Mắt cô quen dần với bóng tối. Khi Harwin kéo mũ trùm khỏi đầu cô, ánh sáng đỏ rực bên trong ngọn đồi khiến Arya chớp mắt điên cuồng như một con cú ngu ngốc.
Một hố lửa lớn được đào ngay giữa nền đất, ngọn lửa cháy cuộn lên và kêu lách tách bên trên trần đá nhuộm khói. Các bức tường bằng đá và đất, với những rễ cây trắng xoắn bện quanh tường như hàng ngàn con rắn nhợt nhạt chầm chậm trườn đi. Khi cô đứng nhìn, người ta thi nhau chui ra từ giữa các rễ cây đó; họ lách khỏi bóng tối để nhìn đám người bị bắt giam, họ bước ra từ miệng các đường hầm tối đen như mực, và khắp xung quanh, họ chui ra từ các kẽ hở và đường nứt. Ở một chỗ tít xa đống lửa, các rễ cây tạo thành một cầu thang gác dẫn đến một chỗ trũng dưới đất, và ở chỗ đó, một người đàn ông ngồi gần như bị lọt thỏm trong bụi cây.
Lem cởi mũ trùm đầu của Gendry ra. “Đây là đâu?” Anh ta hỏi.
“Một địa điểm cổ xưa, sâu và bí mật. Một nơi trú ẩn mà cả sói và sư tử đều không thể tìm ra.”
Cả sói và sư tử. Arya nổi da gà. Cô nhớ đến giấc mơ của mình, nhớ đến vị máu khi cô cào toạc họng một người đàn ông.
Ngọn lửa rất lớn, nhưng cái hang còn lớn hơn; thật khó để biết nó bắt đầu và kết thúc ở đâu. Chắc hẳn miệng hang phải cách mặt đất nửa mét hoặc kéo dài đến cả hai dặm. Arya nhìn thấy đàn ông, đàn bà và trẻ con, tất cả bọn họ đều nhìn cô vẻ cảnh giác.
Râu Xanh nói, “Con sóc gầy nhẳng kia, đây là bí mật. Ngươi sẽ có câu trả lời ngay thôi.” Ông ta chỉ về phía đống lửa, nơi Tom Bảy-dây-đàn đứng nói chuyện với một người đàn ông gầy nhom, cao ráo với các mảnh còn lại của một chiếc áo giáp cũ được khoác ngoài chiếc áo choàng màu hồng nhàu nát của ông ta. Đây không thể nào là Thoros vùng Myr được. Arya vẫn nhớ lão thầy tu đỏ ấy rất béo, nét mặt thân thiện và đầu hói bóng láng. Người đàn ông này mặt mũi ủ rũ, mái tóc hoa râm rậm rạp bù xù. Tom nhìn cô nói điều gì đó, và Arya nghĩ ông ta định đi về phía mình. Đúng lúc đó gã Thợ Săn Điên xuất hiện, ấn kẻ bị bắt giam vào vùng ánh sáng, cô và Gendry bị lãng quên.
Hóa ra Thợ Săn là một gã vạm vỡ mặc da thuộc màu nâu vàng vá víu, hói đầu, có chiếc cằm nhỏ yếu ớt và quạu cọ. Ở Thánh Đường Đá, cô cứ nghĩ Lem và Râu Xanh sẽ bị xé ra thành từng mẩu vụn khi họ đối mặt với gã ta trước các chuồng quạ đòi kẻ tù nhân của gã để đưa về trình diện Lãnh chúa Tia Chớp. Chó săn luẩn quẩn quanh họ, đánh hơi và gầm gừ. Nhưng tiếng đàn của Tom khiến đàn chó dịu xuống, Tansy diễu hành qua sân chợ cùng với chiếc tạp dề đầy xương và thịt cừu nhiều mỡ, Lem chỉ tay về phía Anguy đang đứng ở mé cửa sổ nhà thổ, cung tên đã được lắp sẵn. Gã Thợ Săn Điên nguyền rủa bọn họ đều là những kẻ liếʍ gót, nhưng cuối cùng lão cũng đồng ý đưa chiến lợi phẩm đến cho Lãnh chúa Beric xét xử.
Họ buộc hai cổ tay hắn ta bằng dây sợi gai dầu, quấn thòng lọng quanh cổ hắn, và chụp một cái bao bố trên đầu hắn, nhưng dù vậy, ở người đàn ông ấy vẫn toát ra vẻ nguy hiểm. Arya có thể cảm nhận được điều đó trong cái hang này. Thoros – nếu đó là Thoros – gặp kẻ bắt giam và kẻ bị bắt giam trên đường đến đống lửa. “Các ngươi bắt hắn bằng cách nào?” gã thầy tu hỏi.
“Đàn chó đánh hơi được. Lúc ấy hắn đang ngủ vì say xỉn, bên dưới một gốc liễu, nếu ngài tin điều đó.”
“Bị đồng loại phản bội.” Thoros quay sang phía kẻ tù nhân và kéo mũ trùm đầu của hắn ra. “Chó, chào mừng đến hang động xoàng xĩnh của bọn ta. Không được hoành tráng như sảnh ngai vàng của Robert, nhưng nhóm người của ta lại hay hơn đấy.”
Những ngọn lửa nhảy múa tô điểm khuôn mặt bị bỏng của Sandor Clegane bằng những cái bóng màu vàng cam, vì vậy trông mặt hắn còn đáng sợ hơn cả dưới ánh sáng ban ngày. Khi hắn kéo sợi dây buộc quanh hai cổ tay, các bông máu khô rơi xuống. Miệng Chó Săn giật giật.
