Họ thức dậy vì khói bốc lên từ ngọn lửa đang cháy ở thị trấn Mole.
Trên đỉnh Tháp Vua, Jon Snow tựa người vào chiếc nạng có đệm lót Maester Aemon đã đưa cho cậu và quan sát cuộn khói màu mận xám. Khi Jon tẩu thoát, Styr mất toàn bộ hy vọng đánh chiếm Hắc Thành mà không gây động tĩnh gì, nhưng dù vậy, hắn cũng không cần phải cảnh báo về sự xâm nhập của mình lỗ mãng như vậy. Ngươi có thể gϊếŧ chết chúng ta, cậu ngẫm nghĩ, nhưng sẽ không có ai bị tàn sát khi đang ngủ. Ít nhất đó cũng là điều ta đã làm được.
Chân cậu đau dữ dội khi đứng dậy. Cậu đã phải nhờ Clydas mặc giúp cậu chiếc áo choàng đen đã giặt sạch sẽ và thắt dây ủng cho cậu, rồi khi mặc xong cậu chỉ muốn ngâm mình trong nhựa cây anh túc. Cơn đau của cậu dịu lại nhờ nửa cốc rượu an thần, nhai vỏ cây liễu và chiếc nạng. Lửa hiệu đang cháy trên Gò Weatherback, và Đội Tuần Đêm cần tất cả mọi người.
“Tôi chiến đấu được,” cậu kiên quyết nói khi mọi người ngăn cản.
“Chân của cậu lành rồi phải không?” Noye khịt mũi. “Cậu không phiền nếu ta thử đá một cái nhè nhẹ chứ hả?”
“Ông đừng làm vậy. Chân tôi cứng đờ, nhưng tôi vẫn có thể đi cà nhắc, vẫn đứng và chiến đấu được nếu mọi người cần tôi.”
“Ta cần bất cứ ai biết đầu nào của cây giáo được dùng để đâm vào đám du mục kia.”
“Đầu nhọn.” Jon nhớ đã từng nói với cô em gái bé nhỏ của mình như vậy.
Noye xoa xoa bộ râu cằm của ông. “Có thể cậu sẽ làm được. Ta sẽ để cậu trên một ngọn tháp với một chiếc cung tên dài, nhưng nếu cậu chẳng may bị ngã xuống thì đừng có mà kêu ca đấy.”
Cậu nhìn thấy vương lộ chạy về hướng nam qua những cánh đồng nâu phủ đá và trên những ngọn đồi lộng gió. Magnar có thể xuất hiện trên con đường đó trước khi trời tối, với đám người Thenn diễu binh sau lưng hắn mang theo nào rìu, nào giáo, nào thương trong tay, còn khiên đồng-và-da đeo trên lưng. Grigg Dê Già, Quort, Nhọt To, và những người còn lại cũng sẽ ào tới. Và cả Ygritte nữa. Đám dân du mục chưa bao giờ là bạn của cậu, cậu không cho phép chúng là bạn mình, nhưng riêng cô thì…
Cậu cảm nhận được cơn đau nhức nhối nơi mũi tên của cô đã đâm xuyên qua thịt và bắp đùi của cậu. Cậu cũng nhớ đôi mắt của người đàn ông già nua kia, nhớ cả dòng máu đen ứa ra từ cổ họng của ông ta khi cơn bão đang quất mạnh trên đầu. Nhưng cậu nhớ cái hang nhiều nhất, nhớ hình ảnh cô để mình trần trong ánh đuốc le lói và mùi vị đôi môi cô. Ygritte, hãy tránh xa nơi này. Hãy đi về phương nam mà cướp bóc, rồi ẩn nấp trong những tòa tháp tròn mà em mê thích. Ở đây em sẽ chẳng tìm được gì đâu, ngoài cái chết.
Bên kia sân, một trong những cung thủ trên mái của Trại lính Flint cổ kính đang kéo quần xuống và đi tiểu qua lỗ châu mai. Đó là Mully, cậu nhận ra cậu ta nhờ mái tóc màu cam nhờn bóng. Cậu nhìn thấy nhiều người mặc áo đen nữa đang ẩn nấp trên các mái vòm và đỉnh tháp, mặc dù cứ mười người thì có đến chín người là bù nhìn rơm. “Những lính canh bù nhìn rơm,” Donal Noye gọi chúng như vậy. Chỉ có chúng ta là quạ người thôi, Jon trầm ngâm, và hầu hết chúng ta đều đang sợ hãi.
