Bóng Ma đã đi khi đám dân du mục dẫn ngựa ra khỏi hang. Liệu nó có hiểu gì khi cậu nói về Hắc Thành không? Jon hít thở không khí giòn rụm của buổi sớm mai và cậu cho phép mình hy vọng. Chân trời phía tây rạng hồng rồi chuyển dần sang màu xám nhạt. Ngôi sao Thanh Gươm Ban Mai vẫn mọc ở hướng nam, một ngôi sao sáng hình chuôi kiếm chói rạng như kim cương trong bình minh, còn khu rừng tối hù một màu xám đen lại một lần nữa sáng bừng lên sắc xanh và vàng, đỏ cùng nâu nhạt. Bên trên những cây thông, tần bì là Tường Thành sừng sững, màu băng và ánh sáng le lói bên dưới lớp bụi bẩn phủ đầy trên bề mặt.
Magnar cử chục người cưỡi ngựa về hướng tây, chục người về hướng đông để leo lên những quả đồi cao nhất mà họ thấy và tìm kiếm mọi dấu hiệu của lính biệt kích trong khu rừng, hoặc người cưỡi ngựa trên tảng băng cao kia. Những người Thenn mang tù và theo để thổi cảnh báo nếu họ nhìn thấy Đội Tuần Đêm. Đám dân du mục khác đi sau Jarl, Jon và Ygritte đi cùng số còn lại. Đây sẽ là giờ phút vinh quang của tay lính biệt kích trẻ tuổi kia.
Người ta vẫn nói Tường Thành cao tới 200 mét, nhưng Jarl đã tìm được một nơi vừa cao hơn, vừa thấp hơn. Trước mặt họ, thành trì băng dốc đứng, tách biệt khỏi đám cây cối, giống như một mỏm đá khổng lồ, trên đỉnh mỏm đá là những lỗ châu mai do gió khắc hiển hiện và cao ít nhất 240 mét, có lẽ lên tới 270 mét cũng nên. Nhưng hình ảnh đó chỉ là ảo ảnh, Jon nhận thấy như vậy khi họ đến gần hơn. Brandon Người Kiến Thiết đã đặt những phiến đá tảng khổng lồ dọc theo mọi độ cao có thể, và xung quanh các ngọn đồi nhô lên đầy hoang dã và gồ ghề.
Có lần cậu nghe chú Benjen nói rằng nếu nhìn từ hướng đông của Hắc Thành, Tường Thành có hình thanh gươm, và hình con rắn nếu nhìn từ hướng tây. Đúng như vậy. Trải dài trên một ngọn đồi nhô cao, thành trì băng chìm sâu xuống một thung lũng, leo lêи đỉиɦ núi đá hoa cương và kéo dài đến ba, bốn dặm, chạy dọc theo chỏm núi, rồi lại chìm xuống một thung lũng sâu hơn nữa, và lại nhô lên, cao hơn, cao hơn nữa, nhảy từ quả đồi này sang quả đồi kia, kéo dài theo tầm mắt về phía tây đồi núi trập trùng.
Jarl quyết định tấn công vào dải băng dọc đỉnh núi đá hoa cương. Tại đây, mặc dù đỉnh Tường Thành hiện ra cao hơn 240 mét so với nền rừng nhưng một phần ba độ cao đó là mặt đất và đá; mặt nghiêng quá dốc, không thể dùng ngựa, bò lên cũng vất vả không kém gì đỉnh Nắm Đấm của Tiền Nhân, nhưng vẫn dễ dàng hơn để đi lên so với bề mặt dựng đứng của Tường Thành. Và đỉnh núi này rậm rạp cây cối, tạo điều kiện tốt để ẩn nấp. Ngày trước các anh em áo đen vẫn thường cầm rìu đốn bớt các cây cối xâm lấn, nhưng đó là ngày xửa ngày xưa, và nơi này, rừng mọc san sát với băng.
Thời tiết hứa hẹn sẽ ẩm ướt và lạnh giá, và bên cạnh Tường Thành, dưới chừng ấy tấn băng, thời tiết càng ẩm ướt và lạnh giá hơn. Họ càng đến gần, người Thenn càng nhụt chí. Jon nhận ra rằng bọn họ chưa bao giờ từng thấy Tường Thành, Magnar cũng vậy. Tường Thành khiến bọn họ hoảng sợ. Ở Bảy Phụ Quốc, người ta đồn rằng Tường Thành là nơi kết thúc của thế giới. Và điều đó đúng với bọn họ.