“Ta biết ngươi,” hắn nói với Thoros.
“Tất nhiên. Trong những cuộc hỗn chiến, ngươi nguyền rủa thanh gươm đang hừng hực lửa của ta, mặc dù đã ba lần ta dùng thanh gươm ấy chiến thắng ngươi.”
“Thoros vùng Myr. Ngươi vẫn thường cạo trọc đầu.”
“Để chứng minh một trái tim hèn mọn, nhưng trên thực tế, tim ta trống rỗng rồi. Hơn nữa, ta làm rơi dao cạo trong rừng rồi.” Gã thầy tu vỗ vỗ bụng. “Giờ ta gầy hơn, nhưng ta lại có nhiều thứ hơn. Một năm sống nơi hoang dã đủ để làm tan chảy da thịt của con người. Ta phải tìm thợ may khâu hẹp bớt da lại mới được. Chắc lúc đó trông ta sẽ trẻ lại, và các cô em trinh nữ xinh đẹp lại ùa đến hôn ta tới tấp.”
“Chỉ những ả mù thôi, gã thầy tu ạ.”
Đám người sống ngoài vòng pháp luật cười nhạo, nhưng không ai cười lớn như Thoros. “Đúng vậy. Nhưng ta vẫn không phải là gã thầy tu giả tạo mà ngươi biết đâu. Thần Ánh Sáng đã thức tỉnh trong tim ta. Rất nhiều quyền năng vốn ngủ quên bấy lâu nay đã tỉnh giấc, và rất nhiều lực lượng đang di chuyển trên mặt đất. Ta đã thấy rõ điều đó trong những chùm lửa của mình.”
Chó Săn không hề có ấn tượng gì. “Những chùm lửa khốn kiếp. Và ngươi cũng vậy.” Hắn nhìn những người khác. Các ngươi đưa theo những kẻ đồng hành kỳ quặc đến gặp một người đàn ông sùng đạo.”
“Đó là các anh em của ta,” Thoros nói thẳng.
Lemon lao người ra trước. Ông ta và Râu Xanh là hai người đủ cao để nhìn thẳng vào mắt Chó Săn. “Con chó kia, cẩn thận với lời nói của ngươi. Ta nắm sự sống của ngươi trong tay đấy.”
“Thế thì nhớ lau sạch phân dính vào các ngón tay đi.”
Chó Săn cười ồ. “Ngươi trốn tránh dưới cái hang này bao lâu rồi?”
Cung thủ Anguy huýt sáo khi nghe lời gợi ý của một kẻ hèn nhát. “Chó Săn à, cứ hỏi con dê này xem chúng tôi có trốn không. Hỏi anh ngươi. Hỏi Lãnh chúa Đỉa. Bọn ta đều gϊếŧ hết chúng rồi.”
“Các người ư? Đừng làm ta phì cười. Trông các người giống đám chăn lợn hơn là lính tráng.”
“Vài người trong số bọn ta là kẻ chăn lợn,” một người đàn ông thấp bé nói, và Arya không biết ông ta. “Còn vài người là thợ thuộc da, ca sĩ hoặc thợ nề. Nhưng đó là trước khi chiến tranh nổ ra.”
“Khi chúng ta rời khỏi Vương Đô, chúng ta là người của Winterfell và của Darry, của Blackhaven, Mallery và Wylde. Chúng ta là hiệp sĩ, cận vệ và hiệp sĩ cấp cao, các lãnh chúa và người bình dân, gắn kết với nhau chỉ bằng một mục đích.” Giọng nói phát ra từ người đàn ông ngồi giữa các rễ cây đước mọc lưng chừng lên tường. “Một trăm hai mươi người bọn ta cùng khởi hành để đưa công lý của nhà vua đến với anh trai ngươi.” Người đang nói đi xuống bậc thang. “Một trăm hai mươi người đàn ông thật thà và gan dạ, được dẫn đầu bởi một kẻ ngốc mặc áo khoác hình ngôi sao.” Người đang nói đó ăn mặc rách rưới với một cái áo choàng đen tả tơi lốm đốm các hình ngôi sao và một chiếc giáp che ngực bằng sắt hằn lên những vết đòn của cả trăm trận chiến. Mớ tóc vàng đỏ che gần kín mặt ông ta, trừ một điểm trơ trụi bên tai trái, nơi mà đầu ông ta từng bị thương. “Hơn tám mươi người trong đội chúng ta đã chết, nhưng những người còn sống đã nhặt những thanh gươm rơi xuống.” Khi ông ta xuống tới nơi, đám người sống ngoài vòng pháp luật lùi sang bên cạnh để nhường đường. Arya thấy một mắt ông ta cũng biến mất, vùng thịt quanh hốc mắt để lại vết sẹo dúm dó, quanh cổ là một quầng đen kịt. “Với sự giúp đỡ của họ, bọn ta chiến đấu hết sức lực, vì Robert và vì vương quốc.”
“Robert ư?” Sandor Clegane hỏi vẻ khó chịu và ngờ vực.
“Ned Stark cử bọn ta đi,” Jack-may-mắn nói, “nhưng ông ta ngồi trên ngai vàng khi ra lệnh cho bọn ta, vì vậy bọn ta không phải người của ông ấy, mà là của Robert.”
“Giờ thì Robert là vua của đám giun bọ rồi. Có phải đó là lý do các người phải ở tít dưới lòng đất thế này, để giữ lấy cung điện cho hắn?”
