Phía sau Cổng Thành không còn gì ngoài bùn lầy, tro bụi và xương cháy, nhưng vẫn có rất nhiều người sống đằng sau những bức tường, và vô số người khác bán cá trong những chiếc xe đẩy và thùng to. Tyrion cảm thấy bọn họ đang đăm đăm nhìn mình khi anh cưỡi ngựa ngang qua; những đôi mắt lạnh lùng, giận dữ và trách móc. Không ai dám nói chuyện với anh, hoặc chặn đường anh khi có Bronn đi bên cạnh trong bộ áo giáp đen bôi dầu. Nhưng nếu ta đi một mình, bọn chúng sẽ kéo phăng ta xuống và lấy đá cuội nghiền nát mặt ta ra, như bọn chúng đã làm với Preston Greenfield.
“Chúng trở lại nhanh hơn cả chuột,” anh phàn nàn. “Bị chúng ta thiêu rụi một lần rồi, những tưởng chúng phải coi đó là bài học nhớ đời.”
“Cho tôi vài chục lính áo vàng và tôi sẽ gϊếŧ hết bọn chúng,” Bronn nói. “Chết hết rồi chúng sẽ không quay lại đây được nữa.”
“Không quay lại được, nhưng sẽ có những kẻ khác thế chỗ chúng. Cứ kệ chúng… nhưng nếu chúng lại xây nhà dựa vào tường, phải kéo đổ ngay. Chiến tranh chưa kết thúc đâu, bất kể lũ ngu muội này nghĩ gì đi nữa.” Anh dò xét Cổng Bùn phía trên. “Ta xem đủ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại với đám phường hội để xem xét kế hoạch của bọn họ,” rồi thở dài. Ừm, ta đã thiêu rụi phần lớn nơi này, vì vậy có lẽ ta phải xây lại nó thôi.
Nhiệm vụ này lẽ ra thuộc về chú anh, nhưng Ser Kevan Lannister kiên quyết, điềm tĩnh, tràn trề sinh lực không còn là chính mình kể từ khi quạ từ Riverrun đưa tin về cái chết của cậu con trai. Em song sinh Martyn của Willem cũng bị Robb Stark bắt giam, còn anh trai Lancel của họ vẫn nằm trên giường, người ngợm đầy rẫy các vết thương lở loét không thể lành được. Một con trai đã chết và hai người khác đang trong cơn nguy kịch đến tính mạng, Ser Kevan chìm trong sợ hãi và đau khổ. Lãnh chúa Tywin vẫn luôn dựa vào em trai, nhưng lúc này, ông không còn lựa chọn nào ngoài việc dựa vào đứa con trai lùn tịt của mình.
Chi phí tái xây dựng sẽ rất lớn, nhưng không còn cách nào khác. Vương Đô là cảng biển quan trọng của vương quốc, chỉ sau Oldtown. Phải mở lại cửa sông, càng sớm càng tốt. Nhưng ta tìm đâu ra số vàng chết tiệt ấy? Ý nghĩ này khiến anh nhớ ngay đến Ngón Út, mặc dù hắn đã giương thuyền đến phương bắc cách đây nửa tháng. Trong khi hắn ăn nằm với Lysa Arryn và cùng ả cai trị Thung Lũng, ta phải ở đây thu dọn đống đổ nát mà hắn để lại. Mặc dù ít nhất, cha anh cũng đã giao hắn một nhiệm vụ quan trọng. Lão cha già không cho ta thừa kế Casterly Rock, nhưng lão sẽ lợi dụng ta bất cứ khi nào có thể, Tyrion nghĩ bụng, khi đội trưởng đội quân áo vàng vẫy tay ra hiệu cho họ đi qua Cổng Bùn.
Bên trong cổng, quán Ba Cô Đào vẫn thống trị nơi họp chợ, nhưng quán đứng trơ trọi ở đó, những tảng đá mòn và các thùng hắc ín đều đã được chuyển đi. Có ba đứa trẻ đang trèo lên khung nhà gỗ cao chót vót, y như mấy con khỉ đang thi nhau leo trèo để ngồi lên các cánh tay đang vươn ra và hú gọi nhau.
“Nhớ nhắc ta lệnh cho Ser Addam cử vài lính áo vàng gác ở đây,” Tyrion nói với Bronn khi họ cưỡi ngựa đi giữa các bẫy đánh chim. “Biết đâu sẽ có thằng nhóc ngu si nào đó lại ngã xuống và gãy lưng như chơi.” Bên trên có tiếng la hét và một cục phân xanh rơi độp xuống đất, chỉ cách họ vài centimet. Con ngựa cái của Tyrion rống lên và suýt hất anh xuống đất. “Ta nghĩ lại rồi,” anh nói sau khi nắm chặt dây cương, “cứ mặc xác lũ nhóc bị bệnh đậu mùa ấy ngã độp xuống sỏi giống như quả dưa rụng đi.”
Tâm trạng anh không vui chút nào, không phải vì mấy thằng nhóc ngoài đường phố muốn ném phân vào người anh. Cuộc hôn nhân của anh là nỗi đau đớn thường nhật. Sansa Stark vẫn là thiếu nữ còn trinh trắng, và dường như một nửa tòa thành biết điều đó. Sớm nay, khi bọn chúng đóng yên ngựa cho anh, anh nghe thấy hai thằng nhóc coi chuồng ngựa cười thầm sau lưng anh. Anh có thể hình dung thấy đàn ngựa cũng cười đểu như thế. Anh phải gắng sức để tránh việc giường chiếu, với mong muốn giữ bí mật về chuyện chăn gối của mình, nhưng hy vọng đó vỡ vụn nhanh chóng. Sansa cũng không ngốc đến mức tiết lộ chuyện đó cho mấy đứa hầu gái, vì bọn chúng đều là tai mắt của Cersei, hoặc Varys và đám tai mắt của hắn.
Điều đó có tạo sự khác biệt nào không? Dù gì bọn chúng cũng vẫn cười nhạo anh. Người duy nhất ở Tháp Đỏ không nhận thấy cuộc hôn nhân của họ là trò cười chính là vợ anh.