Còn mình, mình đứng về bên nào? Jon cũng không biết. Để ở bên Ygritte, cậu phải có linh hồn và trái tim của người du mục. Nếu cậu bỏ cô để trở lại với bổn phận của mình, Magnar sẽ rạch tim cô. Và nếu cậu đưa cô đi cùng… giả sử nếu cô đi cùng – một điều chắc chắn không xảy ra… ừm, cậu gần như không thể đưa cô trở về Hắc Thành để sống với các anh em của mình. Một tên đào tẩu và một kẻ du mục không được chào đón ở bất cứ đâu tại Bảy Phụ Quốc. Chúng ta đi tìm con cháu của Gendel vậy, cậu nghĩ thế. Mặc dù có lẽ bọn họ thích ăn thịt chúng ta hơn là chào đón.
Tường Thành không khiến người của Jarl kinh sợ, Jon nhận thấy như vậy. Bọn họ đều đã từng làm việc này, tất cả bọn họ. Jarl gọi khi họ xuống ngựa bên dưới đỉnh núi, và mười một người tụ tập quanh hắn. Tất cả đều trẻ tuổi. Người nhiều tuổi nhất cũng không quá hai mươi lăm, và hai người còn ít tuổi hơn cả Jon. Bọn họ đều gầy guộc và khắc khổ; họ có vẻ ngoài mạnh mẽ khiến cậu nhớ đến Rắn Đá, người em của Cụt Tay được cử đi bộ khi Rattleshirt săn đuổi bọn họ.
Trong cái bóng của Tường Thành, đám dân du mục đã sẵn sàng, họ khoác các cuộn dây thừng dày quanh một vai và cuộn xuống quanh ngực, rồi buộc vào đôi ủng kỳ cục làm bằng da hoẵng mềm. Mỗi đôi ủng đều có đinh nhô ra phần ngón cái; Jarl và hai người khác có đinh sắt, vài người có đinh đồng, còn lại đều có đinh bằng xương nhọn. Một bên hông gài búa, một bên gài túi da đựng cọc. Rìu đập băng của họ là gạc nai gắn thêm các nhánh gạc được vót nhọn, buộc vào các chuôi gỗ có dải da sống. Mười một người tự chia làm ba nhóm, mỗi nhóm bốn người; Jarl là người thứ mười hai. “Mance đã hứa sẽ tặng gươm cho tất cả mọi người của nhóm đầu tiên lên tới đỉnh thành,” hắn nói với họ, hơi thở mờ mờ trong không khí lạnh lẽo. “Những thanh gươm của dân phương nam, làm bằng sắt được tôi kỹ càng. Và tên của các người sẽ có trong bài hát mà ngài ấy sáng tác về cuộc đột kích này. Một người tự do còn mong gì hơn nữa? Leo lên, và để lũ Ngoại Nhân gϊếŧ đám sau chót!”
Ngoại Nhân gϊếŧ hết bọn chúng đi, Jon nghĩ bụng khi cậu nhìn bọn họ bò lên sườn đồi dốc đứng và biến mất bên dưới lùm cây. Đây không phải là lần đầu tiên đám dân du mục này leo lên Tường Thành, cũng không phải là lần thứ một trăm lẻ một. Vài ba lần trong năm, các đội tuần cũng vấp phải người leo núi, và đôi lúc lính biệt kích gặp những cái xác dập nát của những kẻ bị ngã. Dọc theo bờ biển đông, những kẻ đột kích thường làm thuyền để thả neo ngang Vịnh Hải Cẩu. Còn ở hướng tây, bọn chúng thường đi xuống độ sâu hun hút của Gorge để tìm lối đến Tháp Đêm. Nhưng cách duy nhất để đánh bại Tường Thành là trèo lên trên nó, và rất nhiều kẻ đột kích đã làm vậy. Dù vậy, có rất ít người trở lại, cậu thầm nghĩ với niềm tự hào đầy nham hiểm. Những kẻ leo đồi chắc chắn phải để ngựa bên dưới, và rất nhiều kẻ đột kích trẻ hơn bắt đầu bằng cách lấy con ngựa đầu tiên mà họ tìm thấy. Và khi đó, tiếng kêu la sẽ vang lên, quạ bay tứ tán, và Đội Tuần Đêm thường săn đuổi và treo cổ bọn họ trước khi bọn họ kịp trở lại với của cải cướp bóc được và những người phụ nữ mà họ giành được. Jarl sẽ không mắc sai lầm này đâu, Jon biết điều đó, nhưng cậu băn khoăn về Styr. Magnar là kẻ cai trị, không phải kẻ tấn công. Có lẽ hắn không biết trò này được chơi thế nào.
