Bàn tay anh bốc cháy.
Lâu, lâu lắm, rất lâu sau khi bọn chúng dụi tắt cây đuốc được dùng để nung phần còn lại của bàn tay anh, anh vẫn cảm nhận được ngọn lửa liếʍ lên tận cánh tay mình, các ngón tay anh xoắn lại trong lửa, không còn nguyên vẹn nữa.
Anh đã từng bị thương rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống như thế này. Anh chưa từng biết trên đời lại có sự đau đớn đến vậy. Đôi lúc, một cách tự nhiên, những lời cầu nguyện xưa cũ vuột ra khỏi miệng anh, những lời cầu nguyện được học từ khi còn nhỏ nhưng chưa bao giờ dùng tới, những lời cầu nguyện mà anh cầu nguyện lần đầu tiên với Cersei, khi nàng quỳ bên cạnh anh trong thánh đường ở Casterly Rock. Thậm chí có lúc anh còn khóc, cho đến khi anh nghe thấy đám Dị Nhân phá lên cười. Lúc đó, anh gắng gượng để mình không rơi lệ và trái tim thôi ngừng đập, cầu cho cơn sốt làm tiêu tan nước mắt của anh đi. Giờ thì ta đã biết Tyrion cảm thấy thế nào những lúc bọn họ cười vào mặt nó rồi.
Sau hai lần ngã khỏi yên ngựa, bọn chúng buộc chặt anh với Brienne vùng Tarth và lại bắt bọn họ chung một con ngựa. Một hôm, thay vì buộc hai người lưng đấu lưng, họ lại buộc hai người mặt đối mặt. “Xem đôi tình nhân kìa,” Shagwell thở hắt ra, “đẹp đôi đấy. Sẽ tàn nhẫn lắm nếu ta tách tên hiệp sĩ cừ khôi này khỏi ả đàn bà của hắn.” Sau đó hắn phá lên cười the thé, và nói, “Hơ, nhưng đứa nào là hiệp sĩ và đứa nào là ả đàn bà ấy nhỉ?”
Nếu ta còn tay, ngươi sẽ sớm biết thôi, Jaime nghĩ. Hai cánh tay anh đau buốt, còn hai chân tê cứng vì bị thừng trói, nhưng sau một hồi, cả hai điều đó không còn quan trọng nữa. Thế giới chìm vào cơn đau đớn tột độ và Brienne ép người vào anh. Cô ta ấm, ít nhất là vậy, anh tự an ủi mình, mặc dù hơi thở của cô ta cũng hôi hám như anh vậy.
Tay anh luôn luôn ở giữa hai người. Urswyck dùng một sợi thừng nhỏ treo bàn tay ấy quanh cổ anh, để nó lúc lắc trên ngực anh, đập vào ngực Brienne khi Jaime ngất đi rồi tỉnh lại. Mắt phải anh nhắm lại vì vết thương mà Brienne rạch khi hai người đánh nhau sưng tấy lên, nhưng bàn tay anh là đau nhất. Máu và mủ rỉ ra khỏi phần tay còn lại, và bị lắc đập rất mạnh theo mỗi bước chân của ngựa.
Cổ họng anh đau buốt đến mức không thể ăn được gì, ngoài rượu và nước bọn chúng đưa cho. Có lần chúng đưa cho anh một cốc nước và anh uống một hơi cạn sạch, toàn thân run rẩy, đám Chiến Binh Dũng Cảm thấy vậy thi nhau cười phá lên khiến anh cảnh giác. “Nướ© đáı ngựa đấy, Sát Vương.” Rorge nói với anh. Jaime khát đến nỗi anh vẫn uống, nhưng sau đó nôn thốc nôn tháo. Bọn chúng bắt Brienne rửa chỗ nôn trên râu anh, và bắt cô ta phải vệ sinh cho anh khi anh tiểu tiện trên yên ngựa.
Một buổi sáng lạnh ẩm ướt, khi anh cảm thấy khỏe hơn đôi chút, một cơn điên cuồng chiếm ngự, anh với lấy thanh gươm của gã người Dorne rồi vụng về rút gươm khỏi bao. Cứ để bọn chúng gϊếŧ ta đi, anh nghĩ bụng, chỉ cần ta chết khi chiến đấu, khi tay cầm gươm. Nhưng việc đó không ích gì. Shagwell nhảy lò cò hết chân này đến chân kia và nhanh nhẹn nhảy nhót bên cạnh khi Jaime chém hắn. Mất cân bằng, anh lảo đảo bước ra trước, chém điên cuồng vào tên đần đó, nhưng Shagwell chỉ lướt nhẹ, né nhanh và lao đi cho đến khi tất cả đám Dị Nhân đều cười ồ trước nỗ lực vô ích của Jaime. Khi anh vấp vào một viên đá và ngã quỵ xuống, gã đần kia nhảy vọt vào và đặt một nhát chém đẫm máu trên đầu anh.
