Chương 15

Cửa hàng ăn sáng.

Một chén cháo trắng mềm mại, bánh quẩy thêm dưa muối, Giang Miểu miễn cưỡng uống hai ngụm liền thôi.

Bay lắc suốt đêm, Hoa Nhài đã đói muốn chết, một hơi ăn hết ba cái bánh quẩy, húp hết bát cháo, ăn uống no đủ xong, cảm thấy mỹ mãn lau miệng.

Cô ấy nhìn Giang Miểu đang ngẩn ngơ, làm bộ nhìn thấu sự đời hỏi, “Sao lại mất hồn mất vía thế kia, có tâm sự gì à?”

Giang Miểu ủ rũ cụp đuôi, nửa ngày không nói.

“Không nói thì mình đi đây, mắt sắp không mở nổi rồi.”

Nói xong cô ấy lập tức đứng dậy, xoay người định rời đi, Giang Miểu sốt ruột, kéo vạt áo cô ấy lại.

Cô do dự một lát, hạ quyết tâm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói làm cách mới có thể khiến một người chú ý tới mình?”

Hoa Nhài chống tay trên mặt bàn, đầu áp xuống, cặp mắt trang điểm tinh xảo, ma mị đối diện với đôi mắt cún con, cô ấy nhướng mày, “Đàn ông?”

Giang Miểu yên lặng cúi đầu, “Ừ.”

Hoa Nhài nghi ngờ híp mắt, cặp mắt thon dài đảo qua đảo lại, “Giang Miểu, cậu muốn...”

“Không phải mình.”

Cô bị ánh mắt đánh giá kia nhìn chằm chằm đến không tự nhiên, chột dạ dời mắt, bắt đầu bịa chuyện, “Là... Một đồng nghiệp hỏi mình, mình không trả lời được.”

Hoa Nhài ý vị thâm trường nhìn cô, nhìn thấu mà không nói.

“Phải tạo cảm giác tồn tại, biện pháp này khá dễ, một ngày cậu nhắn cho anh ta 10 tin nhắn, cho dù anh ta không để ý, thì cậu vẫn phải tiếp tục nhắn, 20, 40 tin, nội dung thì cứ chia sẻ sinh hoạt hàng ngày, niềm vui nỗi buồn. Con người phần lớn đều có năng lực cộng hưởng tình cảm, chỉ cần cậu kiên trì không dừng, anh ta sẽ dần dần quen với sự tồn tại của cậu, tận tới khi không thể rời bỏ...”

Giang Miểu ngây thơ suy nghĩ, cảm giác,.. cách này không thỏa đáng lắm.

“Như vậy không phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© sao?”

Hoa Nhài chống nạnh, hếch cằm lên trời, “Chị gái, chị đang theo đuổi đàn ông đấy, không phải nghe Phật tụng kinh đâu, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, toàn bộ ném sang một bên đi. Chỉ cần cậu nắm chắc mức độ, ngọt nhưng không ngấy, chắc chắn bách phát bách trúng.”

Giang Miểu gật đầu như giã tỏi, khiêm tốn học hỏi, hận không thể lấy sách vở ghi lại mấy chân lý này.

Hoa Nhài kiêu ngạo hất đầu, đuôi ngựa “Bang” hất vào mặt. Đau, nhưng hình tượng phải giữ, cô ấy cố ra vẻ trấn định xua tay.

“Hôm nay cứ như vậy đã, cậu về tiêu hóa đi, có vấn đề gì, buổi sau thảo luận.”

Giang Miểu cười tủm tỉm, “Được.”

Tiễn Hoa Nhài đi, Giang Miểu xách túi đi tới phòng bảo vệ.

Có ảnh chụp, cô nhanh chóng tìm được người, lấy chìa khóa, đến bãi đỗ xe tìm xe của mình, cô chỉnh ghế dựa ngửa ra sau, nằm thẳng xuống.

Không gian đóng kín, trong không khí còn lưu lại hương vị trên người anh, làm cô không tự giác nhớ lại giấc mộng tối hôm qua.

Những giọt mồ hôi trong suốt như mưa, nhỏ giọt trên người anh, lướt qua da thịt màu đồng, cơ bắp cứng rắn, giống như bôi lên một tầng tinh dầu, trơn trượt tỏa sáng.