“Nhà vua đã chết,” vị hiệp sĩ ăn mặc rách rưới thừa nhận, “nhưng bọn ta vẫn là người của nhà vua, mặc dù cờ trận hoàng gia của chúng ta đã bị mất ở Mummer’s Ford khi những kẻ tàn sát của anh ngươi tấn công bọn ta.” Ông ta chạm nắm đấm vào ngực. “Robert đã chết, nhưng vương quốc của ngài vẫn còn. Và chúng ta bảo vệ nàng ấy.”
“Nàng ấy ư?” Chó Săn khịt mũi. “Dondarrion, nàng ấy là mẹ, hay là con điếm của ngươi?”
Dondarrion ư? Beric Dondarrion vốn rất đẹp trai; Jeyne, bạn của chị Sansa, từng thầm yêu trộm nhớ ông ta. Ngay cả Jeyne Poole cũng không đui mù đến mức nghĩ người đàn ông này điển trai. Nhưng khi Arya nhìn ông ta lần nữa, cô đã thấy điều đó; những gì còn lại của một tia chớp màu tía nằm trên giáp che ngực của ông ta.
“Vương quốc của ngươi được làm bằng đá, cây cối và sông suối,” Chó Săn nói. “Đá có cần được bảo vệ không? Chắc chắn Robert không nghĩ vậy đâu. Nếu lão không thể làʍ t̠ìиɦ với nó, đánh nhau hoặc uống nó, thì nó khiến lão buồn chán, và các ngươi… đám Chiến Binh Dũng Cảm các ngươi cũng vậy thôi.”
Cơn thịnh nộ bao trùm cả ngọn đồi trống trải. “Đồ chó, cứ gọi bọn ta bằng cái tên đó lần nữa xem, ngươi sẽ nuốt gọn lưỡi của ngươi đấy.” Lem rút thanh gươm dài ra.
Chó Săn khinh khỉnh nhìn thanh gươm đó. “Đây là một con người dũng cảm đang tuốt gươm trước mặt kẻ tù nhân bị trói chân trói tay. Sao ngươi không cởi trói cho ta đi? Rồi xem ngươi dũng cảm đến mức nào.” Hắn nhìn gã Thợ Săn Điên phía sau lưng. “Còn ngươi nữa? Hay ngươi để hết can đảm ở trong chuồng chó rồi?”
“Không, lẽ ra ta nên để ngươi lại trong chuồng quạ.” Gã Thợ Săn rút dao ra. “Nhưng giờ ta vẫn có thể làm vậy.”
Chó Săn cười vào mặt hắn.
“Ở đây chúng ta là bằng hữu,” Thoros vùng Myr tuyên bố. “Bằng hữu đã thề bảo vệ vương quốc, đã thề trước vị thần của chúng ta, và thề trước mặt nhau.”
“Tình bằng hữu không có cờ trận.” Tom Bảy-dây-đàn gảy một dây đàn. “Các hiệp sĩ của chân đồi rỗng tuếch.”
“Hiệp sĩ ư?” Clegane nhếch mép cười khinh bỉ trước hai từ đó. “Dondarrion là một hiệp sĩ, còn đám người còn lại các ngươi chỉ là lũ người sống ngoài vòng pháp luật tiều tuỵ nhất mà ta từng thấy. Ta ị ra được ối kẻ giỏi hơn các ngươi.”
“Hiệp sĩ có thể phong hiệp sĩ,” người ăn mặc rách rưới tên là Beric Dondarrion nói, “và từng người mà ngươi nhìn thấy trước mặt đều đã cảm nhận được một lưỡi gươm trên vai. Bọn ta là Hội Anh Em Vô Kỳ Trận.”
“Để ta đi đường của ta và ta sẽ quên các ngươi luôn,” Clegane nói giọng khó chịu. “Nhưng nếu các ngươi định gϊếŧ ta, thì làm ngay đi. Các ngươi đã lấy gươm, ngựa, và vàng của ta, vì thế cứ lấy luôn mạng sống của ta và làm cho nhanh đi… nhưng đừng để ta phải nghe mấy lời đạo đức giả của các ngươi nữa.”
“Đồ chó, ngươi sẽ chết sớm thôi,” Thoros hứa hẹn, “nhưng đó không phải là gϊếŧ người, mà là công lý.”
“Phải,” Gã Thợ Săn Điên nói, “và với những tội ác mà ngươi gây ra, số phận đã rộng lượng hơn thứ ngươi xứng đáng nhận được. Các ngươi gọi mình là sư tử. Ở Sherrer và Mummer’s Ford, các bé gái 6, 7 tuổi đã bị cưỡиɠ ɖâʍ, còn các em bé sơ sinh lại bị chém làm đôi trước sự chứng kiến của mẹ chúng. Không con sư tử nào lại gϊếŧ mồi tàn bạo đến thế cả.”
“Ta đã không có mặt ở Sherrer hay ở Mummer’s Ford,” Chó Săn nói với ông ta. “Đặt mấy đứa con đã chết của ngươi ở cánh cửa khác đi.”
Thoros đáp trả hắn. “Ngươi có phủ nhận rằng gia tộc Clegane được xây trên xác những đứa trẻ đã chết không? Ta đã thấy họ đặt hoàng tử Aegon và công chúa Rhaenys trước Ngai Sắt. Vì lẽ phải, người của ngươi nên ôm lấy hai đứa trẻ sơ sinh đầy máu ấy thay cho lũ chó khốn nạn kia.”
Miệng Chó Săn giật giật. “Các ngươi nhầm ta với anh trai ta ư? Chẳng lẽ sinh ra mang họ Clegane cũng là tội ác sao?”
“Gϊếŧ người là một tội ác.”
“Ta đã gϊếŧ ai?”