Cuối cùng Rorge ném anh sang một bên và đá thanh gươm khỏi các ngón tay yếu ớt của Jaime khi anh cố nâng gươm lên. “Tên át ương kia, diệc đó dui lắm,” Vargo Hoat nói, “dưng nếu mày làm dậy lần nữa, tao dẽ cắt luôn cả tay kia của mày, hoặc cắt một dân của mày.”
Sau cùng, Jaime nằm ngửa mặt nhìn sao trên trời, cố gắng để không cảm thấy cơn đau đang trườn lên cánh tay phải của anh mỗi khi cử động. Đêm đó đẹp lạ kỳ. Trăng lưỡi liềm yêu kiều, và dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao đến vậy. Ngôi sao Vương Miện Vua đang ở vào điểm cao nhất, và anh cũng thấy sao Nhân Mã phía sau, cả sao Thiên Mã nữa. Sao Nữ Thần Mặt Trăng vẫn rụt rè như mọi khi, nép mình phía sau một cây thông. Tại sao một đêm như thế này lại đẹp đến vậy? Anh tự nhủ. Tại sao các vì sao lại muốn ngó xuống nhìn một kẻ như ta?
“Jaime,” Brienne thì thào, khẽ khàng đến mức anh tưởng mình đang mơ. “Jaime, ngươi đang làm gì vậy?”
“Đang chết,” anh thì thào đáp trả.
“Không,” cô ta nói, “không, ngươi phải sống.”
Anh những muốn cười ồ lên. “Đồ nhà quê, đừng có bảo ta phải làm thế nào. Ta sẽ chết nếu điều đó khiến ta vui.”
“Ngươi hèn nhát vậy sao?”
Hai từ đó khiến anh sửng sốt. Anh là Jaime Lannister, là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân, là Sát Vương. Chưa một ai từng gọi anh là kẻ hèn nhát. Bọn họ đã gọi anh bằng mọi cái tên, đúng vậy; nào là kẻ phản lời thề, kẻ nói dối, kẻ sát nhân. Bọn họ nói anh tàn nhẫn, xảo quyệt, liều lĩnh. Nhưng hèn nhát thì chưa bao giờ.
“Ta làm gì khác được ngoài việc chết?”
“Sống,” cô ta nói, “sống, chiến đấu, và trả thù.” Nhưng cô ta nói quá to. Rorge thoáng nghe thấy giọng cô ta, và hắn bước đến đá cô tới tấp, quát tháo bắt im miệng nếu cô muốn giữ nguyên lưỡi.
Hèn nhát, Jaime thầm nghĩ khi Brienne phải gồng mình kìm nén tiếng rên. Có thể nào không? Bọn chúng cắt cụt bàn tay cầm gươm của ta. Có phải ta chỉ hèn nhát vậy không? Thánh thần ơi, có thật vậy không?
Cô gái nhà quê đó nói đúng. Anh không thể chết. Cersei đang đợi anh. Chắc chắn nàng rất cần anh. Và cả Tyrion, cậu em trai bé nhỏ của anh nữa, dù cậu ta không thật lòng yêu quý anh. Và cả kẻ thù của anh nữa, Sói Trẻ đã đánh bại anh trong trận rừng Whispering và gϊếŧ người của anh, Edmure Tully đã giam cầm anh trong bóng tối và xiềng xích, và cả đám Chiến Binh Dũng Cảm này nữa.
Trời sáng, anh ép mình phải ăn. Chúng cho anh cháo yến mạch và thức ăn cho ngựa, nhưng anh vẫn cố ép mình ăn từng thìa một. Chiều tối anh lại ăn lần nữa, và cả ngày hôm sau anh vẫn cố ăn. Sống, anh cay nghiệt nói với chính mình, khi món cháo đó như muốn làm anh chết nghẹn, sống vì Cersei, sống vì Tyrion. Sống để trả thù. Người nhà Lannister luôn trả hết các món nợ. Bàn tay bị cắt của anh đập mạnh, cháy khét và bốc mùi hôi thối. Đến Vương Đô, ta sẽ tôi một bàn tay khác, một bàn tay vàng, rồi sẽ có ngày ta dùng bàn tay ấy móc toạc họng tên khốn Vargo Hoat.