Cô thầm nghĩ, nếu có thể trộm sờ một cái, xúc cảm nhất định làm người ta muốn ngừng mà không được.

Ý thức được mình lại bắt đầu miên man suy nghĩ, Giang Miểu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lấy di động, nhấp vào WeChat của anh.

Giang Miểu: 『 Em tìm được xe rồi, cảm ơn anh, nếu.... Anh rảnh, em có thể mời anh một bữa cơm không? 』

Cô đợi 10 phút, đầu kia an an tĩnh tĩnh, không hề đáp lại.

Giang Miểu nghĩ nghĩ, thử thăm dò gửi thêm một sticker chú khủng long béo ú dễ thương.

Nhưng tận đến khi cô xuống xe, vẫn không nhận được phản hồi.

Tuy có chút mất mát, nhưng cô nhanh chóng an ủi bản thân.

Dù sao thì tính chất công việc của lính cứu hỏa không giống các công việc bình thường khác, một khi tiến vào đám cháy, phải chiến đấu anh dũng không thể phân tâm.

Cho nên, nếu cô khăng khăng muốn lựa chọn cuộc sống giống bà ngoại, điều đầu tiên cô phải học được là chờ đợi.

Đây cũng là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn trở thành một quân tẩu đủ tư cách.

Nhà máy sản xuất gas nổ mạnh, hiện trường hỗn loạn.

Lúc xe cứu hỏa tới, thế lửa đã lan đến cửa hàng nhỏ bên cạnh.

Kỷ Viêm không mặc trang phục phòng hộ, không thể tự mình xông vào, chỉ có thể đứng một bên chỉ huy.

Trong nhà máy chứa khá nhiều bình gas lỏng, trong nhà vẫn còn khí dẫn lửa, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, lửa càng cháy càng mạnh, tùy thời có thể nổ lần hai.

Đầu tiên, Kỷ Viêm lệnh cho đội viên sơ tán quần chúng xung quanh, rút lui khỏi khu vực nguy hiểm, sau đó mới bắt đầu chỉ huy tác chiến, “Thêm hai súng bắn nước, Giang Mục, Lộc Bạch, Lý Tô, ba người phụ trách làm loãng khí gas lỏng trong không khí, những người còn lại tập trung dập lửa, trong thời gian ngắn nhất phải dập tắt đám cháy.”

Mọi người cùng kêu lên: “Rõ.”

Hiện trường dập lửa phải tranh thủ từng phút từng giây, bọn họ nhanh chóng mở cửa xe cứu hỏa, lấy súng bắn nước, động tác phối hợp lưu loát, mấy người cùng nhau hành động tấn công đám cháy, ngọn lửa đang lan rộng cũng dần được khống chế.

Khoảng 15 phút sau, thế lửa cơ bản đã được khống chế, đám người Giang Mục, Lộc Bạch chui vào trong nhà máy tìm kiếm mấy bình gas hóa lỏng còn chưa phát nổ.

Bọn họ phát hiện van gas đã bị cháy hỏng, khí gas bên trong đang thoát ra, phát ra tiếng “Tư tư tư”, như thể đang cảnh báo vụ nổ thứ hai.

Giang Mục nghiêm túc nhíu mày: “Phải mau chóng xử lý thứ này, gần đây có chỗ trống nào không?”

Lộc Bạch đáp: “Tao mới hỏi qua cư dân ở đây, trăm mét phía Tây có một con sông nhỏ, ngày thường có rất ít người qua lại.”

“Đi, chọn nó đi.”

Giang Mục lời ít ý nhiều, dẫn đầu bê một bình gas chạy ra ngoài, những người còn lại cũng nối đuôi trước sau đuổi kịp cậu ta.

Bọn họ lấy tốc độ trăm mét lao xuyên qua khu dân cư, còn không ngừng kêu “Có bom hẹn giờ”. Chạy đến khu vực bờ sông trống trải không người.

8 bình gas, không đến năm phút, toàn bộ bị vứt xuống.

Mặc dù đã an toàn vứt hết xuống sông, nhưng chỉ cần mấy bình gas đó chưa phát nổ hết tức là vẫn còn tai họa ngầm. Vì vậy, 8 người đều không đi, mùa hè oi bức, 8 người mặc trang phục phòng hộ màu cam dày nặng, mồ hôi như tắm.