“Lãnh chúa Lothar Mallery và Ser Gladden Wylde,” Harwin nói.
“Các anh Lister và Lennocks của ta,” Jack-may-mắn tuyên bố.
“Beck Người Tốt và Mudge con trai của chủ cối xay, từ Donnelwood,” một người phụ nữ nói vọng ra từ trong bóng tối.
“Quả phụ của Merriman, với tình yêu thương rất ngọt ngào,” Râu Xanh nói thêm. “Các tư tế ở Sludgy Pond.”
“Ser Andrey Charlton. Cận vệ Lucas Roote của ông ta. Tất cả đàn ông, đàn bà, trẻ nhỏ ở Fieldstone và Mousedown Mill.”
“Lãnh chúa và phu nhân Deddings, gia đình họ vô cùng giàu có.”
Tom Bảy-dây-đàn tiếp tục bổ sung vào danh sách. “Alyn vùng Winterfell, Joth Quickbow, Matt nhỏ và em gái Randa của cậu ta, Anvil Ryn. Ser Ormond. Ser Dudley. Pate vùng Mory, Pate vùng Lancewood, Pate Hỏng và Pate vùng Shermer’s Grove. Wyl Dao Bầu Mù Lòa. Maerie Vợ Đảm. Maerie Đàng Điếm. Thợ bánh Becca. Ser Raymun Darry, Lãnh chúa Darry, Lãnh chúa Darry trẻ tuổi. Còn cả Con Hoang của Bracken. Fletcher Will. Harsley. Bà Nolla…”
“Đủ rồi.” Mặt Chó Săn căng lên vì giận. “Các ngươi đang hô hào thôi. Những cái tên đó không có ý nghĩa gì hết. Bọn họ là ai?”
“Con người,” Lãnh chúa Beric nói. “Người giàu và nghèo, già và trẻ. Người tốt và người xấu, họ đều chết dưới mũi giáo của Nhà Lannister hoặc bị phanh bụng bởi gươm của Nhà Lannister.”
“Gươm của ta không cắm vào bụng họ. Bất cứ ai nói thế đều là kẻ dối trá chết tiệt.”
“Ngươi phục vụ Nhà Lannister ở Casterly Rock,” Thoros nói.
“Đã từng thôi. Ta và cả ngàn người khác. Chẳng lẽ bọn ta đều mang tội gϊếŧ người thay cho những kẻ khác sao?” Clegane phun nước bọt phì phì. “Có thể tất cả các ngươi đều là hiệp sĩ. Các ngươi nói dối giống hệt đám hiệp sĩ, có thể các ngươi cũng gϊếŧ người như đám hiệp sĩ.”
Lem và Jack-may-mắn định quát vào mặt hắn, nhưng Dondarrion giơ một bàn tay lên yêu cầu tất cả im lặng. “Clegane, cứ nói những gì ngươi muốn nói.”
“Hiệp sĩ là một thanh gươm với một con ngựa. Những thứ còn lại, lời thề nguyện, nịnh nọt hay sự yêu mến của phụ nữ, tất cả đều chỉ như những dải ruy băng bằng lụa buộc quanh thanh gươm. Có lẽ trông thanh gươm sẽ đẹp hơn với mấy dải ruy băng lủng lẳng, nhưng thanh gươm ấy vẫn gϊếŧ chết các người. Hừ, mấy dải ruy băng chết tiệt của các người, và dí gươm vào những kẻ ngu ngốc. Ta cũng như các người. Nhưng khác ở chỗ ta không nói dối về bản thân ta. Vì thế nên, cứ gϊếŧ ta đi, nhưng đừng có gọi ta là kẻ gϊếŧ người trong khi các ngươi đứng đó nói với nhau rằng phân của các ngươi không thối. Các ngươi nghe rõ không?”
Arya nhào qua người Râu Xanh nhanh đến nỗi ông ta không nhìn thấy cô. “Ngươi là kẻ gϊếŧ người!” cô hét lên. “Ngươi đã gϊếŧ Mycah, đừng nói là ngươi không gϊếŧ cậu ấy. Ngươi đã gϊếŧ cậu ấy!”
Chó Săn nhìn cô với vẻ thờ ơ. “Cậu nhóc, thế gã Mycah này là ai vậy?”
“Tôi không phải con trai! Nhưng Mycah thì có. Cậu ấy là con trai người bán thịt lợn và ngươi đã gϊếŧ cậu ấy. Jory nói ngươi chém cậu ấy thân gần lìa làm đôi, và cậu ấy còn chưa từng cầm một thanh gươm trong tay.” Giờ thì cô cảm thấy bọn họ đều đang nhìn mình, cả đàn bà, trẻ nhỏ, và những người đàn ông tự phong cho mình là hiệp sĩ của chân đồi rỗng tuếch. “Ai vậy?” có người hỏi.
Chó Săn trả lời. “Quỷ tha ma bắt. Đứa em gái. Con nhóc dám ném thanh gươm đẹp đẽ của vua Joff xuống sông.” Hắn ta cười lớn. “Ngươi không biết là ngươi đã chết sao?”
“Không, ngươi mới là người chết,” cô hét lại.
Harwin túm tay kéo cô lại khi Lãnh chúa Beric nói, “Cô bé này gọi ngươi là kẻ gϊếŧ người. Ngươi có phủ nhận việc gϊếŧ con trai của người bán thịt lợn tên là Mycah không?”
Gã đàn ông to lớn nhún vai. “Ta là người thề đi theo vua Joff. Thằng nhỏ đó dám tấn công một hoàng tử hoàng gia.”