Nỗi thống khổ của Sansa mỗi ngày càng thêm sâu đậm hơn. Tyrion hào hứng phá tan thái độ lịch sự của cô bé để an ủi cô, nhưng việc đó cũng vô ích. Không ngôn từ nào khiến anh đẹp hơn trong mắt cô. Hoặc khiến anh ít giống người Nhà Lannister hơn. Đó là người vợ mà họ đã trao cho anh, cho cả cuộc đời anh, và cô ghét anh.
Và những đêm họ ngủ với nhau trên chiếc giường lớn là một sự tra tấn khác. Anh không thể chịu nổi việc ở trần đi ngủ như thói quen thường lệ. Vợ anh đã được đào tạo tốt đến mức không nói một lời khiếm nhã nào, nhưng nỗi khϊếp sợ trong mắt cô mỗi khi nhìn vào thân thể anh lại vượt quá sức chịu đựng. Tyrion cũng yêu cầu Sansa phải mặc váy ngủ. Ta muốn cô ấy, anh nhận thấy như vậy. Ta muốn cả Winterfell, đúng vậy, nhưng ta cũng muốn cô ấy, dù cô ấy là trẻ con hay đã là phụ nữ, bất kể là gì cũng được. Ta muốn an ủi cô ấy. Ta muốn thấy cô ấy cười. Muốn cô ấy tự nguyện đến bên ta, đem niềm vui, nỗi buồn và du͙© vọиɠ của cô ấy đến bên ta. Miệng anh méo xẹo thành một nụ cười cay đắng. Phải, ta muốn được cao ráo như Jaime và cường tráng như Ser Gregor, vì những lợi ích khốn kiếp mà hai thứ ấy mang lại.
Vô thức, ý nghĩ của anh trôi về Shae. Tyrion không muốn cô nghe tin về cuộc hôn nhân ấy từ chính miệng anh, vì vậy anh lệnh cho Varys đưa cô đến gặp anh vào đêm hôm trước khi diễn ra lễ cưới. Họ lại gặp nhau trong phòng ngủ của gã thái giám, và khi Shae bắt đầu cởϊ áσ choàng của anh, anh nắm cổ tay cô và đẩy ra.
“Đợi đã,” anh nói, “có điều này nàng phải nghe. Ngày mai ta sẽ phải cưới…”
“… Sansa Stark. Em biết mà.”
Anh không nói nên lời, lúc đó, ngay cả Sansa cũng không hay biết chuyện này. “Làm sao nàng biết? Varys nói với nàng sao?”
“Ai đó nói chuyện này với Ser Tallad khi em đưa Lollys đến thánh đường. Ông ta biết chuyện này từ đứa hầu gái nghe lỏm được Ser Kevan nói chuyện với cha ngài.” Cô vặn người ra khỏi nắm tay của anh và kéo váy qua đầu. Như mọi khi, cô hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên dưới chiếc váy đó. “Em không quan tâm. Cô ấy chỉ là con nít. Ngài sẽ làm cho cô ấy mang bầu và sẽ quay lại với em thôi.”
Một phần nào đó trong anh mong cô đừng bận tâm đến chuyện này. Hy vọng, anh nhếch mép cười cay đắng, nhưng thằng lùn, giờ ngươi biết rồi nhé. Shae là tất cả tình yêu mà ngươi có thể có.
Đường Muddy đông nghịt người, nhưng cả binh lính và người dân đều nhường đường cho Quỷ Lùn và đoàn hộ tống. Những đứa trẻ mắt thâm quầng tụ tập đầy dưới chân, có đứa chỉ im lặng ngẩng lên với vẻ thích thú, có đứa lại ầm ĩ van nài. Tyrion lấy một nắm tiền xu trong túi ra và ném lên trời, lũ trẻ thi nhau chạy đi bắt tiền, xô đẩy nhau và la hét om sòm. Tối nay, những đứa may mắn có thể mua cùi bánh mì mốc. Chưa bao giờ anh thấy chợ đông đúc đến vậy, giá cả vẫn cao ngất trời bất chấp chừng ấy thực phẩm mà Nhà Tyrell mang đến đây. Sáu đồng xu mới mua được một quả dưa, một đồng bạc một giạ ngô, một đồng vàng một miếng sườn bò hoặc sáu lát thịt lợn mỏng dính. Vậy mà vẫn không thiếu người mua. Những người đàn ông gầy hốc hác và những người đàn bà phờ phạc đứng xúm xít xung quanh các xe ngựa và quầy hàng, trong khi những kẻ rách rưới hơn đứng đầu ngõ ủ rũ ngó nghiêng.
“Lối này,” Bronn nói khi họ đến chân đồi Hook. “Nếu ngài vẫn định…?”
“Có chứ.” Hướng mặt quay ra sông tạo một cái cớ hay ho, nhưng hôm nay Tyrion có mục đích khác. Anh không thích nhiệm vụ này cho lắm, nhưng anh vẫn phải làm cho xong.
Họ đi khỏi Đồi Aegon, đến mê lộ gồm những con phố nhỏ hơn vây quanh chân đồi Visenya. Bronn dẫn đường. Tyrion ngoái lại sau lưng vài lần để xem họ có bị theo đuôi không, nhưng phía sau không có gì, ngoài đám đông thường lệ: một người đánh xe đang quất ngựa, một bà lão ném đá qua cửa sổ, hai thằng nhỏ đang dùng gậy đánh nhau, ba lính áo vàng đang hộ tống một tù nhân… tất cả bọn họ đều có vẻ vô tội, nhưng bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể làm hỏng việc của anh. Varys có tai mắt khắp mọi nơi.
Họ rẽ tại một khúc quanh, rồi lại rẽ tiếp, chầm chậm cưỡi ngựa qua một đám đông phụ nữ nơi giếng nước. Bronn dẫn anh đi dọc theo một con đường ngoằn ngoèo, qua một ngõ hẻm, bên dưới cánh cổng tò vò nứt toác. Họ đi qua đống gạch vụn vì ngôi nhà cũ đã bị đốt cháy và đi bộ dắt ngựa lên một dãy cầu thang đá. Các ngôi nhà đều đã đóng cửa và cũ kỹ. Bronn đột ngột dừng lại ở đầu một con hẻm vòng vèo, vì ngõ quá hẹp, không thể để hai người cùng cưỡi ngựa. “Có hai quán rượu và sẽ đến ngõ cụt. Gã ở trong hầm rượu của ngôi nhà cuối cùng.”