“Họ kìa,” Ygritte nói và Jon ngẩng lên để nhìn thấy kẻ leo đồi đầu tiên chui ra khỏi ngọn cây. Đó là Jarl. Hắn tìm thấy một cây canh-rừng dựa vào Tường Thành, và dẫn đội leo lên thân cây để xuất phát nhanh hơn. Lẽ ra rừng cây không bao giờ được leo gần Tường Thành đến vậy. Bọn họ ở trên cao đến cả trăm mét, nhưng vẫn chưa chạm được tay vào Tường Thành.
Cậu đứng quan sát gã du mục di chuyển cẩn trọng từ rừng đến Tường Thành, hắn lấy rìu phá băng đốn từng mảng băng nhỏ để bấu tay vào, sau đó đánh đu qua lại. Sợi dây thừng quấn quanh hông buộc chặt hắn vào người thứ hai trong đội, hắn ta vẫn đứng trên đỉnh thân cây. Chầm chậm tiến từng bước, Jarl di chuyển lên cao hơn, đôi ủng có đinh nhô ra đá tới tấp khi không tìm được chỗ bám. Khi hắn đi được cao hơn 3 mét so với cây canh-rừng, hắn dừng lại trên một gờ băng hẹp, gài rìu vào thắt lưng, lấy búa ra và ấn một cái cọc sắt vào một kẽ nứt. Người thứ hai leo lên Tường Thành phía sau hắn trong khi người thứ ba đang bò lêи đỉиɦ thân cây.
Hai nhóm kia không tìm được thân cây nào cao đến thế để bò lên, và chẳng lâu sau, đám người Thenn băn khoăn không biết họ có bị lạc khi trèo lêи đỉиɦ đồi. Nhóm của Jarl leo lên Tường Thành được hơn 20 mét trước khi những người leo tiên phong của các nhóm khác lọt vào tầm nhìn.
Các nhóm cách nhau 20 mét. Bốn người nhóm của Jarl ở đoạn trung tâm. Bên phải họ là nhóm do Grigg Dê Già dẫn đầu, bím tóc vàng hoe dài của hắn dễ thấy từ bên dưới. Bên trái họ là Errok gầy guộc đang dẫn đầu.
“Chậm quá,” Magnar lớn tiếng cằn nhằn khi ông ta nhìn bọn họ bò lên trên. “Thằng nhóc quên mất đám quạ người đó rồi sao? Nó phải leo nhanh hơn, trước khi bị phát hiện chứ.”
Jon phải giữ im lặng. Cậu nhớ lần leo Đèo Skirling dưới ánh trăng cùng với Rắn Đá. Đêm đó cậu phải nín thở cả chục lần, và đến cuối cùng, tay chân cậu đau buốt tột độ, còn các ngón tay gần như đóng băng. Và đó là đá, không phải băng. Đá rất cứng. Băng vẫn luôn không chắc chắn và vào một ngày thời tiết như hôm nay, khi Tường Thành đang rỉ nước, sức nóng từ bàn tay của người leo tường có thể khiến băng tan chảy. Những tảng đá khổng lồ có thể là đá cứng bên trong, nhưng bề ngoài lại trơn trượt với các rãnh nước nhỏ rỉ xuống, cùng với các mảnh băng hỏng do bị không khí chui vào. Vì thế, bất kể đám dân du mục kia là ai, họ đều rất dũng cảm.
Cùng lúc đó, Jon tự thấy nỗi sợ hãi của Styr là có cơ sở. Nếu các vị thần khoan dung, một đội tuần sẽ ngẫu nhiên bắt gặp và kết thúc chuyện này. “Không bức tường nào giúp con an toàn được,” một lần cha đã nói vậy với cậu khi họ đi trên các bức tường của Winterfell. “Một bức tường chỉ vững chắc khi có người bảo vệ nó.” Đám dân du mục có thể có tới một trăm hai mươi người, nhưng chỉ cần bốn người bảo vệ cũng đủ đánh bại chúng, cùng với một vài mũi tên bắn trúng đích và có lẽ thêm cả một thùng đá cục nữa.