Ngày và đêm hòa vào nhau trong cơn đau đớn tột độ. Anh thường ngủ trên yên ngựa, ép người vào Brienne, mũi anh toàn mùi hôi thối của bàn tay đang mục rữa. Đêm đến, anh thường nằm trên nền đất cứng và chìm trong ác mộng khiến anh đột ngột tỉnh giấc. Dù còn rất yếu, nhưng bọn chúng luôn phải trói anh vào gốc cây. Điều đó khiến anh được an ủi phần nào khi biết rằng bọn chúng sợ anh đến vậy, ngay cả lúc này.
Brienne cũng luôn được trói bên cạnh anh. Cô ta nằm đó trong dây trói, không khác gì một con bò to bự đã chết, không nói một lời. Cô ả quê mùa ấy đã xây được một pháo đài bên trong cô ta. Bọn chúng sẽ sớm cưỡиɠ ɧϊếp cô, nhưng bọn chúng không bao giờ chạm được vào phía sau thành trì ấy. Còn thành trì của Jaime đã biến mất. Bọn chúng đã cắt bàn tay của anh, chúng đã cắt bàn tay cầm gươm của anh, và không có bàn tay ấy, anh không là gì hết. Bàn tay kia chỉ là thứ vô dụng. Từ khi anh biết đi, cánh tay trái chỉ dùng để cầm khiên, không hơn. Chính bàn tay phải mới biến anh thành một hiệp sĩ; bàn tay phải biến anh thành một người đàn ông.
Một hôm, anh nghe thấy Urswyck nói gì đó về Harrenhal, và anh chợt nhớ rằng đó chính là đích đến của họ. Điều đó khiến anh cười không kìm được, và cũng khiến Timeon quất cái roi dài vào mặt anh. Mặt anh chảy máu, nhưng bàn tay bị cắt cũng chẳng còn là gì cả so với nỗi đau kia.
“Sao ngươi lại cười?” Đêm đó, cô gái nhà quê thì thào hỏi anh.
“Harrenhal là nơi họ trao cho ta chiếc áo choàng trắng,” anh thì thào trả lời. “Cuộc đấu thương vĩ đại của Whent. Ông ta muốn cho tất cả chúng ta thấy tòa lâu đài to lớn và những đứa con trai khỏe mạnh của ông ta. Ta cũng muốn cho họ thấy vài thứ. Lúc đó ta mới 15 tuổi, nhưng hôm đó, không ai đánh bại được ta. Aerys không bao giờ cho ta tham gia đấu thương.” Anh lại cười. “Lão cử ta đi nơi khác. Nhưng bây giờ ta đang trở lại.”
Bọn chúng nghe tiếng anh cười. Đêm đó Jaime là người bị đánh đập. Anh hầu như không cảm thấy những cú đòn ấy, cho đến khi Rorge đá đôi ủng của hắn vào phần tay bị cắt cụt khiến anh ngất lịm.
Đêm hôm sau, ba kẻ tồi tệ nhất cuối cùng cũng đến; Shagwell, Rorge không mũi, và gã Dothraki béo ú tên là Zollo đã cắt tay anh. Zollo và Rorge cãi nhau về việc ai sẽ làm trước tiên; dường như chắc chắn tên đần kia sẽ là người cuối cùng. Shagwell gợi ý cả hai tên nên làm cùng lúc, cưỡиɠ ɧϊếp cô ta cả phía trước và phía sau. Zollo và Rorge thích gợi ý đó, nhưng rồi chúng lại cãi nhau xem tên nào đánh phía trước, và tên nào đánh phía sau.
Bọn chúng rồi cũng sẽ khiến cô ta tàn tật, nhưng chỉ phần bên trong thôi, sẽ chẳng ai nhìn thấy được. “Đồ nhà quê,” anh thì thào khi Zollo và Rorge đang chửi thề nhau, “cứ để bọn chúng làm. Sẽ nhanh thôi, và bọn chúng sẽ không còn hào hứng nữa.”
“Chúng sẽ không nhận được chút hào hứng nào từ cái mà ta sẽ cho chúng biết,” cô ta thì thào đáp lại, đầy vẻ ngang ngạnh.