“Nói dối!” Arya vùng vẫy trong bàn tay cầm chặt của Harwin. “Ta làm chuyện đó. Ta đánh Joffrey và ném thanh gươm Răng Sư Tử xuống sông. Mycah chỉ chạy đi như ta bảo thôi.”
“Ngươi có nhìn thấy cậu bé ấy tấn công hoàng tử Joffrey không?” Lãnh chúa Beric Dondarrion hỏi Chó Săn.
“Ta nghe được chuyện đó từ những người thuộc hoàng gia. Vị trí của ta không phải là chất vấn các hoàng tử.” Clegane chỉ tay về phía Arya. “Chị gái con bé kia cũng nói vậy khi đứng trước ông vua Robert quý báu của các ngươi.”
“Sansa nói dối,” Arya nói và hết sức giận dữ với chị gái. “Không phải như chị ấy nói đâu. Không phải đâu.”
Thoros kéo Lãnh chúa Beric sang một bên. Hai người đó đứng thì thầm với nhau trong khi Arya giận sôi người. Bọn họ phải gϊếŧ hắn. Mình đã cầu cho hắn chết, cả trăm, cả ngàn lần.
Beric Dondarrion lại quay sang Chó Săn. “Ngươi bị buộc tội gϊếŧ người, nhưng ở đây không ai biết thực hư chuyện gϊếŧ người ra sao, vì vậy bọn ta không xét xử ngươi được. Chỉ có Thần Ánh Sáng mới có thể phán xét ngươi, vì vậy, ta tuyên ngươi án tử bằng một cuộc đấu tay đôi.”
Chó Săn cau mày ngờ vực, như thể hắn không tin vào tai mình. “Ngươi là kẻ ngu hay đồ điên vậy?”
“Cả hai đều không đúng. Ta chỉ là một lãnh chúa. Hãy chứng minh sự trong sạch của ngươi bằng một thanh gươm, và ngươi có thể tự do ra đi.”
“Không,” Arya gào lên, trước khi Harwin bịt miệng cô. Không, họ không thể, hắn không thể được thả tự do. Chó Săn dùng gươm cực kỳ chính xác, ai ai cũng biết điều đó. Hắn sẽ cười vào mặt bọn họ, cô thầm nghĩ.
Và đúng là hắn đang cười thật, một tràng cười dài oang oang vang dội cả các bức tường trong hang, một tràng cười đầy khinh bỉ. “Vậy thì ai sẽ chiến đấu với ta nào?” Hắn nhìn Lem Lemoncloak. “Người hùng mặc áo khoác màu nướ© ŧıểυ sao? Không phải ư? Thợ Săn, ngươi thì sao? Trước ngươi đá chó giỏi lắm, giờ thử đá ta xem sao.” Hắn nhìn Râu Xanh. “Tyrosh, ngươi to con lắm, bước lên trên đi. Hay là các ngươi định bắt con nhỏ kia một mình chiến đấu với ta?” Hắn lại cười ầm lên. “Nhanh lên, kẻ nào muốn chết?”
“Ngươi sẽ phải đối mặt với ta,” Lãnh chúa Beric Dondarrion nói.
Arya nhớ lại mọi câu chuyện từng được nghe kể. Ông ta không thể bị gϊếŧ, cô thầm nghĩ, hy vọng chồng lên hy vọng. Gã Thợ Săn Điên chặt đứt sợi thừng buộc hai tay Sandor Clegane. “Ta cần gươm vào áo giáp.” Chó Săn xoa xoa một cổ tay bị thương.
“Ngươi sẽ có gươm,” Lãnh chúa Beric tuyên bố, “nhưng sự trong sạch của ngươi sẽ là áo giáp của ngươi.”
Miệng Clegane co rúm lại. “Sự trong sạch của ta đối mặt với áo giáp của ngươi, là vậy sao?”
“Ned, giúp ta cởϊ áσ giáp của ta ra.”
Arya nhảy vọt lên khi Lãnh chúa Beric nhắc đến tên cha cô, nhưng Ned này chỉ là một cậu bé, một cận vệ không quá 10, 12 tuổi. Cậu ta nhanh chóng bước lên trên để cởi móc gài áo giáp của vị lãnh chúa kia. Chiếc mền bên dưới bốc mùi vì thời gian và mồ hôi, và cái mùi kinh khủng ấy bốc lên ngay khi áo giáp được tháo ra. Gendry thì thầm. “Đức Mẹ khoan dung.”
Xương sườn của Lãnh chúa Beric hiện rõ mồn một dưới da ông. Một vết sẹo lõm xuất hiện ngay trên ngực ông, bên trên núʍ ѵú bên trái, và khi ông quay sang gọi người mang gươm và khiên, Arya nhìn thấy một vết sẹo lõm tương tự phía sau lưng. Một cây giáo đã đâm xuyên người ông ấy. Chó Săn cũng nhìn thấy vết sẹo. Liệu hắn có sợ không? Arya muốn hắn phải biết sợ trước khi chết, phải sợ hãi như Mycah trước khi chết.
Ned lấy cho Lãnh chúa Beric đai đeo gươm và một chiếc áo choàng đen dài. Chiếc áo đó phải được mặc ngoài áo giáp, vì vậy nó rộng thùng thình so với ông khi không còn áo giáp, nhưng chiếc áo có hình tia chớp màu tím hình chạc của gia tộc ông. Ông tuốt gươm ra và đưa đai gươm cho viên cận vệ.