Những lính canh bù nhìn rơm là ý tưởng của Maester Aemon. Trong kho, họ có nhiều quần ống túm, áo chẽn và áo da hơn số người có thể mặc chúng, vậy tại sao lại không tạo ra một số người nữa bằng cách độn rơm, điểm thêm chiếc áo choàng rồi đặt chúng đứng canh gác? Noye đã đặt chúng trên mọi tòa tháp và nửa số cửa sổ. Một số lính bù nhìn rơm còn mang giáo hoặc cung tên dưới cánh tay. Hy vọng lũ người Thenn sẽ nhìn thấy chúng từ xa và cho rằng Hắc Thành được bảo vệ quá chặt chẽ, đến mức không thể tấn công.
Trên mái vòm Tháp Vua, có sáu bù nhìn rơm, hai chiến hữu thực thụ và Jon. Dick Follard Điếc ngồi trong lỗ châu mai, cẩn thận lau chùi và tra dầu vào các bộ phận của cây nỏ để đảm bảo con quay sẽ hoạt động trôi chảy, trong khi thằng nhóc vùng Oldtown bồn chồn đi lại quanh lan can, cậu ta quá để ý đến đống quần áo trên người những con bù nhìn. Có lẽ cậu ta tưởng rằng bù nhìn sẽ chiến đấu tốt hơn nếu chúng đứng đúng tư thế. Hoặc có thể sự chờ đợi đang khiến cậu ta căng thẳng, y như mình.
Thằng nhóc tuyên bố nó 18 tuổi, lớn tuổi hơn Jon, nhưng cậu ta trẻ măng. Mọi người gọi cậu ta là Sa-tanh, ngay cả khi cậu ta mặc áo len, áo giáp lưới và da thuộc của Đội Tuần Đêm; cái tên đó đi theo cậu ta từ hồi được sinh ra và lớn lên tại nhà thổ. Trông cậu ta y như một đứa con gái, mắt đen, da dẻ mịn màng và mái tóc quăn tít. Tuy vậy, nửa năm ở Hắc Thành đã khiến đôi tay cậu ta rắn chắc hơn và Noye nói rằng trình độ bắn cung của cậu ta cũng tàm tạm. Nhưng liệu cậu ta có đủ dũng khí để đối mặt với những gì đang đến hay không…
Jon dùng nạng lê bước qua đỉnh tòa tháp. Tháp Vua không phải là tháp cao nhất của lâu đài – Tháp Giáo cao, mảnh và đổ nát sở hữu vinh dự đó, có người nghe thấy Othell Yarwyck nói rằng Tháp Giáo có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tháp Vua cũng không phải tòa tháp vững chắc nhất – Tháp Canh bên cạnh vương lộ mới là một hạt đậu rắn khó vỡ. Nhưng tòa tháp này đủ cao, đủ mạnh và có vị trí tốt bên cạnh Tường Thành, với hướng nhìn ra cổng và chân chiếc cầu thang gỗ.
Lần đầu tận mắt thấy Hắc Thành, Jon đã thắc mắc tại sao người ta lại ngốc nghếch đến nỗi xây lâu đài mà không có tường thành. Như vậy làm sao bảo vệ lâu đài được chứ?