Đồ cɧó ©áϊ gan cùng mình, ngang bướng, ngu độn. Cô ta sẽ bị gϊếŧ thôi, anh biết điều đó. Ta quan tâm gì đến việc cô ta có chết hay không? Nếu cô ta không cứng đầu cứng cổ đến vậy, chắc chắn ta vẫn còn bàn tay phải. Nhưng anh thấy chính mình rủ rỉ, “Cứ để bọn chúng làm vậy đi.” Anh đã từng như vậy, khi những người Nhà Stark chết trước mặt anh, Lãnh chúa Rickard cháy hừng hực trong áo giáp, còn con trai Brandon của ông ta tự siết cổ để giữ danh dự. “Hãy nghĩ đến Renly, nếu cô yêu mến hắn ta. Nghĩ đến vùng Tarth, đồi núi và biển cả, ao hồ, thác nước, bất kể cái gì mà Đảo Ngọc có, nghĩ đến…”
Nhưng lúc đó Rorge đã thắng trong cuộc cãi cự. “Ngươi là con đàn bà xấu nhất mà ta từng gặp,” hắn nói với Brienne, “nhưng ta có thể làm ngươi xấu hơn thế này. Ngươi có muốn mất mũi giống ta không? Đánh ta đi, rồi ngươi sẽ có luôn. Mà hai mắt thì nhiều quá. Chỉ cần ngươi hét lên một tiếng, ta sẽ móc một mắt ngươi ra và bắt ngươi phải ăn hết, sau đó ta sẽ nhổ từng cái răng khốn kiếp của ngươi.”
“Ôi, Rorge, làm vậy đi,” Shagwell nài nỉ. “Không có răng, ả sẽ giống bà mẹ già của tao đấy.” Hắn cười khúc khích. “Mà tao thì lúc nào cũng muốn làʍ t̠ìиɦ với bà ta từ đằng mông.”
Jaime cười thầm. “Ngu thế. Shagwell, ta có một câu đố cho ngươi đây. Ngươi không quan tâm thứ gì khác ngoài chuyện cô ta la hét sao? À, đợi, ta biết rồi.” Anh hét lên “NGỌC BÍCH,” to hết mức có thể.
Vừa chửi rủa, Rorge vừa đá vào bàn tay bị cắt của anh. Jaime kêu toáng lên. Ta chưa từng biết trên đời lại có nỗi đau đớn tột cùng đến vậy, đó là điều cuối cùng mà anh nhớ mình đã nghĩ đến. Không biết anh đau đớn trong bao lâu, nhưng khi cơn đau nguôi ngoai, anh thấy Urswyck và Vargo Hoat đứng đó. “Không được đυ.ng vào ả,” con dê đó hét lên, bắn tung tóe nước bọt vào Zollo. “Dũ dần, phải để nó còn tinh. Nó đáng một tải ngọc bứt đấy!” Và từ lúc đó, tối nào Hoat cũng cử người canh gác hai người bọn họ.
Hai đêm trôi qua trong tĩnh lặng trước khi cô gái quê mùa kia có đủ dũng cảm để thì thào, “Jaime? Sao ngươi lại hét lên thế?”
“Sao ta lại hét ‘Ngọc Bích’ lên à? Đồ quê mùa, vận dụng trí thông minh xem. Liệu lũ khốn đó có quan tâm gì không nếu ta hét ‘cưỡиɠ ɖâʍ’?”
“Ngươi không cần phải hét lên làm gì.”
“Không có mũi thì trông ngươi nhìn không nổi đâu. Hơn nữa, ta muốn bắt con dê già đó nói ‘ngọc bứt.” Anh cười tủm tỉm. “Ta là tên nói dối cũng tốt số cho ngươi lắm. Một người đàn ông chính trực chắc chắn sẽ nói sự thật về Đảo Ngọc.”
“Dù sao đi nữa,” cô ta nói, “cám ơn ngài, hiệp sĩ.”
Bàn tay anh lại đau nhói. Anh nghiến răng và nói, “Người Nhà Lannister luôn trả hết các món nợ. Đó là ta trả cho vụ ở sông, khi cô ném đá vào Robin Ryger nhé.”
Lão dê già muốn làm một cuộc diễu binh vào thành, vì vậy Jaime bị bắt phải xuống ngựa cách cổng thành Harrenhal một dặm. Một sợi thừng được buộc quanh hông anh, sợi thứ hai buộc quanh hai cổ tay Brienne; hai đầu dây được buộc vào núm trên yên ngựa của Vargo Hoat. Họ loạng quạng bước đi cạnh nhau phía sau con ngựa vằn của tên Qohorik.
Cơn thịnh nộ giữ Jaime có thể tiếp tục bước. Mảnh vải lanh buộc phần tay bị cắt của anh xám xỉn và hôi thối vì mủ. Những ngón tay đã chết lắc lư theo từng bước chân. Ta mạnh mẽ hơn bọn chúng tưởng, anh tự nhủ. Ta vẫn là một người Nhà Lannister. Ta vẫn là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân. Anh sẽ đến Harrenhal, rồi đến Vương Đô. Anh sẽ sống. Và sẽ trả món nợ này.
