Chương 17

2 giờ chiều, nhiệt độ lên tới 40 độ, Giang Miểu đúng giờ tới trường.

Ngày giao lưu học thuật nhàm chán, trên bục giảng, các vị lãnh đạo thay phiên lên tiếng, dõng dạc hùng hồn, nhưng nghìn bài một điệu, như đang ru ngủ người nghe vậy.

Giang Miểu và Lý Thần ngồi cùng nhau, nhưng trạng thái hai người lại hoàn toàn tương phản, Giang Miểu một tay chống cằm, ngây ngốc nhìn chằm chằm di động, Lý Thần lại đang nhìn gương kẻ eyeliner, khóe mắt liếc thấy cô gái nhỏ nào đó đang mất hôn.

“Chờ tin nhắn của ai sao?”

“A.”

Người nào đó sửng sốt, chột dạ lắc đầu, “Không phải.”

Lý Thần nghiêng đầu, liếc cô một cái, “Viết hết lên mặt thế kia rồi, tôi không mù.”

Giang Miểu dùng màn hình di động soi gương, nhỏ giọng phủ nhận, “Thật sự không phải...”

Lý Thần vươn ngón tay nhỏ dài gắn bộ nail vô cùng l*иg lộn, nhẹ đẩy trán cô, “Cô cứ mạnh miệng đi, một ngày nào đó đuôi cáo sẽ lộ ra thôi.”

Giang Miểu bẹp miệng, lại khôi phục trạng thái thất thần nhìn di động.

Trên bục, hiệu trưởng vẫn đang nói nốt về cách dạy học, nói xong lại đột nhiên chuyển đề tài sang trại hè mà thành phố tổ chức cho giáo viên, sau đó blah blah về tầm quan trọng khi được tham dự.

Tuy là tự nguyện báo danh, nhưng hy vọng mọi người có thể vượt qua mùa hè nóng bức, tích cực tham gia.

Lý Thần vừa nghe liền phát hỏa, không nhịn được bắt đầu mắng chửi, “Má nó chứ trại hè, còn không phải là lôi một đám giáo viên đi huấn luyện quân sự nửa tháng sao? Nói hay thế, sao ông ấy không tự đi đăng kí đi!”

Bên này cô ấy còn lải nhải quấy rầy, giây tiếp theo, hiệu trưởng liền nói tới đoạn ai muốn đi thì giơ tay báo tên.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, an tĩnh, xấu hổ.

“Cô xem đi, có đứa ngốc mới tham...”

Vừa nói được một nửa, “đứa ngốc” bên cạnh đã dũng cảm giơ tay.

Lý Thần khϊếp sợ đến nói năng lộn xộn, sốt ruột kéo vạt áo cô, “Cô... cô đừng xúc động, nếu cô muốn đổ mồ hôi, chúng ta có thể đến phòng tập thể thao, không cần phải đi chỗ kia..”

Giang Miểu ghé mắt nhìn cô ấy, kiên định gật đầu mỉm cười, “Tôi muốn đi.”

Lý Thần không còn lời gì để nói, tiếc hận lắc đầu.

Cô giơ tay, thầy toán Lục Tân cũng giơ tay theo, toàn trường chỉ có hai người bọn họ báo danh, hiệu trưởng tuy không hài lòng, nhưng có người tự nguyện báo danh đã rất tốt rồi, không dám cầu mong thêm.

Tan họp, Lý Thần kéo cô sang một bên, nhìn Lục Tân đứng cách đó không xa, còn nhe răng mỉm cười với các cô, trong lòng chỉ thấy lạnh buốt.

“Cái tên họ Lục kia, cô cách xa anh ta một chút, đặc biệt là hai người không được phép đơn độc ở chung, nghe thấy không?”

Lời này cô ấy nói không dưới một lần, Giang Miểu cảm thấy hoang mang, “Anh ta làm sao?”

“Trực giác phụ nữ, chỉ có thể hiểu ngầm không thể nói rõ, cô cứ nhớ lời tôi nói trong lòng là được, không cho phép ở gần anh ta!”

“Được.” Cô gật đầu.

Quỹ đạo sinh hoạt của Giang Miểu lại khôi phục hai điểm một đường.

Nếu muốn hỏi có gì khác trước, thì đó là cô hình thành thói quen chia sẻ mọi chuyện với một người.

Tuy rằng cho dù cô gửi đi bao nhiêu tin nhắn WeChat, đối phương vẫn không hề đáp lại.

Lúc đầu cô còn lo lắng không biết có phải anh xảy ra chuyện gì, nhưng có một hôm cô nói chuyện điện thoại với bà ngoại, nghe bà ngoại cười tủm tỉm nói Kỷ Viêm ở đó ăn bữa tối vừa mới rời đi.

Tâm tình cô gái nhỏ vốn đã xấu, giờ trực tiếp rơi xuống đáy cốc.

Anh không có vấn đề gì, chỉ là không muốn trả lời tin nhắn của cô.

Cô lại nghĩ, nếu nói anh rất bận, nhưng gửi một cái sticker, hay mấy chữ đơn giản cũng được mà, như này là thế nào? Không muốn trả lời cô sao?

Nửa đêm, Giang Miểu không ngủ được, sờ di động đầu giường, lại nhấn vào WeChat của anh, nhìn lại tin nhắn mấy ngày nay gửi đi một lần.

Cô bất đắc dĩ gãi đầu, chẳng lẽ.... Mình đột nhiên nhiệt tình dọa anh sợ?

5 ngày trôi qua, theo kế hoạch, cô đã gửi đi hơn 100 tin nhắn WeChat, tuy rằng phần lớn đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng nhiều khi cô còn tri kỷ gửi kèm hình ảnh, anh hẳn là... Sẽ không cảm thấy nhàm chán nhỉ?