Thoros đưa đai đeo gươm cho Chó Săn. “Chó có danh dự không?” gã thầy tu hỏi. “Ta e rằng ngươi đang nghĩ đến việc chạy ra khỏi đây hoặc bắt một đứa trẻ nào đó làm con tin… Anguy, Dennet, Kyle, các cậu cứ bắn rụng lông hắn ngay nếu hắn có dấu hiệu phản bội.” Chỉ khi ba cung thủ đã lắp tên, Thoros mới đưa đai đeo gươm cho Clegane.
Chó Săn rút mạnh thanh gươm ra và ném bao gươm đi. Gã Thợ Săn Điên đưa cho hắn khiên làm bằng gỗ sồi được đính các núm sắt màu vàng, hình ba con chó đen của Nhà Clegane được trang trí trên đó. Cậu bé Ned giúp Lãnh chúa Beric đeo khiên của ông, cái khiên bị chém và mòn vẹt đến mức hình tia chớp màu tía và các ngôi sao rải rác trên khiên gần như đã bị xóa mờ hoàn toàn.
Nhưng khi Chó Săn tiến một bước về phía đối thủ, Thoros vùng Myr cản hắn lại. “Chúng ta phải cầu nguyện trước.” Gã thầy tu quay về phía đống lửa và giơ hai tay lên. “Thần Ánh Sáng, xin hãy chứng kiến chúng con.”
Quanh hang động, Hội Anh Em Vô Kỳ Trận cùng cất vang giọng nói. “Thần Ánh Sáng, xin hãy che chở cho chúng con.”
“Thần Ánh Sáng, xin hãy bảo vệ chúng con trong bóng tối.”
“Thần Ánh Sáng, xin hãy soi sáng cho chúng con.”
“R’hllor, hãy thắp sáng ngọn lửa của người cho chúng con,” gã thầy tu đỏ nói. “Hãy cho chúng con thấy sự thật hoặc sự giả dối của người đàn ông này. Hãy hạ gục hắn nếu hắn có tội, và trao sức mạnh vào gươm của hắn nếu hắn thành thực. Thần Ánh Sáng, xin hãy cho chúng con sự khôn ngoan.”
“Vì đêm luôn tối tăm,” những người còn lại cầu kinh theo, Harwin và Anguy cũng nói to như những người khác, “và đầy rẫy nỗi kinh hoàng.”
“Cái động này cũng tối tăm nữa,” Chó Săn nói, “nhưng ở đây, ta là nỗi kinh hoàng. Dondarrion, ta hy vọng vị thần của ngươi là vị thần dễ mến. Ngươi sẽ sớm được đi gặp lão thôi.”
Không mỉm cười, Lãnh chúa Beric đặt gờ thanh gươm dài của ông lên lòng bàn tay trái, và chầm chậm vuốt thanh gươm xuống. Máu chảy ra từ vết cắt đó, và trào lên cả lưỡi gươm bằng thép.
Và khi đó, thanh gươm bén lửa.
Arya nghe thấy Gendry thì thào cầu nguyện.
“Cháy ở bảy tầng địa ngục,” Chó Săn chửi thề. “Ngươi, và cả Thoros nữa.” Hắn liếc gã thầy tu. “Myr, gϊếŧ hắn xong, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Đồ chó, mọi lời ngươi nói đều chứng minh tội lỗi của ngươi,” Thoros trả lời, trong khi Lem, Râu Xanh và Jack-may-mắn lớn tiếng đe dọa và chửi rủa. Lãnh chúa Beric đứng đợi trong im lặng, ông ta vẫn điềm tĩnh như dòng nước lặng, tấm khiên trên tay trái và thanh gươm đang cháy bên tay phải. Gϊếŧ hắn, Arya thầm nghĩ, làm ơn đi, ông phải gϊếŧ hắn. Ánh lửa bên dưới khiến mặt ông trở thành chiếc mặt nạ chết chóc, con mắt khuyết là vết thương đỏ rực và giận dữ. Thanh gươm rực lửa từ mũi gươm đến thanh chắn, nhưng Dondarrion dường như không cảm nhận được hơi nóng. Ông đứng im như tượng đá.
Nhưng ngay khi Chó Săn tấn công, ông di chuyển rất mau lẹ.
Thanh gươm rực lửa vọt lên đỡ thanh gươm lạnh băng kia, từng chùm lửa dài quét theo chuyển động của gươm, giống như những dải ruy băng mà Chó Săn vừa nói đến. Thép va vào thép. Nhát chém đầu tiên vừa bị cản thì Clegane đã vung nhát chém kế tiếp, nhưng lần này Lãnh chúa Beric giơ khiên đỡ, các mẩu gỗ rơi xuống vì cú đòn. Những vết chém mạnh và nhanh ập xuống, lên cao rồi xuống thấp, hết phải rồi trái, và đều bị Dondarrion cản. Các chùm lửa cuộn quanh thanh gươm, để lại những bóng ma đỏ và vàng đánh dấu chuyển động của thanh gươm. Với mỗi cử động, Lãnh chúa Beric lại khiến ngọn lửa bùng lên thêm và cháy sáng hơn, cho đến khi dường như vị lãnh chúa ấy đứng bên trong thành lửa.
“Có phải đó là chất cháy không?” Arya hỏi Gendry.
“Không. Thứ này khác. Nó là…”
“…phép thuật à?” cô nói nốt câu khi Chó Săn lùi lại. Lúc này Lãnh chúa Beric đang tấn công, khiến các chùm lửa lấp đầy không trung. Clegane bị một nhát chém trên khiên, hình một con chó bị mất đầu. Hắn chém trả lại, còn Dondarrion giơ khiên đỡ và vung một nhát chém tóe lửa. Đám người sống ngoài vòng pháp luật la hét cổ vũ người lãnh đạo của họ. “Hắn là của ngài!” Arya nghe thấy, và “Chém hắn! Chém hắn! Chém hắn!” Chó Săn gạt nhát chém bổ xuống đầu hắn, nhăn nhó vì bị hơi nóng của ngọn lửa liếʍ vào mặt. Hắn làu bàu, chửi thề và lảo đảo đứng không vững.