Tuy nhiên, không có người bảo vệ nào xuất hiện; không có bốn người, cũng không có nổi một người. Mặt trời xuất hiện và đám dân du mục đang leo lên Tường Thành. Bốn người nhóm của Jarl vẫn đi đầu cho đến tận trưa, khi họ vấp phải một đoạn băng tồi. Jarl phải thắt dây thừng của hắn quanh một xuồng chèo bị gió thốc vào và dùng nó để đỡ sức nặng của hắn khi băng bất ngờ đổ sầm xuống dưới, và đập vào hắn. Các tảng băng to như đầu người rơi tới tấp vào ba người bên dưới, nhưng họ vẫn bám vào chỗ bíu tay và các cọc được cài sẵn, còn Jarl bất ngờ dừng lại đột ngột ở cuối đoạn dây thừng.
Khi nhóm của hắn qua được đoạn đó, Grigg Dê Già đã leo gần bằng bọn họ. Bốn người của Errok vẫn ở tít phía sau. Bề mặt mà họ đang trèo lên trơn tuột, một lớp băng tan phủ bên ngoài bóng lên đầy ẩm ướt dưới ánh mặt trời. Phía Grigg leo tối hơn khi nhìn từ dưới lên, với nhiều đặc điểm rõ nét hơn; các gờ nằm ngang dài do một phiến đá được đặt dở dang trên đỉnh phiến đá bên dưới, để lại các kẽ hở, thậm chí các khe dọc theo các đoạn nối nằm dọc đã bị gió và nước bào mòn đủ lớn cho một người núp trong đó.
Jarl nhanh chóng cùng với nhóm leo lên trước. Bốn người của hắn và của Grigg di chuyển gần như song song với nhau, còn người của Errok cách khoảng mười lăm mét bên dưới. Rìu bằng sừng hươu chặt và đẽo, khiến các mảnh băng vỡ rơi tới tấp xuống đám cây cối bên dưới. Những chiếc búa đập đá đập mạnh vào băng làm neo bấu dây thừng vào; những cái cọc sắt hết sạch trước khi họ leo được nửa đường, vì thế họ phải dùng sừng và xương được vót nhọn. Và họ đá chân thật mạnh, dúi đinh nhô ra ở mũi giày vào lớp băng cứng, dúi liên tục để bấu vào băng. Chắc hẳn chân bọn họ đang tê cứng, Jon nghĩ vậy khi gần bốn giờ trôi qua. Bọn họ có thể duy trì tình trạng này được bao lâu? Cậu quan sát, lòng dạ bồn chồn y như Magnar, và lắng nghe xem có tiếng tù và từ tít xa của gã Thenn nào đó hay không. Nhưng tù và không ngân lên, và cũng không có dấu hiệu của Đội Tuần Đêm.
Bước sang giờ thứ sáu, Jarl lại leo lên trước Grigg Dê Già và nhóm của hắn đang nới rộng khoảng cách. “Thằng con cưng của Mance chắc chắn muốn được thưởng gươm lắm đây,” Magnar nói và che mắt lại. Mặt trời đã lên cao tít, và nhìn từ bên dưới, một phần ba Tường Thành phía trên tỏa sắc xanh như pha lê, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Nhóm của Jarl và Grigg đều lọt thỏm trong ánh sáng chói đó, trong khi nhóm của Errok vẫn ở trong bóng râm. Thay vì leo lên trên, bọn họ đang men sang bên khoảng 150 mét, tìm đến chỗ khe núi. Jon đứng nhìn bọn họ nhích từng bước một khi cậu nghe thấy tiếng động – một tiếng nứt đột ngột lăn dọc theo thành băng, kế đến là tiếng la hét hoảng sợ. Và rồi không trung đầy các mảnh băng vỡ, tiếng kêu thét hoảng loạn và người ngã xuống, khi một tảng băng dày đến 3cm và rộng tới 15 mét ầm ầm đổ nhào khỏi Tường Thành, vỡ vụn, rồi quét sạch mọi thứ phía trước nó. Ngay cả khi xuống tới chân đồi, vài tảng băng vẫn xoay tròn qua các thân cây và lăn xuống sườn đồi. Jon tóm lấy Ygritte rồi lấy thân mình che cho cô. Một gã Thenn bị băng rơi thẳng vào mặt, gãy cả mũi.