Nội dung cũng chỉ xoay quanh mấy loại.

『buổi sáng / giữa trưa / buổi tối em ăn bánh rán / hải sản / gà rán....』

『 hôm nay em đọc một quyển sách, nó chủ yếu nói về.... ( phía dưới lược đi mấy trăm chữ) 』

『 hôm nay em gọi điện thoại hỏi thăm gia đình, Lý */ Vương */ Lưu * mấy gia đình này có tình huống đặc biệt phức tạp....( lược bỏ N ký tự )』

『 hôm nay em đi ra ngoài vận động, nhảy dây / chạy bộ / bơi lội....』

Nhìn đến cuối, Giang Miểu “Ngao” một tiếng, chôn đầu vào gối, xấu hổ buồn bực điên cuồng run chân.

Phiền muộn khiến cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi!

Cô sẽ không bao giờ nhắn tin trên WeChat nữa, cô muốn gỡ app, báo cáo, dù sao gửi tin đi cũng không ai trả lời....

Tịch mịch, lãnh đạm, thê thảm, thảm thiết.

Ra quân thất bại, sầu cả người!

Vài ngày sau, thông báo ngày trại hè bắt đầu gửi đến toàn bộ giáo viên trong trường.

Cùng lúc đó, Lý Thần cũng đặt cho cô một đơn hàng, không đợi cô hỏi, đầu kia liền thao thao bất tuyệt.

“Tôi chuẩn bị cho cô một thùng kem chống nắng nhập khẩu dạng phun sương, sau khi cô vào quân doanh, nửa tiếng phải phun toàn thân một lần, không được bỏ qua bất kì góc nào, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia không thể phơi thành trứng kho được... Tôi là người đầu tiên không đồng ý!”

Giang Miểu trong lòng ấm áp, “Cảm ơn cô, Lý Thần.”

“Được rồi, ngày mai xuất phát, kem chống nắng buổi chiều có thể đưa đến, nhớ cất hết vào va li.”

“Được.”

“Vậy..”

Thấy cô ấy muốn cúp máy, Giang Miểu vội gọi lại, “Cái kia... Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô.”

Lý Thần ở đầu kia, người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi, chuyện gì có thể khiến Giang Miểu không ngại học hỏi kẻ dưới?

“Cô nói đi..”

Cô cắn môi, do dự mở miệng, “Là thế này, tôi có một người bạn, cô ấy gặp chút khúc mắc trên phương diện tình cảm, tôi nghĩ, trong số bạn bè bên cạnh, cô có kinh nghiệm phong phú nhất, với sự thông minh tài trí của cô nhất định có thể..”

Lý Thần không kiên nhẫn đánh gãy, “Bỏ qua khúc dạo đầu đi, nói trọng điểm...”

“Khụ khụ.”

Cô ho khan vài tiếng thêm can đảm cho mình, không có gì không dám hỏi, bình tĩnh một chút.

“Nếu, cô vẫn luôn gửi tin nhắn cho một người, nhưng người đó không trả lời, cô nói, như vậy là có ý gì?”

Lý Thần cười mờ ám, “Đàn ông?”

“Cô... Cô ấy nói như vậy.”

Lý Thần nghe cô gái nhỏ lắp bắp liền cảm thấy buồn cười, nhưng biết cô ấy da mặt mỏng, cũng không vạch trần.

Nghiêm túc trả lời Giang Miểu, “Thái độ của đàn ông đối với tình cảm, đại khái chia làm ba loại, chủ động chính là thích, bị động thì chỉ coi cô như lốp xe dự phòng, còn làm lơ, rất rõ ràng, đó chính là không, để, bụng.”

“Không để bụng sao?”

Giang Miểu lẩm bẩm lặp lại, nhụt chí rũ mắt, vóc dáng vốn đã nhỏ bé giờ cảm giác như cô sắp biến thành chú lùn.

Cúp điện thoại, Giang Miểu chịu đả kích trầm trọng, lăn lên giường.

Người ta chỉ thiếu nước nói trắng ra từ chối cô, còn nghĩ gì nữa.

Giang Miểu nổi nóng, âm thầm thề.

Về sau không bao giờ nhắn tin cho anh nữa, cho dù có gặp được cũng phải đi đường vòng.

Tuy rằng trong lòng rất khổ sở, nhưng lòng tự trọng của cô rất cao, không thể đánh mất.

Một đêm không ngủ.

Hôm sau, mắt đầy tơ máu, Giang Miểu đúng giờ đúng giờ xuất hiện trước cổng trường học.

Va li hành lý không lớn, lại nhét đầy chặt, tất cả đều là kem chống nắng Lý Thần gửi cho cô.

Thầy Lục đứng bên cạnh lải nhải nói chuyện với cô, cô không để ý thuận miệng ừ hai tiếng.

Không bao lâu sau, xe buýt đón đưa bọn họ tới, Giang Miểu vừa lên xe, tìm một chỗ ngồi. Cơ thể cô quá mệt mỏi, vừa ngả đầu liền ngủ say, không nhận thấy còn có người ngồi xuống cạnh cô.

Xe tới gần điểm cuối, từ từ đi chậm lại, Giang Miểu mơ mơ màng màng tỉnh giấc, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bảng hiệu đề mấy chữ to tướng khiến Giang Miểu trợn mắt há hốc mồm.

——Đội phòng cháy Yên Thành.

Trong lòng “Lộp bộp”, hẳn là, có lẽ, đại khái, có khả năng... Sẽ không xui xẻo như vậy đi?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~