Lãnh chúa Beric không để hắn có thời gian ngơi nghỉ. Ông bám sát gã đàn ông to lớn kia, tay không lúc nào ngừng lại. Hai thanh gươm đập vào nhau, nảy ra rồi lại đập vào nhau, các mảnh vụn từ tấm khiên của ông bay ra trong khi chùm lửa cuộn xoáy liếʍ vào khiên đối thủ một lần, hai lần, rồi ba lần. Chó Săn di chuyển sang bên phải ông, nhưng Dondarrion nhanh chân bước sang bên chặn lối hắn, khiến hắn phải lui về bên kia… về phía ngọn lửa đỏ rực của đống lửa. Clegane bước lùi lại cho đến khi hắn cảm nhận được hơi nóng phía sau lưng. Liếc nhanh xem phía sau mình là cái gì, hắn suýt mất đầu khi Lãnh chúa Beric tấn công một đòn mới.
Arya thấy tròng mắt Sandor Clegane trắng dã khi hắn cố tìm cách tiến về phía trước. Tiến ba bước, lùi hai bước, bước di chuyển sang trái bị Lãnh chúa Beric chặn lại, thêm một bước ra trước, và một bước lùi lại, hai thanh gươm va vào nhau kêu lanh canh, lanh canh, cả hai tấm khiên lớn làm bằng gỗ sồi bị chém xuống liên tục, hết nhát gươm này đến nhát gươm khác. Mái tóc đen của Chó Săn rũ xuống lông mày, ướt đẫm mồ hôi. Vã mồ hôi vì rượu, Arya thầm nghĩ và nhớ rằng hắn bị bắt khi còn đang say rượu. Cô nghĩ mình nhìn thấy nỗi sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt hắn. Hắn sẽ thua cuộc, cô tự nhủ, lòng đầy hân hoan khi thanh gươm rực lửa của Lãnh chúa Beric cuộn xoáy và chém xuống. Trong một cú đòn tấn công ác liệt, vị lãnh chúa lấy loại toàn bộ phần đất mà Chó Săn vừa mới giành được, khiến Clegane thêm một lần nữa lảo đảo trước gờ đống lửa. Hắn chết, hắn chết, hắn sắp chết rồi. Cô nhón gót lên để nhìn cho rõ.
“Thằng con hoang chết tiệt!” Chó Săn hét lên khi cảm thấy ngọn lửa liếʍ sau đùi hắn. Hắn tấn công, bổ thanh gươm nặng xuống mỗi lúc một mạnh hơn, với cố gắng nghiền nát đối thủ nhỏ hơn bằng một cú đòn tàn bạo, để làm gãy gươm, khiên hoặc tay đối thủ. Nhưng những ngọn lửa từ các đòn đỡ của Dondarrion tớp vào mắt hắn, và khi Chó Săn cố tránh lửa, hắn bị trượt và lảo đảo sụp xuống ở tư thế quỳ một chân. Lãnh chúa kết thúc trận đánh ngay lập tức, nhát chém gọn vυ"t lên trong không trung tóe lửa. Hổn hển, Clegane kịp thời giơ khiên lên chống đỡ, và khắp hang động vang tiếng gỗ sồi vỡ vụn.
“Khiên của hắn bắt lửa rồi,” Gendry nói. Arya cũng nhìn thấy ngay. Ngọn lửa lan rộng trên các mẩu khiên màu vàng, và hình ba con chó nhanh chóng bị nhấn chìm.
Sandor Clegane cố gắng đứng lên phản công. Lãnh chúa Beric vừa lui lại được một bước thì Chó Săn dường như nhận thấy ngọn lửa đang ở gần đến nỗi mặt hắn như một tấm khiên đang bốc cháy. Với một tiếng la hét khϊếp sợ, hắn điên cuồng giơ tấm khiên vỡ lên, khiến nó bị phá hủy hoàn toàn. Tấm khiên tiêu tan, một mẩu vỡ quay tít trong khi vẫn cháy hừng hực, mẩu khiên kia vẫn ngang bướng bấu vào cẳng tay hắn. Nỗ lực của hắn nhằm giải phóng chính mình chỉ thổi bùng thêm ngọn lửa đang cháy. Ống tay áo của hắn bắt lửa, và lúc này, toàn bộ cánh tay trái của hắn đều bốc cháy. “Kết liễu hắn đi!” Râu Xanh hối thúc Lãnh chúa Beric, và nhiều giọng nói khác cùng hét lên, “Kẻ tội đồ!” Arya hét lên cùng với những người còn lại. “Kẻ tội đồ, kẻ tội đồ, gϊếŧ hắn, gϊếŧ kẻ tội đồ!”
Êm như lụa, Lãnh chúa Beric khẽ trượt vào gần hơn để kết thúc đối thủ trước mặt. Chó Săn thét lên điên cuồng, giơ cả hai tay lên cầm gươm và lấy hết sức bình sinh chém xuống. Lãnh chúa dễ dàng chặn được cú đòn đó…
“Khônggggg,” Arya la lên.
…nhưng thanh gươm đang rực cháy bị gãy làm đôi, và thanh gươm lạnh lùng của Chó Săn chém xuống da thịt của Lãnh chúa Beric, vào đúng khớp vai gắn liền với cổ, và lưỡi gươm chẻ xuống tận xương ngực của ông. Máu phun ra ào ào.