Khi họ đến gần những bức tường giống như các mỏm đá ở lâu đài của Harren Hắc Ám vĩ đại, Brienne siết chặt cánh tay anh. “Lãnh chúa Bolton cai quản lâu đài này. Gia tộc Bolton cầm cờ cho gia tộc Stark.”
“Nhà Bolton lột da kẻ thù.” Jaime nhớ như vậy về đám người phương bắc đó. Chắc chắn Tyrion biết mọi điều về Lãnh chúa của Dreadfort, nhưng lúc này Tyrion cách xa đến cả ngàn dặm, Cersei cũng vậy. Ta không thể chết trong khi Cersei còn sống, anh tự nhủ. Chúng ta sẽ cùng chết, như đã cùng được sinh ra.
Bên ngoài lâu đài bị đốt thành tro và còn trơ những tảng đá đen kịt, rất nhiều người và ngựa mới cắm trại bên rìa sông, nơi mà Lãnh chúa Whent từng tổ chức cuộc đấu thương vĩ đại vào mùa xuân sai lầm năm ấy. Một nụ cười cay đắng chạm môi Jaime khi họ băng qua nền đất tả tơi đó. Kẻ nào đó đã đào một con mương tại đúng nơi mà anh từng quỳ trước ông vua đó để nói lời tuyên thệ. Ta chưa bao giờ thử mơ xem sự ngọt ngào biến thành chua cay sẽ nhanh đến cỡ nào. Aerys thậm chí còn không cho ta thưởng thức vị ngọt của đêm đó. Lão vinh danh ta, rồi sau đó đá đít ta.
“Cờ trận,” Brienne quan sát. “Thấy chưa, người đàn ông bị lột da và tòa tháp đôi. Người của vua Robb. Đấy, phía trên ngôi nhà bên cổng ấy, màu xám trên nền trắng. Cờ trận có hình sói tuyết.”
Jaime ngoái đầu lên nhìn. “Đó là con sói khốn nạn của cô, phải rồi,” anh nói. “Hai bên đều có vô khối đầu đen.”
Quân lính, kẻ hầu, và những kẻ cắm trại tụ tập chế giễu họ. Một con cɧó ©áϊ có đốm chạy theo họ qua nơi cắm trại, nó sủa ầm ĩ và gầm gừ cho đến khi một gã Lyseni lấy giáo đâm ngang người nó và phi nước kiệu lên phía trước. “Ta mang cờ trận của Sát Vương đây,” hắn hét ầm lên và lắc lư con chó chết ngắc trên đầu Jaime.
Các bức tường của Harrenhal dày đến mức đi bên dưới chúng không khác gì đi qua một địa đạo đá. Vargo Hoat đã cử hai tên Dothraki đến thông báo cho Lãnh chúa Bolton về sự xuất hiện của bọn chúng, vì vậy khu bên ngoài chật cứng những kẻ tò mò. Họ nhường đường khi Jaime lảo đảo bước qua, sợi dây thừng quanh hông anh giật mạnh và lôi đi mỗi khi anh bước chậm. “Tôi tao Dát Dương cho ngài,” Vargo Hoat nói giọng khàn khàn ủy mị của hắn. Một ngọn giáo chọc vào eo Jaime khiến anh ngã sõng soài.
Bản năng khiến anh giơ hai tay ra đỡ. Khi phần tay bị cắt của anh đập xuống đất, cơn đau khiến đầu óc anh quay cuồng, nhưng anh vẫn cố vật lộn để quỳ một gối lên. Trước mặt anh là một dãy cầu thang đá rộng dẫn đến lối vào của một trong các tòa tháp tròn khổng lồ của Harrenhal. Năm hiệp sĩ và một người phương bắc đứng ngó xuống nhìn anh; một gã mặc đồ len và lông, năm người kia mặc áo giáp, áo choàng có gia huy tòa tháp đôi. “Sức mạnh của gia tộc Frey,” Jaime nói. “Ser Danwell, Ser Aenys, Ser Hosteen.” Nhìn qua anh cũng biết các con trai của Lãnh chúa Walder; nói cho cùng, dì anh đã cưới một gã thuộc gia tộc này. “Ta chia buồn với các người.”
“Vì điều gì, thưa ngài?” Ser Danwell Frey hỏi.
“Vì con trai của em trai ngươi, Ser Cleos,” Jaime nói. “Cậu ta đi cùng chúng ta, trước khi đám người sống ngoài vòng pháp luật tặng cậu ta một trận mưa tên. Urswyck và đám người này lấy hết đồ đạc của cậu ta, và để xác cậu ta cho sói ăn thịt.”
“Các lãnh chúa của tôi!” Brienne vùng ra và nhào tới trước. “Tôi đã nhìn thấy cờ trận của các ngài. Hãy nghe tôi nói!”