“Nó không thể được bảo vệ,” chú cậu trả lời. “Đó là điểm mấu chốt. Đội Tuần Đêm đã cam kết không được tham gia vào bất cứ tranh chấp nào của vương triều. Nhưng qua nhiều thế kỷ, các tướng chỉ huy, vốn do tự tôn nhiều hơn là khôn ngoan, đã quên mất lời thề và gần như hủy hoại chúng ta bởi tham vọng của họ. Tướng chỉ huy Runcel Hightower để lại di chúc là trao Đội Tuần Đêm cho đứa con hoang của ông ta. Tướng chỉ huy Rodrik Flint tự phong là Vua-Ngoài-Tường-Thành. Và cả Tristan Mudd, Marq Rankenfell Điên, Robin Hill nữa… cháu có biết rằng cách đây sáu trăm năm, các chỉ huy của Cổng Tuyết và Pháo Đài Đêm đã gây chiến với nhau không? Và khi tướng chỉ huy đến ngăn cản họ, họ đã hợp sức gϊếŧ chết ông ấy. Nhà Stark vùng Winterfell đã phải can thiệp… và chặt đầu hai kẻ đó. Nhà Stark can thiệp rất dễ dàng, vì hai thành trì đó không được phòng thủ. Trước thời Jeor Mormont, Đội Tuần Đêm có chín trăm chín mươi sáu tướng chỉ huy, hầu hết bọn họ đều quả cảm và trọng danh dự… nhưng chúng ta cũng có vài ông tướng hèn hạ và ngu ngốc, vài ông tướng bạo chúa và điên khùng. Chúng ta sống sót được bởi vì các lãnh chúa và các ông vua của Bảy Phụ Quốc biết rằng chúng ta không gây nguy hiểm gì cho họ, bất kể ai là người lãnh đạo. Kẻ thù duy nhất của chúng ta là ở phương bắc, và ở phương bắc chúng ta có Tường Thành.”
Chỉ có điều, lúc này những kẻ thù đó đã vượt qua Tường Thành để tiến xuống phương nam, Jon ngẫm nghĩ, còn các lãnh chúa và các ông vua của Bảy Phụ Quốc đã quên mất chúng ta. Chúng ta đang trong tình thế trên đe dưới búa. Không có tường thành, họ không thể bảo vệ Hắc Thành; Donal Noye và tất cả mọi người biết rõ điều đó. “Lâu đài chẳng có tác dụng gì hết,” người thợ làm vũ khí nói với con ngựa của ông ta như vậy. “Nhà bếp, sảnh sinh hoạt chung, chuồng ngựa, thậm chí cả tòa tháp… cứ để chúng lấy hết. Chúng ta sẽ lấy hết đồ trong xưởng vũ khí và chuyển tất cả đồ dự trữ lêи đỉиɦ của Tường Thành, và chúng ta sẽ đứng chờ quanh cổng thành.”
Như thế Hắc Thành cuối cùng cũng có một bức tường, một hàng rào hình trăng lưỡi liềm cao 3 mét, được tạo ra từ đồ dự trữ, thùng đinh và thịt cừu muối, sọt, bao vải len may áo choàng, chồng gỗ xẻ, gỗ bào, đe nung, bao ngũ cốc. Thành lũy thô sơ đó bao bọc lấy hai thứ đáng để bảo vệ nhất; cánh cổng ra phía bắc và chân chiếc cầu thang gỗ hình chữ chi to lớn được móc và bám vào bề mặt của Tường Thành giống như tia sét xiên chéo, được nâng đỡ bằng những xà gỗ to như những thân cây đóng sâu vào lớp băng đá.
Jon thấy những người cuối cùng vẫn đang tiếp tục hành trình leo lên mãi, và các chiến hữu của cậu đang thúc giục họ. Grenn bế một cậu bé trong tay, và cách đó hai bậc thang, Pyp phải để một ông lão vịn vai. Những người dân làng già nhất vẫn đang đứng dưới chờ cho chiếc l*иg quay lại đón họ. Cậu nhìn thấy một bà mẹ kéo theo hai đứa con, mỗi tay một đứa, vì đứa lớn chạy vọt lên trước đến bậc thang. Khoảng 60 mét bên trên họ, Su Thiên Thanh và tiểu thư Meliana (cô bé đó không phải là tiểu thư, bạn bè cô ấy ai cũng đồng ý như vậy) đang đứng ở chiếu nghỉ và nhìn về phương nam. Họ nhìn khói tốt hơn cậu, chắc chắn vậy. Jon thắc mắc về những người dân làng không chọn cách bỏ chạy. Luôn luôn còn lại một vài người, quá ngang bướng hoặc quá ngu ngốc, hoặc quá dũng cảm để chạy trốn, một số ít hơn thích chiến đấu hoặc trốn hoặc quỳ gối quy hàng. Có thể lũ người Thenn sẽ tha cho họ.