Khi họ ngẩng lên, Jarl và nhóm của hắn đã biến mất. Người, thừng, cọc, tất cả đều biến mất; không còn lại gì ở độ cao 180 mét. Trên Tường Thành có một vết thương, nơi mà những người leo tường vừa bám vào đó mới nửa nhịp tim trước, lớp băng bên trong trơn nhẵn, trắng bóng như đá hoa được đánh bóng và chiếu sáng trong nắng trời. Tít sâu bên dưới là một vết máu mờ mờ của ai đó đã va vào băng.
Tường Thành tự bảo vệ nó, Jon thầm nghĩ khi kéo Ygritte đứng lên.
Họ tìm thấy Jarl trên một cái cây, hắn bị một cành cây đâm xiên người và vẫn được buộc dây thừng với ba người trong nhóm. Họ nằm bên dưới hắn, người ngợm đều dập nát. Một người vẫn còn sống, nhưng hai chân, xương sống và hầu như tất cả xương sườn đều bị gãy. “Làm ơn,” hắn nói khi họ đến gần. Một gã Thenn dùng chùy đá đập nát sọ hắn. Magnar ra lệnh, và người của hắn bắt đầu đưa các xác chết ra giàn thiêu.
Đám người chết đang bốc cháy khi Grigg Dê Già đi lêи đỉиɦ Tường Thành. Đến khi bốn người của Errok lên với họ, Jarl và nhóm của hắn chỉ còn xương và tro.
Lúc đó, mặt trời bắt đầu lặn, vì vậy những người leo tường không lãng phí thời giờ. Họ cởi các cuộn dây gai dầu được cuốn quanh ngực ra, buộc tất cả các cuộn vào với nhau, và thả một đầu dây xuống. Nghĩ đến việc phải cố leo lên 150 mét bằng sợi dây ấy khiến Jon khϊếp sợ, nhưng Mance đã sắp đặt đâu ra đấy. Những kẻ đột kích mà Jarl cho ở lại bên dưới thả ra một cái thang khổng lồ, các thanh ngang làm bằng dây gai dầu bện lại to như tay người, và buộc nó vào sợi dây vừa được thả xuống. Errok, Grigg và người của họ càu nhàu khi kéo thang lên, buộc vào chỗ trên cùng, rồi lại hạ thừng xuống để kéo cái thang thứ hai lên. Có năm cái thang tất cả.
Khi thang được buộc vào vị trí, Magnar ra lệnh bằng Cổ Ngữ, và năm người của hắn cùng lúc leo lên. Ngay cả khi có thang, hành trình leo lên cũng không hề dễ dàng. Ygritte nhìn họ vùng vẫy một hồi. “Tôi ghét Tường Thành này,” cô khẽ gằn giọng. “Anh có thấy nó lạnh quá thể không?”
“Nó là băng mà,” Jon nói.
“Jon Snow, anh chẳng biết gì hết. Bức tường này được làm bằng máu.”
Đến khi mặt trời lặn, hai gã Thenn rơi khỏi thang xuống và bỏ mạng, nhưng đó là những người cuối cùng. Khi Jon leo lên đến đỉnh, trời gần về nửa đêm. Các ngôi sao lại mọc lên, và Ygritte đang run lẩy bẩy. “Tôi suýt ngã,” cô nói, mắt ngân ngấn nước. “Hai. Hay ba lần. Tường Thành cố xô tôi ngã, tôi cảm nhận được rõ điều đó.” Một giọt nước mắt cô trào ra và chầm chậm chảy xuống má.
“Điều tồi tệ nhất qua rồi.” Jon cố tỏ ra tự tin. “Em đừng sợ.” Cậu vòng tay quanh người cô.
Ygritte đập lòng bàn tay vào ngực cậu, mạnh đến nỗi đau nhói qua chừng ấy lớp len, áo giáp và da thuộc. “Tôi không sợ. Jon Snow, anh chẳng biết gì hết.”
“Thế tại sao em lại khóc?”
“Không phải vì sợ!” Cô giận dữ đá lớp băng bên dưới chân và làm một tảng bong ra. “Tôi khóc vì chúng ta chưa bao giờ tìm thấy Tù Và Mùa Đông. Chúng ta đã mở đến cả năm chục nấm mồ và để tất cả những vong hồn đó bay lượn trên đời, mà chưa bao giờ tìm ra Tù Và Của Joramun để nhấn chìm cái lạnh này xuống!”