“Ai nói vậy?” Ser Aenys Frey nói.
“Ả dào của dằng cha Lannister.”
“Tôi là Brienne của vùng Tarth, con gái của Lãnh chúa Selwyn, đã thề trung thành theo gia tộc Stark như các ngài!”
Ser Aenys nhổ nước bọt xuống chân cô. “Đó là lời thề của ngươi thôi. Chúng ta đã tin tưởng Robb Stark, và hắn trả ơn sự trung thành của chúng ta bằng sự bội bạc.”
Đến đoạn hay rồi đây. Jaime vặn mình để xem Brienne xoay sở ra sao với lời buộc tội này, nhưng cô gái quê mùa ấy vẫn ngu độn như một con la. “Tôi không hay biết gì về sự phản bội.” Cô ta chà sợi dây thừng quanh hai cổ tay. “Phu nhân Catelyn lệnh cho tôi đưa tên Lannister này cho em trai hắn ở Vương Đô…”
“Ả định dìm chết hắn khi chúng ta tìm thấy bọn họ,” Urswyck nói.
Mặt cô ta đỏ phừng phừng. “Trong lúc giận dữ tôi quên mất chính mình, nhưng tôi không bao giờ gϊếŧ hắn. Nếu hắn chết, Nhà Lannister sẽ gϊếŧ các con gái phu nhân của tôi.”
Ser Aenys không nhúc nhích. “Việc ấy liên quan gì đến bọn ta?”
“Thả hắn về Riverrun để lấy tiền chuộc,” Ser Danwell hối thúc.
“Casterly Rock có nhiều vàng hơn,” một người anh em của hắn phản đối.
“Gϊếŧ hắn!” Một tên khác nói.
“Đầu hắn trả nợ cho đầu của Ned Stark!”
Shagwell Đần nhào lộn đến chân cầu thang trong bộ áo quần sặc sỡ hồng và xám của hắn và bắt đầu nghêu ngao hát. “Ngày xưa có một con sư tử nhảy múa với một con gấu, ấu ấu âu…”
“Dằng đần, dôi đi.” Vargo Hoat tát tai hắn. “Không dể Dát Dương cho dấu ăn được. Nó dà dủa tao.”
“Nếu hắn chết, hắn sẽ không là của ai hết.” Roose Bolton nói nhỏ đến mức mọi người phải im lặng để nghe hắn nói. “Và theo như tôi nhớ, thưa ngài, thì ngài không phải là ông chủ của Harrenhal chừng nào tôi chưa diễu binh về phương bắc.”
Cơn choáng váng vì sốt khiến Jaime chẳng còn biết sợ hãi. “Có lẽ nào đây lại là lãnh chúa của Dreadfort sao? Lần cuối cùng ta nghe nói, thì cha ta đã đuổi ngươi chạy nháo nhào, đuôi vẫn quắn tít giữa hai chân. Ngươi dừng chạy khi nào vậy?”
Sự im lặng của Bolton đáng sợ gấp trăm lần ác tâm của Vargo Hoat. Tái nhợt như sương sớm, đôi mắt hắn biểu lộ nhiều hơn lời nói. Jaime không thích đôi mắt đó. Chúng khiến anh nhớ đến ngày ở Vương Đô, khi Ned Stark tìm thấy anh ngồi trên Ngai Sắt. Cuối cùng lãnh chúa của Dreadfort cong môi nói, “Ngươi mất một bàn tay.”
“Không,” Jaime nói. “Ta vẫn còn đây, treo quanh cổ ta.”
Roose Bolton với tay xuống, giật dây thừng ra và ném bàn tay đó vào Hoat. “Bỏ cái này đi. Nhìn thấy nó làm ta khó chịu.”
“Thế thì tôi dẽ dửi cho cha dắn. Tôi sẽ nói ông da phải trả dột dăm dồng vàng, nếu không dúng tôi sẽ gửi cho lão từng khúc dịt của dắn. Và khi có vàng dồi, chúng tôi dẽ giao Jaime cho Karthark, và lấy một dô dem tinh tắng dữa!” Tiếng cười ồ vang lên giữa đám Chiến Binh Dũng Cảm.
“Kế hoạch hoàn hảo,” Roose Bolton đồng tình, “rượu ngon,” với một bạn nhậu, “mặc dù Lãnh chúa Karstark sẽ không trao con gái của ngài ấy cho ngươi. Vua Robb đã chặt đầu ông ta, vì tội phản bội và tội gϊếŧ người. Còn Lãnh chúa Tywin, ông ta vẫn ở Vương Đô, và ông ta sẽ vẫn ở đó cho đến năm sau, khi cháu ngoại ông ta cưới con gái của vùng Highgarden.”