Tyrion nhảy xuống ngựa. “Để ý không cho ai ra vào cho đến khi ta trở lại. Sẽ không lâu đâu.” Tay anh mò xuống chỗ áo khoác, nhằm đảm bảo số vàng vẫn còn nguyên trong cái túi được may kín. Ba mươi đồng vàng. Một vận may hiếm có đối với một người như gã. Anh lạch bạch bước nhanh vào trong ngõ, lo lắng để làm cho xong việc này.
Quán rượu là một nơi tối tăm, ảm đạm và ẩm thấp, các bức tường đã xỉn màu, trần nhà thấp đến mức Bronn chắc hẳn phải cúi đầu xuống để khỏi va đầu vào xà nhà. Nhưng Tyrion Lannister không gặp vấn đề gì về độ cao. Lúc này, phòng trước trống không, trừ một người phụ nữ mù lòa ngồi trên ghế đẩu phía sau quầy rượu làm bằng tấm ván thô nhám. Bà ta đưa cho anh một cốc rượu chua và nói, “Đằng sau.”
Phòng sau còn tối hơn nữa. Một ngọn nến lập lòe đang cháy trên một cái bàn thấp, bên cạnh bình rượu. Người đàn ông ngồi phía sau trông không có vẻ nguy hiểm; một người đàn ông thấp lùn – mặc dù đối với Tyrion thì tất cả đàn ông đều cao ráo hết – với mái tóc nâu mỏng, gò má hồng, và cái bụng phệ nho nhỏ nhô ra ở chỗ các nút cúc bằng xương trên chiếc áo choàng bằng da hoẵng. Trên hai bàn tay mềm mại, gã ta cầm một cây đàn hạc có dây trông khô khan hơn cả một thanh gươm dài.
Tyrion ngồi chéo góc với gã. “Symon Giọng Ca Bạc.”
Gã nghiêng đầu. Đỉnh đầu của gã bị hói. “Thưa ngài quân sư,” gã nói.
“Ngươi nhầm rồi. Cha ta mới là quân sư. Ta e rằng đến là cái móng chân của nhà vua4 ta cũng không phải đâu.”
“Rồi ngài sẽ thăng tiến, tôi chắc chắn vậy. Người như ngài nhất định sẽ thăng tiến. Tiểu thư Shae dễ thương nói với tôi rằng ngài mới kết hôn. Giá như ngài cho gọi tôi sớm hơn. Chắc chắn tôi sẽ rất vinh dự được hát tại tiệc cưới của ngài.”
“Điều cuối cùng mà vợ ta cần là mấy bài hát,” Tyrion nói. “Về phần Shae, cả ta và ngươi đều biết cô ấy không phải là tiểu thư nào cả, và ta sẽ cảm ơn ngươi nếu ngươi không nói to tên cô ấy ra như vậy.”
“Theo lệnh quân sư,” Symon nói.
Lần cuối cùng Tyrion nhìn thấy gã, một thanh gươm nhọn là đủ khiến gã vã mồ hôi hột, nhưng lần này, hình như gã ca sĩ đó đã tìm được sự dũng cảm ở đâu đó. Nhờ thứ bên trong bình rượu kia chăng. Hoặc có lẽ chính bản thân Tyrion là người tạo nên sự táo bạo của gã. Ta đe dọa gã, nhưng từ lúc đó cũng chưa có hành động gì, nên lúc này gã nghĩ ta chỉ nói suông. Anh thở dài. “Ta nghe nói ngươi là một ca sĩ tài năng.”
“Thưa ngài, ngài thật tử tế khi nói vậy.”
Tyrion cười. “Ta nghĩ đã đến lúc ngươi mang âm nhạc của ngươi đến các Thành Phố Tự Trị. Họ là những người yêu mến cuồng nhiệt đối với những bài ca ở Braavos, Pentos và Lys, và họ rất hào phóng với những ai khiến họ hài lòng.” Anh nhấp một ngụm rượu. Món rượu bẩn thỉu, nhưng mạnh. “Chuyến biểu diễn quanh chín thành phố sẽ là tốt nhất. Ngươi không cần từ chối bất kỳ ai trước niềm vui được nghe ngươi hát. Mỗi thành phố ngươi lưu lại một năm là đủ.” Anh lại thò tay vào trong áo khoác, đến đúng nơi vàng được giấu kín. “Cảng đang đóng cửa, vì vậy ngươi cần đến Duskendale để đi tàu, nhưng Bronn sẽ tìm cho ngươi một con ngựa, và ta sẽ rất vinh dự nếu ngươi để ta trả lộ phí cho ngươi…”
“Nhưng thưa ngài,” gã phản đối, “ngài chưa bao giờ nghe tôi hát. Xin hãy lắng nghe một giây.” Các ngón tay gã di chuyển khéo léo trên các sợi dây đàn hạc, và tiếng nhạc êm ái bao trùm cả hầm rượu. Symon bắt đầu cất tiếng hát.
“Chàng cưỡi ngựa qua mọi con phố,
Từ chân đồi lên những con đường hẹp,
Trên những bậc thang và con đường rải cuội,
Chàng cưỡi ngựa theo tiếng thở dài của một người con gái.
Vì nàng chính là kho báu bí mật của chàng,
Là nỗi tủi hổ và niềm hạnh phúc của chàng.
Một chuỗi hạt và một tòa tháp chẳng là gì,
Khi sánh với nụ hôn của một người con gái.”
“Còn nữa,” gã nói khi ngừng hát, “Ồ, còn nhiều nữa. Lời bài hát rất hay. Vì những bàn tay cầm vàng luôn luôn lạnh giá, còn đôi tay của người phụ nữ thì luôn ấm áp…”
“Đủ rồi.” Tyrion rút tay ra khỏi áo choàng, trống không. “Ta không muốn nghe bài hát đó nữa. Không bao giờ.”
“Không ư?” Symon Giọng Ca Bạc đặt đàn sang một bên và nhấp một ngụm rượu. “Một điều đáng tiếc. Nhưng mỗi người đều có một bài hát riêng, như ông chủ cũ của tôi thường nói khi ông ấy dạy tôi chơi đàn. Người khác có lẽ thích nhạc của tôi hơn. Thái hậu ấy, có lẽ là vậy. Hoặc cha ngài.”