Sandor Clegane lùi lại, người hắn vẫn cháy hừng hực. Hắn giật phần còn lại của tấm khiên ra và ném đi, sau đó lăn tròn dưới đất để dập ngọn lửa đang thiêu đốt dọc cánh tay hắn.
Hai đầu gối Lãnh chúa Beric chầm chậm gập xuống, như thể ông quỳ xuống cầu nguyện. Máu ứa ra khi ông há miệng. Thanh gươm của Chó Săn vẫn nằm trong người ông khi ông ngã ụp mặt xuống. Đất bẩn hút máu ông. Bên dưới chân đồi rỗng không có âm thanh nào khác ngoài tiếng lửa lốp đốp và tiếng rêи ɾỉ của Chó Săn khi hắn cố đứng lên. Arya chỉ có thể nghĩ đến Mycah và những lời cầu nguyện ngu ngốc mà cô đã cầu cho Chó Săn chết. Nếu trên đời có các vị thần, thì tại sao Lãnh chúa Beric không thắng? Cô biết Chó Săn có tội.
“Làm ơn,” Sandor Clegane kêu lên và ôm cánh tay. “Tôi bị bỏng. Giúp tôi. Ai đó. Giúp tôi với.” Hắn đang khóc. “Làm ơn.”
Arya sửng sốt nhìn gã. Hắn đang khóc như một đứa trẻ, cô thầm nghĩ.
“Melly, xem vết bỏng của hắn,” Thoros nói. “Lem, Jack, giúp tôi đỡ Lãnh chúa Beric lên. Ned, đi với ta luôn.” Gã thầy tu đỏ rút mạnh thanh gươm khỏi cơ thể của vị lãnh chúa bị ngã xuống và thọc mũi gươm xuống mặt đất đẫm máu. Lem luồn hai bàn tay to lớn xuống dưới cánh tay Dondarrion, Jack-may-mắn cầm hai chân ông. Họ khiêng ông quanh đống lửa, rồi đi vào bóng tối của một trong các hang động. Thoros và cậu bé Ned đi theo.
Gã Thợ Săn Điên nhổ phì phì. “Chúng ta đưa hắn trở lại Thánh Đường Đá và nhốt hắn vào chuồng quạ.”
“Phải,” Arya nói. “Hắn đã gϊếŧ Mycah. Hắn đã gϊếŧ.”
“Một con sóc hay giận dữ,” Râu Xanh lẩm bẩm. Harwin thở dại. “R’hllor đã phán xét hắn vô tội.”
“Rulore là ai?”
Thậm chí cô cũng không biết phải nói sao.
“Thần Ánh Sáng. Thoros đã dạy chúng tôi…”
Cô không quan tâm xem Thoros đã dạy bọn họ thế nào. Cô kéo mạnh dao găm của Râu Xanh ra khỏi bao và chạy biến đi trước khi ông ta kịp tóm lấy cô. Gendry cũng cố bắt cô lại, nhưng cô vẫn luôn chạy nhanh đến mức Gendry chưa bao giờ đuổi kịp.
Tom Bảy-dây-đàn và mấy người phụ nữ đỡ Chó Săn đứng lên. Cô không nói nên lời khi nhìn thấy cánh tay hắn. Một vệt hồng thay thế nơi mà chiếc quai da đã bám vào, nhưng bên trên và bên dưới, thịt da hắn nứt ra, đỏ quạch và máu chảy từ khuỷu tay xuống cổ tay. Khi mắt hắn gặp mắt cô, miệng hắn giật giật. “Ngươi muốn ta chết đau đớn vậy sao? Thế thì ngươi làm đi. Đâm ta đi. Chết như vậy tốt hơn là chết cháy.” Clegane cố đứng lên, nhưng khi hắn cử động, một miếng thịt cháy bong ra khỏi cánh tay phải của hắn, và hai đầu gối hắn lại quỵ xuống. Tom tóm cánh tay còn nguyên vẹn của hắn và đỡ hắn lên.
Cánh tay hắn, Arya thầm nghĩ, và mặt hắn. Nhưng hắn là Chó Săn. Hắn đáng bị dìm xuống bảy tầng địa ngục. Con dao nặng trịch trong tay cô. Cô nắm chặt hơn. “Ngươi đã gϊếŧ Mycah,” cô nhắc lại lần nữa, thách thức hắn dám phủ nhận. “Nói với họ đi. Ngươi đã gϊếŧ. Ngươi đã gϊếŧ.”
“Ta đã gϊếŧ.” Toàn bộ khuôn mặt hắn rúm lại. “Ta kéo phăng nó xuống ngựa và chém đôi người nó, rồi cười lớn. Ta cũng đứng nhìn bọn họ đánh chị gái ngươi máu me đầy người, và nhìn bọn họ chặt đầu cha ngươi.”
Lem tóm cổ tay cô và vặn mạnh, khiến con dao bị rơi xuống. Cô đá ông ta, nhưng ông ta không đưa con dao lại cho cô. “Chó Săn, ngươi xuống địa ngục đi,” cô gào vào mặt Sandor Clegane trong cơn giận bất lực vì tay không vô ích. “Ngươi sẽ phải xuống địa ngục!”
“Hắn xuống rồi,” một giọng nghe thoảng như một tiếng thì thào.
Khi Arya quay người lại, Lãnh chúa Beric Dondarrion đang đứng sau lưng cô, bàn tay đẫm máu của ông bấu chặt vào vai Thoros.