“Của Winterfell,” Brienne nói. “Ý ngài nói là Winterfell. Vua Joffrey đã hứa hôn với Sansa Stark.”
“Không còn nữa. Trận chiến ở Xoáy Nước Đen thay đổi toàn bộ cục diện. Hoa hồng và sư tử liên minh với nhau trong trận đó, đập tan đội quân của Stannis và đốt cháy toàn bộ tàu thuyền của ông ta thành tro bụi.”
Ta đã cảnh báo ngươi rồi, Urswyck, Jaime thầm nghĩ, và cả ngươi nữa, con dê già kia. Khi các ngươi đánh cá chống lại sư tử, các ngươi mất nhiều thứ hơn là vàng bạc. “Có tin gì về em gái ta không?” anh hỏi.
“Bà ta khỏe. Và cả… cháu trai ngươi nữa.” Bolton ngập ngừng khi nói từ cháu trai, một sự do dự cho thấy là Ta biết. “Em trai ngươi vẫn còn sống, mặc dù hắn ta bị thương nặng.” Hắn ra hiệu cho một gã người phương bắc thiếu thân thiện. “Hộ tống Ser Jaime đến gặp Qybum. Và cởi trói cho tiểu thư đây.” Khi sợi dây thừng giữa hai cổ tay Brienne được cắt làm đôi, ông ta nói, “Tiểu thư, thứ lỗi cho chúng tôi. Trong những lúc rối loạn thế này, rất khó biết ai là bạn, ai là thù.”
Brienne xoa xoa vùng bên trong cổ tay, nơi mà sợi dây thừng chà sát làm da cô tứa máu. “Thưa ngài, những gã này định cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”
“Thật sao?” Lãnh chúa Bolton liếc đôi mắt nhợt nhạt sang Vargo Hoat. “Ta rất khó chịu. Về việc đó, và về bàn tay của Ser Jaime.”
Trong sân có năm người phương bắc và vô khối người Nhà Frey, đủ để đối chọi lại từng gã trong đám Chiến Binh Dũng Cảm. Lão dê già có lẽ không khôn ngoan, nhưng ít nhất lão cũng biết đếm. Lão ngậm chặt miệng lại.
“Chúng lấy gươm của tôi,” Brienne nói, “áo giáp của tôi…”
“Thưa tiểu thư, ở đây cô không cần áo giáp,” Lãnh chúa Bolton nói với cô. “Ở Harrenhal này, cô có được sự bảo vệ của tôi. Amabel, tìm phòng phù hợp cho tiểu thư Brienne. Walton, ngươi hộ tống Ser Jaime ngay lập tức.” Ông ta không đợi câu trả lời mà quay lưng và leo lên bậc thang, áo choàng phất phơ sau lưng. Jaime chỉ có đủ thời gian liếc nhanh sang Brienne trước khi họ bước đi, mỗi người một hướng.
Trong phòng của học sĩ bên dưới lùm cây, một người đàn ông tóc hoa râm, hiền hậu tên là Qyburn ho sặc sụa khi ông ta cắt mảnh vải lanh ra khỏi phần tay cụt của Jaime.
“Tệ lắm không? Ta sẽ chết chứ?”
Qyburn lấy một ngón tay ấn vào vết thương và nhăn mũi khi mủ phun ra. “Không. Mặc dù thêm vài ngày nữa…” Ông ta cắt tay áo của Jaime đi. “Vùng thối đã lan rộng. Ngài thấy thịt nhũn ra không? Tôi phải cắt hết đi. Phương án an toàn nhất là cắt cả cánh tay đi.”
“Thế thì ông sẽ chết,” Jaime nói. “Làm sạch chỗ cụt và khâu lại. Ta sẽ thử vận may xem sao.”
Qyburn chau mày. “Tôi sẽ để lại phần tay trên, cắt từ khuỷu tay xuống, nhưng…”
“Cứ lấy bất cứ chỗ nào trên tay của ta, và tốt nhất là chặt luôn cả tay kia nữa, nếu không xong việc ta sẽ bóp chết ông.”
Qyburn nhìn vào mắt anh. Dù nhìn thấy gì đi nữa, ông ta cũng do dự. “Được rồi. Tôi sẽ cắt phần thịt thối đi, chỉ vậy thôi. Tôi sẽ thử ngăn chặn phần thối rữa bằng rượu sủi và thuốc đắp làm bằng cây tầm ma, hạt mù tạt và bánh mì mốc. Có lẽ như vậy là đủ. Cơn đau trong đầu ngài. Ngài sẽ cần đến sữa anh túc…”
“Không.” Jaime không ngủ; anh có thể bị cắt cụt tay khi tỉnh dậy, bất kể ông ta nói gì.