Tyrion xoa xoa vết sẹo trên mũi và nói, “Cha ta không có thời gian cho đám ca sĩ đâu, và chị gái ta không hào phóng như người ta tưởng. Người thông minh có thể kiếm được nhiều tiền từ sự im lặng hơn là từ một bài hát.” Anh không thể đặt vấn đề đơn giản hơn được nữa.
Dường như Symon hiểu ngay ý của anh. “Thưa ngài, ngài sẽ thấy cái giá tôi đưa ra là rất khiêm tốn.”
“Biết vậy cũng hay.” Đây sẽ không phải là vấn đề liên quan đến ba mươi đồng vàng, Tyrion e là vậy. “Nói cho ta biết đi.”
“Trong tiệc cưới của vua Joffrey,” gã nói, “sẽ có màn trình diễn của các ca sĩ.”
“Và người làm trò tung hứng, người pha trò và những con gấu nhảy nhót.”
“Thưa ngài, chỉ có một con gấu nhảy nhót thôi,” Symon nói, và rõ ràng gã đã quan tâm đến sự sắp đặt của Cersei với nhiều hứng thú hơn là Tyrion, “nhưng sẽ có bảy ca sĩ. Galyeon vùng Cuy, Bethany Fair-fingers, Aemon Costayne, Alaric vùng Eysen, Hamish Người Chơi Đàn Hạc, Collio Quaynis và Orland vùng Oldtown sẽ cùng tranh tài để đạt một cây đàn luýt mạ vàng với các sợi đàn bằng bạc… nhưng không hiểu sao chưa lời mời nào được gửi đến người vốn là bậc thầy của bọn họ.”
“Để ta đoán nhé. Symon Giọng Ca Bạc sao?”
Symon khiêm tốn mỉm cười. “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chứng minh sự thật về niềm kiêu hãnh của tôi trước nhà vua và cả cung đình. Hamish già rồi, và lão thường quên mình đang hát bài gì. Còn Collio, giọng Tyroshi của hắn thật lố bịch! Nếu ngài hiểu thấu đáo, có thể nói ngài thật may mắn.”
“Chị gái dễ thương của ta sắp đặt cho bữa tiệc đó. Ngay cả khi ta đảm bảo cho ngươi nhận được lời mời này, thì việc này vẫn có vẻ không bình thường. Bảy Phụ Quốc, bảy lời thề, bảy thử thách, bảy mươi bảy món ăn… nhưng lại có tám ca sĩ ư? Đại Tư Tế sẽ nghĩ sao nào?”
“Thưa ngài, ngài không coi tôi là một kẻ ngoan đạo rồi.”
“Lòng mộ đạo không phải là vấn đề. Các nghi thức nhất định phải được tôn trọng.”
Symon nhấp một ngụm rượu. “Nhưng… cuộc đời ca sĩ vốn đầy hiểm nguy. Chúng tôi vất vả ca hát tại các quán rượu, trước những gã say ngang bướng. Nếu một trong bảy ca sĩ của chị gái ngài gặp sự rủi ro, tôi mong ngài sẽ cân nhắc giới thiệu tôi vào vị trí đó.” Gã mỉm cười láu cá, quá tự mãn với chính mình.
“Sáu ca sĩ là con số đen đủi y như số tám. Ta sẽ hỏi thăm sức khỏe bảy ca sĩ của Cersei. Nếu bất cứ ai trong số bảy người đó bệnh, Bronn sẽ đến tìm ngươi.”
“Thưa ngài, hay lắm.” Chắc hẳn Symon đã kết thúc chuyện này ở đây, nhưng đang thừa thắng, gã nói thêm, “Tôi sẽ hát vào buổi tối động phòng của vua Joffrey. Nếu tôi được mời đến hát trước cung điện, tôi muốn dành tặng cho nhà vua những sáng tác hay nhất của tôi, những bài hát mà tôi đã hát cả ngàn lần chắc chắn sẽ khiến ngài ấy hài lòng. Nhưng nếu tôi hát hò ở quán trọ ảm đạm nào đó… ừm, đó sẽ là cơ hội thích hợp để tôi thử bài ca mới của mình. Vì những bàn tay cầm vàng luôn luôn lạnh lẽo, còn đôi tay của người phụ nữ thì vô cùng ấm áp.”
“Điều đó không cần thiết,” Tyrion nói. “Là người Nhà Lannister, ta đảm bảo với ngươi rằng, Bronn sẽ sớm đến tìm gặp ngươi.”
“Hay lắm, thưa ngài.” Gã ca sĩ đầu hói, bụng phệ lại nhấc đàn hạc lên.
Bronn đang đợi ngoài đầu ngõ cùng hai con ngựa. Hắn đỡ Tyrion lên yên. “Khi nào tôi sẽ đưa gã đến Duskendale?”
“Không cần.” Tyrion quay đầu ngựa. “Cho gã ba ngày, sau đó thông báo với gã rằng Hamish Người Chơi Đàn Hạc bị gãy tay. Nói với gã rằng áo quần của gã không phù hợp để biểu diễn trong cung điện, vì vậy gã phải đi may quần áo mới ngay lập tức. Gã sẽ đi với ngươi ngay.” Anh nhăn nhó mặt mày. “Có thể ngươi muốn cái lưỡi của gã, ta biết nó được làm bằng bạc mà. Các phần còn lại của gã không bao giờ được tìm thấy.”
Bronn cười khì. “Tôi có biết một cửa hàng ở Flea Bottom làm món rán vàng đấy. Bất kể đó là loại thịt gì, tôi nghe nói vậy.”
“Nhớ đảm bảo ta không bao giờ ăn uống gì ở đó.” Tyrion thúc ngựa phi nước kiệu. Anh muốn tắm, nước càng nóng càng tốt. Nhưng ngay cả thú vui khiêm tốn ấy cũng khước từ anh; anh vừa về đến phòng, Podrick Payne đã thông báo rằng anh được triệu đến Tháp Quân Sư.
“Ngài ấy muốn gặp ngài. Ngài quân sư. Lãnh chúa Tywin.”
“Ta vẫn nhớ quân sư là ai, Pod ạ,” Tyrion nói. “Ta chỉ mất mũi thôi, không mất trí đâu.”
