến chào tạm biệt với Tiểu Sơ muội muội đi, con mấy ngày nay luôn ở trong cung, không thấy lần đó Tiểu Sơ bị nguy hiểm.”

Thiên Ninh hơi quỳ gối, gật gật đầu, vẻ mặt có chút lãnh đạm tới bên giường Vân Mộng Sơ, bình tĩnh nhìn nàng. Chỉ là đứng ở đó, nhìn Vân Mộng Sơ, phảng phất như việc nhìn mặt nàng đã là một việc quá sức miễn cường. Nhìn xong, Thiên Ninh lập tức quay đầu nói với Từ Thư Uyển: “Sườn phi, nếu sau này Tiểu Sơ cần cái gì, trực tiếp nói cho mẫu thân là tốt rồi, ta trước cùng mẫu thân trở về.” Nàng nói xong liền mang theo nha hoàn của mình rời đi.

Một đám người đi rồi, Vân Mộng Sơ nhất thời cảm thấy thanh tịnh rất nhiều, về sau loại hỏi thăm nghĩ một đằng nói một nẻo này vẫn là làm ít ít thì hơn.



Rời khỏi viện của Từ Thư Uyển, Vương phi vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi Sở Thiên Hựu: “Thiên Hựu, lúc nãy vì sao con lại giúp Tiểu Sơ mời thái y? Chuyện này rất không phù hợp tính tình của con nha.”

Sở Thiên Hựu nặng nề một lát, phun ra mấy chữ: “Thuận đường thôi.”

Vương phi thở dài một hơi, “Cái đứa nhỏ này, mới bao nhiêu tuổi mà lão thành như vậy, tuổi còn nhỏ đã lãnh thành cái dạng này, tương lai làm sao bây giờ nha…”

“Mẫu thân, con…” Sở Thiên Hựu nghe xong, hơi hơi ngẩng đầu, phảng phất muốn nói cái gì, nhưng lại biểu đạt không được.

Vương phi cười cười, “Được rồi, ta biết điểm tiểu tâm tư này của con. Ta sinh ra hai đứa nhỏ, đứa nào cũng lạnh như băng, đáng thương người mẹ như ta nha…”

“Mẫu thân.” Lúc này đứng ở bên kia của Vương phi, Sở Thiên Ninh có chút bất mãn nói một câu, “Nữ nhi không có lạnh như băng, chính là không quá thích nói chuyện thôi.”

Vương phi bất đắc dĩ cười, nữ nhi này, thật đúng là nói không nổi.



Đi đến cổ đại coi như đã nhiều ngày, Vân Mộng Sơ cũng coi như minh bạch một ít chuyện cổ nhân.

Quy củ của mấy cổ nhân này quả nhiên cũng nhiều giống như trong Hồng Lâu Mộng. Từ Thư Uyển thân là sườn phi, mỗi ngày phải thức rất sớm để đến thỉnh an Vương phi, thân là chủ tử nên lúc nào cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, rất ít có dịp có thể lơi lỏng.