Bọn họ đứng thẳng, nghiêm túc canh giữ hiện trường, tận đến khi mấy bình gas đó nổ xong.

Quần chúng xem náo nhiệt tụ tập bên sông, chờ mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, mọi người đồng loạt vỗ tay sấm dậy, trầm trồ khen ngợi.

Trưng ra gương mặt dơ hề hề, Giang Mục ngượng ngùng sờ ót, cười lộ 8 cái răng.

“Nghiêm túc đi.” Lộc Bạch bên cạnh nhắc nhở.

Cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo hừ một tiếng, lúc đang khoe khoang, trượt chân dẫm phải hòn đá, cũng may động tác nhanh nhẹn, tránh được một kiếp phá tướng.

Nhưng vẫn trốn không thoát sức hút của trái đất, cả người ngơ ngác lăn hai vòng trên cỏ.

Lộc Bạch lắc đầu thở dài, chạy nhanh tới nâng người dậy, “Sao rồi?”

“Không có việc gì, vấn đề nhỏ.”

Giang Mục xoa khuỷu tay đứng dậy, đột nhiên cảm giác trong túi quần có vật gì đó cứng cứng chọc vào đùi, móc ra, tập trung nhìn, sắc mặt thay đổi.

“Xong rồi, đêm nay không có đùi gà ăn, cũng không nhìn thấy mặt trời sáng mai nữa rồi.”

Trong lòng bàn tay là di động đồ cổ của đội trưởng Kỷ, bị đè ép tới chia năm xẻ bảy.

Lúc ở trên xe, Giang Mục từng mượn di động của Kỷ Viêm gọi cho mẹ báo bình an, gọi xong liền thuận tay nhét vào trong túi, hoàn toàn quên tiệt đi chuyện này.

Xử lý xong mọi chuyện, mọi người lên xe cứu hỏa.

Giang Mục đưa chiếc di động bị phân xác cho Kỷ Viêm, rũ mắt nhận sai, “Đội trưởng Kỷ, muốn chém muốn gϊếŧ, cứ tự nhiên.”

Kỷ Viêm cúi đầu nhìn, thuận tay nhận lấy, khó có khi hiền từ vỗ vai cậu ta, “Đồ vật không quan trọng, người không có việc gì là được.”

Giang Mục rưng rưng gật đầu, cảm động đến lệ nóng lưng tròng.

“Trở về cõng vật nặng chạy 5 km, rèn luyện thân thể.”

Đội trưởng Kỷ mỉm cười, “Thể lực quá kém.”

Giang Mục: “....”

Ma quỷ! Cầm thú!

Xe cứu hỏa lúc về sẽ không đi vào những con đường đông đúc, tránh gây ách tắc giao thông.

Xe chậm rãi quẹo vào con phố nhỏ, Kỷ Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quay đầu nói với người điều khiển: “Đừng ở ngã tư phía trước một chút.”

Giang Mục tò mò, “Trời nóng thế này anh còn muốn đi bộ đi đâu?”

Lộc Bạch khụ hai tiếng, dùng tay thọc cậu ta, nhắc nhở, “Nhìn đường.”

Nghe vậy, Giang Mục nhìn ra ngoài, xác định tên đường, đã hiểu. Cậu ta thò lại gần, hạ giọng hỏi Kỷ Viêm, “Đội trưởng Kỷ, dì…… Đến bây giờ vẫn không tha thứ cho anh sao?”

Kỷ Viêm liếc cậu ta, đôi mắt tối tăm không rõ, “Dù tha thứ hay không, bà vẫn là mẹ tôi.”

Lộc Bạch hơi lo lắng, lắm miệng khuyên một câu: “Mỗi lần anh đi, đều bị tra tấn chết đi sống lại, nếu không cứ từ từ, nói không chừng ngày nào đó dì đột nhiên nghĩ thông suốt.”

“Không trách bà ấy, là tôi sai.”

Đội trưởng Kỷ quay đầu nhìn ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ, khóe môi mím chặt.

“Bà oán trách tôi thế nào, tôi đều chịu.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~