Bronn cười. “Ngài không định chặt đầu thằng nhóc lúc này đấy chứ.”
“Sao lại không? Nó có bao giờ dùng đến đầu óc đâu.” Tyrion tự hỏi anh đã gây ra chuyện gì. Hay đúng hơn, là ta đã làm chuyện gì bất thành. Một lời triệu tập của Lãnh chúa Tywin luôn có nguyên do; cha anh chưa bao giờ triệu anh đến chỉ để cùng ăn tối hoặc nhấm nháp rượu, chắc chắn là vậy.
Ít phút sau, khi anh bước vào phòng cha, anh nghe thấy một giọng nói, “…gỗ đỏ màu anh đào làm bao kiếm, được nẹp da đỏ và trang trí bằng các núm hạt hình đầu sư tử làm bằng vàng nguyên chất. Mắt sư tử có lẽ nên làm bằng ngọc hồng lựu…”
“Ngọc bích,” Lãnh chúa Tywin nói. “Ngọc hồng lựu thiếu lửa.”
Tyrion húng hắng giọng. “Thưa cha. Cha gọi con sao?”
Cha anh ngẩng đầu lên. “Phải. Đến đây xem đi.” Một bó vải dầu nằm trên bàn giữa hai người họ, và Lãnh chúa Tywin cầm một thanh gươm dài trong tay. “Quà cưới cho Joffrey,” ông nói với Tyrion. Ánh sáng hắt ra từ phía các ô cửa kính hình thoi khiến lưỡi gươm lung linh trong màu đỏ và đen khi Lãnh chúa Tywin lật gươm để kiểm tra gờ lưỡi. “Bằng thanh gươm ma thuật của Stannis, ta thấy rằng chúng ta nên tặng Joffrey một món quà đặc biệt. Một vị vua nên mang theo một vũ khí xứng đáng với vị thế của mình.”
“Thanh gươm quá dài so với Joff,” Tyrion nói.
“Rồi nó sẽ lớn. Đây, thử độ nặng của nó đi.” Ông đưa cán gươm cho anh.
Thanh gươm nhẹ hơn nhiều so với sự chờ đợi của anh. Khi lật gươm, anh đã hiểu tại sao. Chỉ có một thứ kim loại có thể được đúc mỏng đến vậy nhưng vẫn đủ sức mạnh để chiến đấu, và không thể nhầm lẫn về những đường gân huyền thoại, được gấp đi gấp lại hàng ngàn lần này.
“Thép Valyrian ư?”
“Phải,” Lãnh chúa Tywin nói với giọng cực kỳ mãn nguyện.
Sau một thời gian quá dài, phải không cha? Gươm làm bằng thép Valyrian vốn khan hiếm và đắt đỏ, nhưng trên đời này vẫn có cả ngàn thanh gươm như thế, có lẽ ở Bảy Phụ Quốc có tới hai trăm thanh. Nhưng cha anh vẫn luôn khó chịu vì không có thanh gươm nào như thế thuộc về Nhà Lannister. Những ông vua trước đây của Rock có sở hữu vũ khí này, nhưng thanh gươm Gầm Vang vĩ đại đã bị mất khi vua Tommen Đệ Nhị đem thanh gươm trở lại Valyria trong cuộc truy tìm ngu ngốc của ông ta. Ông ta không bao giờ trở lại; cả chú Gery, người em út và liều lĩnh nhất của cha ông ta cũng không trở lại, khi ông ta đi tìm kiếm thanh gươm đã mất từ tám năm trước đó.
Ít nhất đã ba lần Lãnh chúa Tywin đề nghị được mua những thanh gươm dài làm bằng thép Valyrian từ các gia tộc nhỏ hơn và đang trong thời kỳ khó khăn, nhưng lời đề nghị của ông luôn luôn bị từ chối thẳng thừng. Các lãnh chúa nhỏ bé ấy luôn sẵn lòng gả con gái nếu một người Lannister ướm hỏi, nhưng họ cực kỳ coi trọng những thanh gươm cổ xưa đó của gia tộc.
Tyrion tự hỏi thép để làm ra thanh gươm này từ đâu mà có. Một số nhà sản xuất vũ khí kỳ cựu có thể tái tạo lại thép Valyrian, nhưng bí mật của việc làm này cũng đã mất khi Doom đến Valyria cổ. “Màu sắc rất lạ,” anh bình phẩm khi giơ lưỡi gươm ra dưới ánh nắng. Hầu hết thép Valyrian đều có màu xám đen, và thanh gươm này cũng vậy. Nhưng l*иg vào bên trong các nếp gấp lại là màu đỏ đậm như màu xám. Hai màu này chồng lên nhau nhưng lại không chạm vào nhau, mỗi màu đều gợn riêng rẽ, giống như các con sóng ban đêm và máu thi nhau xô vào một bãi biển bằng thép. “Làm cách nào ngươi tạo được bố cục này? Ta chưa bao giờ nhìn thấy cả.”
“Tôi cũng vậy, thưa ngài,” người chế tạo gươm nói. “Tôi phải thừa nhận, rằng đây là những màu sắc mà tôi không định tạo ra, và tôi không biết liệu tôi có thể làm ra một thanh gươm y như vậy được không. Cha ngài đã lệnh cho tôi phải làm cho kỳ được màu đỏ thẫm tượng trưng cho gia tộc ngài, nhưng tôi lại làm ra màu đó trong thanh gươm. Thép Valyrian cứng đầu lắm. Những thanh gươm cổ xưa biết nhớ, người ta đồn vậy, và chúng không dễ dàng thay đổi. Tôi đã phải dùng đến cả năm chục câu thần chú và làm sáng màu đỏ không biết bao nhiêu lần, nhưng màu ấy càng ngày càng tối hơn, như thể lưỡi gươm uống cả mặt trời. Và một vài nếp gấp không có màu đỏ, như ngài có thể nhìn thấy. Nếu các lãnh chúa Lannister không vừa lòng, tôi xin được thử lại, bao nhiêu lần cũng được, nhưng…”
“Không cần,” Lãnh chúa Tywin nói. “Thế này được rồi.”