Việc cần làm là phải tấn công chúng, cậu ngẫm nghĩ. Với năm mươi kỵ binh giỏi, chúng ta có thể cắt ngang đường chúng. Nhưng họ không có năm mươi kỵ binh, thậm chí không có nổi một nửa số ngựa đó. Lực lượng đồn trú vẫn chưa quay lại và cũng không có cách nào biết họ đang ở đâu, hay liệu toán lính dò đường mà Noye cử đi đã gặp họ chưa.
Chúng ta chính là lực lượng đồn trú, Jon tự nhủ, và hãy nhìn chúng ta xem. Những người anh em mà Bowen Marsh để lại đều đã già cả, què quặt, cùng những thằng nhóc non choẹt, đúng như Donal Noye đã cảnh báo cậu. Cậu nhìn thấy vài người đang chất những cái thùng cao đến bậc thang, số khác đang ở chỗ hàng rào; Kegs già dũng cảm vẫn chậm chạp như rùa, Spare Boot đang nhảy lò cò một cách nhanh nhẹn trên chiếc chân gỗ, Easy khùng tự cho mình là Florian Ngốc Nghếch tái sinh, Dilly người Dorne, Alyn Đỏ của Nhà Rosewood, Henly Trẻ (đã hơn 50 tuổi), Henly Già (đã ngoài 70 tuổi), Hal Lông Lá, Pate Đốm của vùng Maidenpool. Hai người nhìn thấy Jon đang trông xuống từ đỉnh Tháp Vua và giơ tay vẫy cậu, những người khác quay lưng đi. Họ vẫn nghĩ mình là kẻ phản bội. Cặn quá đắng để có thể uống cạn, nhưng Jon không trách họ. Dù sao cậu vẫn là một thằng con hoang. Mọi người đều biết những thằng con hoang vốn dĩ đều bất chính và bạc bẽo, vì đám con hoang được sinh ra từ sự ham muốn và lừa dối. Ở Hắc Thành, cậu có nhiều bạn, và cũng có nhiều kẻ thù … Ví dụ như Rast. Jon đã từng đe dọa sẽ cho Bóng Ma cào rách cổ họng cậu ta nếu cậu ta không thôi hành hạ Samwell Tarly, và Rast không quên điều đó. Cậu ta đang quét lá khô vun thành đống phía dưới cầu thang, nhưng vẫn dừng tay đủ lâu để dành cho Jon một cái nhìn kinh tởm.
“Không,” phía dưới Donal Noye gầm lên với ba người dân thị trấn Mole. “Đổ hắc ín vào cần trục, bôi dầu lên bậc thang, nỏ cung tên mang lên đầu cầu thang bốn, năm và sáu, giáo mang lên đầu cầu thang số một và hai. Chất mỡ lợn dưới gầm cầu thang, đúng, ở đó, sau những tấm ván. Các thùng thịt để làm hàng rào. Nào nào, mấy người không khác gì bò kéo, bắt tay vào việc ngay lập tức, NGAY LẬP TỨC!”
Ông ấy có giọng nói của một lãnh chúa, Jon nghĩ bụng. Cha cậu luôn cho rằng, trong chiến đấu, phổi của người lãnh đạo quan trọng như tay kiếm của anh ta vậy. “Một người dũng cảm hay sáng suốt đến đâu cũng vứt đi nếu không ai nghe được mệnh lệnh của anh ta,” Lãnh chúa Eddard nói với các con trai như vậy, vì thế nên Robb và cậu thường trèo lên các tòa tháp của Winterfell, hét qua hét lại với nhau qua khoảng sân phía dưới. Donal Noye có thể nhấn chìm giọng của họ. Đám người đều khϊếp sợ ông ấy, và cũng đúng thôi khi mà ông lúc nào cũng đe dọa sẽ cắt cổ họ.