Qyburn sửng sốt. “Đau lắm đấy.”
“Ta sẽ hét.”
“Đau vô cùng.”
“Ta sẽ hét rất to.”
“Ít nhất ngài cũng nên uống chút rượu chứ?”
“Đại Tư Tế có bao giờ cầu nguyện không?”
“Tôi không biết chắc về điều đó. Tôi sẽ mang rượu đến. Nằm xuống, tôi cần phải buộc tay ngài lại.”
Với một cái tô và một lưỡi dao sắc bén, Qyburn làm sạch chỗ tay bị cụt trong khi Jaime nuốt rượu mạnh, anh làm đổ rượu lên người suốt. Bàn tay trái dường như không tìm được miệng anh, nhưng có điều gì khác khiến nó như vậy. Mùi rượu trên bộ râu ướt đẫm của anh át đỡ mùi mủ hôi thối.
Nhưng không gì hữu ích hơn phần thịt thối bị cắt đi. Lúc đó Jaime phải la hét, và nắm đấm nện liên hồi lên bàn. Anh lại la hét khi Qyburn đổ rượu sủi lên phần còn lại của bàn tay bị cắt cụt. Bất chấp mọi lời thề và mọi nỗi sợ hãi, anh đã bất tỉnh một hồi lâu. Khi tỉnh dậy, vị học sĩ đang khâu cánh tay anh bằng kim và chỉ cát-gút.
“Tôi để lại một mảng da để bọc cổ tay ngài.”
“Ông từng làm thế này rồi,” Jaime yếu ớt lẩm bẩm. Anh cảm nhận được vị máu trong miệng, anh đã cắn phải lưỡi khi la hét.
“Không ai phục vụ Vargo Hoat lại lạ lẫm với các bàn tay, bàn chân cụt. Đi đến đâu ông ta cũng cắt.” Qyburn không giống một kẻ tàn ác, Jaime thầm nghĩ. Ông ta gầy gò và nhẹ nhàng, đôi mắt nâu thân thiện. “Tại sao một vị học sĩ lại tham gia cùng với đám Chiến Binh Dũng Cảm?”
“Citadel đã lấy đi chuỗi vòng của tôi.” Qyburn đặt kim sang một bên. “Tôi nên làm gì đó với vết thương trên mắt ngài nữa. Chỗ thịt đó bị viêm tấy rồi.”
Jaime nhắm mắt, để mặc rượu và Qyburn làm việc của họ. “Kể cho tôi nghe về trận chiến đó.” Là người giữ quạ của Harrenhal, chắc chắn Qyburn sẽ được nghe tin tức đầu tiên.
“Lãnh chúa Stannis bị mắc kẹt giữa cha ngài và lửa. Người ta đồn rằng Quỷ Lùn khiến cả con sông hừng hực lửa.” Jaime từng nhìn thấy những ngọn lửa xanh vươn lên tận trời cao, cao hơn cả những tòa tháp cao nhất, khi bao nhiêu người bị thiêu cháy la hét trên đường phố. Ta đã từng mơ thấy giấc mơ đó. Nghe thật buồn cười, mà chẳng kể được cho ai, tiếc thật.
“Mở mắt ra.” Qyburn nhúng một mảnh vải vào nước ấm và chấm nhẹ vào lớp máu khô. Mí mắt sưng phồng, nhưng Jaime cố hé mở. Khuôn mặt Qyburn hiện ra lờ mờ phía bên trên. “Làm sao ngài bị thương thế này?” vị học sĩ hỏi.
“Món quà của một ả nhà quê.”
“Tán tỉnh thô lỗ quá, phải không?”
“Ả nhà quê này còn to hơn tôi và xấu hơn cả ông. Tốt nhất ông cũng nên ngó qua cô nàng một cái. Cô ta vẫn đang đi tập tễnh vì uýnh nhau với tôi đấy.”
“Tôi sẽ hỏi thăm cô ấy sau. Cô ấy là gì của ngài?”
“Người bảo vệ tôi.” Nói xong câu ấy, Jaime phải phá lên cười, bất kể đau đớn đến đâu.
“Tôi sẽ nghiền vài loại thảo mộc và hòa với rượu để giúp ngài hạ sốt. Mai ngài hãy đến đây và tôi sẽ cho một con đỉa lên mắt ngài để nó hút máu độc đi.”
“Đỉa à? Hay đấy.”
“Lãnh chúa Bolton rất thích đỉa,” Qyburn nghiêm nghị nói.
“Phải,” Jaime nói. “Ông ta nên như vậy.”