“Một thanh gươm màu đỏ thẫm có thể lóe sáng rất đẹp dưới mặt trời, nhưng thực lòng ta thích hai màu này hơn,” Tyrion nói. “Chúng có vẻ hấp dẫn… Và chúng khiến thanh gươm này thành độc nhất vô nhị. Ta nghĩ rằng trên đời không còn thanh gươm nào giống như thế này đâu.”
“Còn một thanh nữa.” Người chế tạo gươm cúi xuống bàn, mở bó vải dầu và để lộ một thanh gươm dài thứ hai.
Tyrion đặt gươm của Joffrey xuống và cầm thanh gươm kia lên. Nếu không phải là hai thanh gươm song sinh, ít nhất chúng cũng có họ hàng gần gũi. Thanh gươm này dày và nặng, rộng hơn 1cm và dài hơn 8cm, nhưng chúng có cùng các đường kẻ đẹp mê hồn và màu sắc đặc biệt ấy, đó là các đường vân màu của máu và đêm. Hình ba cái búa được khắc sâu chạy dọc từ cán đến mũi gươm thứ hai; thanh gươm của Joff chỉ có hai cái búa. Cán gươm của Joff được trang trí cực kỳ công phu hoa mỹ, hai bên đốc gươm được làm giống vuốt sư tử có đính thêm hồng ngọc, nhưng cả hai thanh gươm đều có tay cầm làm bằng da đỏ được chạm khắc điêu luyện và chuôi hình đầu tư sử bằng vàng.
“Cực kỳ ấn tượng.” Ngay cả trong đôi tay không điêu luyện của Tyrion, thanh gươm vẫn bừng lên sức sống. “Con chưa bao giờ cảm nhận được sự cân bằng nào hơn thế này.”
“Thanh gươm đó cho con trai ta.”
Không cần phải hỏi xem đó là đứa con trai nào. Tyrion đặt gươm của Jaime trở lại bàn, bên cạnh gươm của Joffrey, và tự hỏi liệu Robb Stark có để cho anh trai anh sống đủ lâu để sử dụng thanh gươm này không. Chắc chắn ông cha già của ta cũng nghĩ như vậy, nếu không tại sao thanh gươm này lại được rèn?
“Master Mott, ngươi làm tốt lắm,” Lãnh chúa Tywin nói với người rèn gươm. “Quản gia của ta sẽ trả ngươi chi phí. Và hãy nhớ, phải là hồng ngọc cho bao gươm.”
“Thưa ngài, tôi sẽ làm vậy. Ngài thật hào phóng.” Gã ta gấp mảnh vải dầu bọc lấy hai thanh gươm, nhét cái bọc xuống dưới một cánh tay và quỳ xuống. “Tôi thật vinh dự được phục vụ quân sư. Tôi sẽ gửi gươm đến trước ngày diễn ra tiệc cưới của nhà vua.”
“Chắc chắn rồi.”
Khi lính gác đưa người rèn gươm ra khỏi phòng, Tyrion leo lên một cái ghế. “Vậy là… một thanh gươm cho Joff, một thanh gươm cho Jaime, nhưng không có nổi một con dao găm cho thằng lùn. Như vậy là sao cha?”
“Chỉ có đủ thép để làm hai thanh gươm, không làm được ba. Nếu ngươi cần dao găm, cứ lấy trong kho vũ khí. Khi chết, Robert để lại cả trăm con dao. Gerion tặng hắn một con dao găm mạ vàng, với tay cầm bằng ngà và chuôi kiếm bằng ngọc bích làm quà cưới, và một nửa đám phái viên đến cung điện đều bợ đỡ hắn bằng việc trình diện trước vua những con dao gắn đá quý và những thanh gươm khảm bạc.”
Tyrion cười. “Bọn chúng sẽ khiến hắn hài lòng hơn nếu trình diện con gái của bọn chúng trước mặt hắn.”
“Chắc chắn vậy. Con dao duy nhất mà hắn từng sử dụng là con dao săn mà Jon Arryn tặng hắn, khi hắn còn là một thằng nhóc.” Lãnh chúa Tywin phẩy tay, chấm dứt chủ đề về vua Robert và số dao của ông ta. “Ngươi thấy gì ở cửa sông?”
“Bùn,” Tyrion nói, “và một số thứ chết chóc mà chẳng ai muốn chôn. Trước khi chúng ta mở lại cảng, phải nạo vét lại Vịnh Xoáy Nước Đen, vớt hết đám tàu thuyền vỡ lên. Ba phần tư bến cảng cần sửa chữa lại, một số chỗ cần được phá đi xây lại. Toàn bộ chợ cá đã biến mất, Cửa Sông và Cổng Thành đều vỡ tan tành từ trận đánh của Stannis và nên được thay mới. Con rùng mình khi nghĩ về khoản tiền phải bỏ ra.” Cha ạ, nếu cha ị được ra vàng, cha nên tìm chỗ kín đáo mà ngồi ị đi, anh rất muốn nói vậy, nhưng anh biết mình không nên.
“Ngươi sẽ tìm được nơi có vàng.”
“Thật sao? Ở đâu nào? Kho bạc trống trơn, con đã nói với cha rồi. Chúng ta còn chưa trả hết nợ cho đám thầy phù thủy vì gọi được trận lửa lớn ấy, cũng chưa trả hết tiền cho thợ rèn vì đã làm sợi xích cho con, còn Cersei thế chấp vương miện để trả một nửa chi phí cho tiệc cưới của Joff – nào là bảy mươi bảy món ăn chết tiệt, cả ngàn vị khách, một cái bánh ủ đầy chim bồ câu, ca sĩ, người tung hứng…”
“Sự phung phí có lợi ích của nó. Chúng ta thể hiện quyền lực và sự giàu sang của Casterly Rock để cả vương quốc này thấy.”
“Thế thì có lẽ Casterly Rock nên trả nợ.”
“Tại sao? Ta đã nhìn thấy sổ sách của Ngón Út. Thu nhập gấp mười lần thời Aerys.”
“Cũng như các khoản chi phí để làm vương miện thôi. Robert rất hào phóng với tiền bạc, và với cả dươиɠ ѵậŧ của lão. Ngón Út vay rất nhiều tiền. Của vô số người, và của cha nữa. Đúng là khoản thu nhập rất đáng kể, nhưng gần như không đủ để trả các khoản vay nặng lãi của Ngón Út. Liệu cha có xóa khoản nợ của nhà vua đối với gia tộc Lannister không?”
“Đừng có ngu thế.”
“Thế thì bảy món ăn sẽ phù hợp hơn. Ba trăm khách, thay vì một ngàn. Con cho rằng tiệc cưới vẫn linh đình ngay cả khi không có một con gấu nhảy nhót.”
“Thế thì Nhà Tyrell sẽ nghĩ chúng ta keo kiệt. Ta sẽ có cả tiệc cưới, và cả khu cảng. Nếu ngươi không thể trả tiền cho hai thứ ấy, cứ nói với ta, ta sẽ tìm một người thay thế.”
Nỗi ô nhục bị sa thải sau một thời gian ngắn ngủi đến vậy không phải là điều mà Tyrion muốn chịu đựng. “Con sẽ tìm được tiền cho cha.”
“Ngươi sẽ tìm được thôi,” cha anh hứa hẹn, “và trong lúc đi tìm tiền, ngươi nên tìm luôn cả giường cho vợ ngươi nữa.”
Vậy là câu chuyện được lái sang việc này nữa. “Cám ơn cha, con tìm thấy rồi. Nó ở giữa cửa sổ và lò sưởi, có màn nhung và đệm nhồi lông ngỗng.”
“Ta mừng vì ngươi biết rõ về chiếc giường đó. Giờ thì có lẽ ngươi nên thử và hiểu rõ về người phụ nữ nằm chung giường với ngươi.”
Phụ nữ ư? Ông muốn nói là con nít thì đúng hơn. “Có phải một con nhện đã thì thào chuyện đó với cha, hay là con nên cảm ơn bà chị gái dễ thương của mình đây?” Nghĩ đến những việc diễn ra bên dưới chăn của Cersei, chắc chắn cha sẽ nghĩ ả ta nên biết xấu hổ mà không nhúng mũi vào chuyện của anh. “Cha nói đi, tại sao tất cả hầu gái của Sansa đều là người của Cersei? Con phát ớn vì bị theo dõi cả trong giường ngủ.”
“Nếu không ưa, ngươi cứ sa thải chúng và thuê bất kể ai ngươi muốn. Có vẻ như ngươi không gặp khó khăn gì trong chuyện ăn nằm với đám gái làng chơi. Hay con bé Nhà Stark kia sinh ra khác với những người phụ nữ khác?”
“Tại sao cha lại quan tâm đến việc con nhét dươиɠ ѵậŧ của mình vào chỗ nào thế?” Tyrion hỏi. “Sansa quá ít tuổi.”
“Nó đủ tuổi để làm phu nhân của Winterfell một khi anh trai nó chết. Tước đi sự trinh trắng của nó và ngươi sẽ bước một bước gần hơn đến việc sở hữu phương bắc. Làm cho nó mang bầu, và cái giá đạt được sẽ là chiến thắng. Ta có cần phải nhắc ngươi nhớ rằng cuộc hôn nhân mà không động phòng sẽ bị gạt sang một bên không?”
“Bởi Đại Tư Tế hay Hội Đồng Trung Thành. Đại Tư Tế hiện giờ được huấn luyện để ra lệnh. Moon Boy thích bãi bỏ hôn sự của con hơn ông ta đấy.”
“Có lẽ ta nên gán gả Sansa Stark cho Moon Boy. Có lẽ hắn biết nên làm gì với nó.”
Hai tay Tyrion siết chặt lấy tay ghế. “Con đã nghe đủ chuyện cần nghe về trinh tiết của vợ con rồi. Nhưng nhân tiện bàn về cưới hỏi, tại sao con không nghe được chuyện gì về đám cưới sắp diễn ra của Cersei? Theo như con nhớ thì…”
Lãnh chúa Tywin ngắt lời anh. “Mace Tyrell đã từ chối đề nghị của ta là gả Cersei cho con trai Willas, người thừa kế của gã.”
“Từ chối Cersei dễ thương của chúng ta sao?” Điều đó giúp tâm trạng Tyrion phấn chấn hơn.
“Lần đầu tiên ta ngỏ ý, Lãnh chúa Tyrell có vẻ thích thú,” cha anh nói. “Một ngày sau, mọi chuyện thay đổi. Là do mụ già đó. Mụ ta đe dọa con trai rất tàn nhẫn. Varys nói mụ ta bảo gã rằng chị ngươi quá già và đã được sử dụng quá nhiều lần so với thằng cháu một chân quý báu của mụ ta.”
“Chắc chắn Cersei khoái chuyện này lắm đây.” Anh cười ồ.
Lãnh chúa Tywin lạnh lùng nhìn anh. “Nó vẫn chưa biết đâu. Và nó sẽ không được biết chuyện này. Tốt nhất là chúng ta nên vờ như ta chưa bao giờ đưa ra đề nghị đó. Tyrion, ngươi nên nhớ điều đó. Lời đề nghị đó chưa bao giờ được đưa ra đâu.”
“Lời đề nghị nào?” Tyrion hoài nghi việc Lãnh chúa Tyrell có thể sẽ hối tiếc về lời từ chối đó.
“Chị gái ngươi sẽ được gả đi. Vấn đề là gả cho ai thôi. Ta có vài lựa chọn…” Trước khi ông ta kịp nói tên các ứng viên thì có tiếng gõ cửa, và một lính canh thò đầu vào thông báo là Grand Maester Pycelle đến. “Cho ông ta vào,” Lãnh chúa Tywin nói.
Pycelle run run tựa lên cây gậy trúc và dừng lại đủ lâu để nhìn Tyrion với ánh mắt có thể khiến sữa cũng phải đông lại. Bộ râu trắng ấn-tượng-một-thời của lão bị kẻ nào đó cạo đi mà không thể giải thích được đang lưa thưa mọc trở lại, để lại những yếm thịt hồng xấu xí lúc lắc dưới cổ lão. “Thưa quân sư,” lão nói và cúi đầu thấp hết mức mà không bị ngã, “có thêm quạ từ Hắc Thành. Chúng ta nói chuyện riêng được không ạ?”
“Không cần.” Lãnh chúa Tywin ra hiệu cho Grand Maester Pycelle ngồi xuống. “Tyrion có thể ở lại.” Ố ồ. Anh xoa mũi, và chờ đợi.
Pycelle húng hắng giọng, kèm theo một cơn ho khạc. “Tin vẫn do cùng một kẻ tên là Bowen Marsh gửi. Người cai quản thành trì. Hắn viết rằng Lãnh chúa Mormont đã gửi tin về việc đám dân du mục đang rầm rộ kéo về phương nam.”
“Các vùng đất cách xa Tường Thành không thể đủ cho đám người khổng lồ ấy,” Lãnh chúa Tywin kiên quyết nói. “Lời cảnh báo không có gì mới.”
“Thưa ngài, Mormont gửi quạ về từ rừng ma, báo rằng ông ta bị tấn công. Từ lúc đó nhiều quạ hơn đã trở về, nhưng không con quạ nào mang tin. Bowen Marsh sợ rằng Lãnh chúa Mormont và toàn bộ lực lượng của ông ta đã bị gϊếŧ.”
Tyrion rất khoái Jeor Mormont già, với cung cách cục cằn và con quạ biết nói của ông ta. “Chắc chắn không?” anh hỏi.
“Không,” Pycelle thừa nhận, “nhưng đến giờ chưa có người nào của Mormont trở về. Marsh sợ rằng đám dân du mục đã gϊếŧ hết bọn chúng, và Tường Thành sẽ là mục tiêu tấn công kế tiếp.” Lão dò dẫm trong áo choàng và lấy ra một mẩu giấy. “Thưa ngài, thư đây, gửi lời cầu khẩn đến cả năm vị vua. Hắn cần người, càng nhiều người càng tốt.”
“Năm vị vua ư?” Cha anh rất khó chịu. “Ở Westeros có một vị vua. Đám người mặc đồ đen ngu xuẩn ấy nên nhớ điều đó nếu chúng muốn nhà vua chú ý đến chúng. Khi ngươi viết thư trả lời, hãy nói với hắn rằng Renly đã chết, còn những kẻ khác đều là kẻ phản bội và những kẻ đòi hỏi không chính đáng.”
“Chắc chắn bọn chúng sẽ hồ hởi nhớ điều đó cho kỹ. Tường Thành là một thế giới tách biệt, và tin tức thường đến chỗ bọn chúng rất muộn.” Pycelle gật gù lên xuống. “Tôi nên nói sao với Marsh về số quân mà hắn cầu xin? Chúng ta có nên triệu tập hội đồng…”
“Không cần. Đội Tuần Đêm là một lũ trộm cắp, gϊếŧ người, lũ tiện dân đê tiện, nhưng ta cho rằng chúng sẽ chứng minh mình là đám người khác, nếu chúng bị kỷ luật thích đáng. Nếu Mormont đã chết, đám người mặc đồ đen đó phải chọn một tướng chỉ huy mới.”
Pycelly liếc Tyrion vẻ quỷ quyệt. “Thưa ngài, ngài nghĩ hay thật. Tôi biết kẻ đó là ai rồi. Janos Slynt.”
Tyrion không thích gợi ý đó. “Đội áo đen tự chọn tướng chỉ huy của họ,” anh nhắc nhở. “Lãnh chúa Slynt hoàn toàn mới đối với Tường Thành. Tôi biết tôi đã cử hắn đến đó. Tại sao họ lại chọn hắn giữa cả chục ứng viên giỏi giang hơn?”
“Bởi vì,” cha anh nói giọng mỉa mai, “nếu chúng không bầu chọn như được lệnh, Tường Thành của bọn chúng sẽ tan chảy trước khi kịp nhìn thấy người khác.”
Phải, việc đó sẽ hiệu quả. Tyrion nhoài ra trước. “Cha, Janos Slynt không thích hợp. Chúng ta sẽ làm tốt hơn với chỉ huy của Tháp Đêm. Hoặc Trạm Đông.”
“Chỉ huy của Tháp Đêm là Mallister vùng Seagard. Trạm Đông do bọn người Đảo Iron cai trị.” Cả hai người này đều không phục vụ mục đích của Lãnh chúa Tywin, giọng điệu của ông thể hiện rõ điều đó.
“Janos Slynt là con trai một gã bán thịt lợn,” Tyrion kiên quyết nhắc cho cha anh nhớ. “Chính cha đã nói với con rằng…”
“Ta nhớ ta đã nói gì với ngươi. Nhưng Hắc Thành không phải Harrenhal. Đội Tuần Đêm không phải là hội đồng của nhà vua. Luôn có công cụ cho mọi nhiệm vụ, và có nhiệm vụ cho mọi công cụ.”
Cơn giận của Tyrion phun trào. “Lãnh chúa Janos là một cái áo giáp trống rỗng sẵn sàng bán thân cho kẻ nào đưa ra giá cao nhất.”
“Ta đã tính đến điểm đó của gã. Còn ai trả giá cho hắn cao hơn chúng ta?” Ông quay sang Pycelle. “Gửi quạ đi, viết rằng vua Joffrey rất buồn khi nghe tin về cái chết của tướng chỉ huy Mormont, nhưng tiếc rằng lúc này ngài không thể cử bất kì đội quân nào đến, vì hiện đang có rất nhiều quân phiến loạn và kẻ tiếm quyền đang lăm le. Gợi ý rằng cục diện sẽ thay đổi một khi ngai vàng được đảm bảo… nếu nhà vua có đầy đủ tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đội Tuần Đêm. Kết lại, đề nghị Marsh gửi những lời chúc thân ái nhất đến người bạn và kẻ bầy tôi trung tín của người, chính là Lãnh chúa Janos Slynt.”
“Vâng, thưa ngài.” Pycelle gật cái đầu khô quắt của lão một lần nữa. “Tôi sẽ viết theo lệnh quân sư. Với niềm vinh hạnh lớn.”
Đáng ra ta phải xén đầu lão, thay vì râu lão, Tyrion ngẫm nghĩ. Và Slynt đáng ra phải làm chuyến đi bơi vĩnh viễn với thằng bạn Allar Deem chí cốt của nó. Ít nhất anh cũng không gây ra sai lầm ngớ ngẩn với Symon Giọng Ca Bạc. Cha, thấy chưa? Anh muốn hét lên như thế. Cha thấy con học bài có nhanh không?