Ba phần tư dân làng đã khắc cốt ghi tâm lời cảnh báo của Jon và đến Hắc Thành ẩn náu. Noye đã ra lệnh cho tất cả đàn ông còn nhanh nhẹn phải mang giáo hoặc vác rìu để giúp sức bảo vệ hàng rào, nếu không hãy quay về nhà và chờ cơ hội với lũ người Thenn. Ông đã dọn trống khu xưởng vũ khí để đặt vào tay họ loại thép tốt; những chiếc rìu hai lưỡi to sụ, những con dao găm lưỡi sắc như dao cạo, trường kiếm, chùy, giáo có đầu nhọn. Những chiếc áo chẽn bằng da có đinh tán, áp giáp dài, giáp che ống chân và giáp che họng để giữ đầu họ không lìa khỏi vai, vài người trong số họ trông giống hệt chiến binh. Đó là nhìn trong bóng tối lờ mờ, nếu người ta nheo mắt lại.
Noye cũng sắp xếp công việc cho phụ nữ và trẻ em. Những người còn quá trẻ không thể chiến đấu sẽ mang nước và trông lửa, các bà đỡ của thị trấn Mole sẽ giúp Clydas và Maester Aemon chăm sóc những người bị thương, và Hobb Ba Ngón bỗng dưng có thêm vài thằng bé giúp xiên thịt, khuấy nồi hơi và băm hành, đến mức anh ta không biết giao thêm việc gì cho chúng. Thậm chí, hai trong số mấy ả gái điếm còn đề nghị được chiến đấu, và họ thể hiện khả năng tàm tạm với cung tên nên được giao đứng ở những bậc thang cao hơn chục mét.
“Lạnh thật.” Sa-tanh đứng kẹp hai tay vào nách. Má cậu ta ửng đỏ.
Jon cố mỉm cười. “Đỉnh Frostfang mới lạnh. Đây chỉ mà một ngày thu mát mẻ thôi.”
“Thế thì tôi mong sẽ không bao giờ phải thấy đỉnh Frostfang. Tôi biết một cô gái vùng Oldtown rất thích ướp lạnh rượu. Tôi nghĩ rượu là nơi tốt nhất dành cho đá.” Sa-tanh nhìn về hướng nam, cau mày. “Lãnh chúa, anh có nghĩ là lũ lính gác bù nhìn sẽ khiến chúng khϊếp sợ mà bỏ đi không?”
“Chúng ta có thể hy vọng.” Có thể lắm, Jon cho là vậy… nhưng khả năng nhiều hơn là đám dân du mục sẽ chỉ đơn giản dừng lại thị trấn Mole để hãʍ Ꮒϊếp và cướp bóc. Hoặc có thể Styr đang đợi đến tối, để tấn công trong đêm tối.
Hết buổi trưa vẫn không thấy dấu hiệu của người Thenn trên vương lộ. Nhưng Jon nghe thấy tiếng bước chân bên trong tòa tháp và Owen Đần thò đầu lên khỏi cửa sập, mặt mũi đỏ gay vì trèo cao. Một bên khuỷu tay anh ta kẹp giỏ bánh sữa, bên khuỷu tay kia kẹp khoanh pho mát, còn túi hành treo lủng lẳng trên cổ tay. “Hobb bảo mang lên cho các anh ăn, phòng khi các anh phải ở lại trên này lâu hơn.”
Đó là phòng khi phải ở lâu, hoặc đó là bữa ăn cuối cùng của chúng tôi. “Gửi lời cảm ơn anh ấy hộ chúng tôi nhé, Owen.”
Dick Follard điếc nặng nhưng mũi anh ta vẫn rất nhạy.
Bánh sữa ra lò vẫn còn ấm khi anh ta bới rổ và lấy một cái bánh ra. Anh ta thấy có cả một khay sành đựng bơ và dùng dao găm phết một ít bơ lên bánh. “Nho khô,” anh ta hồ hởi nói. “Cả hạt nữa này.” Giọng anh ta nghe không rõ, nhưng nếu nghe quen thì cũng đủ hiểu.
“Anh ăn cả suất của tôi đi,” Sa-tanh nói. “Tôi không đói.”
“Ăn đi.” Jon nói. “Không biết đến bao giờ cậu mới có cơ hội ăn nữa đâu.” Cậu tự lấy hai chiếc bánh sữa. Nhân bằng hạt thông, và ngoài nho khô còn có một ít táo khô.
“Lãnh chúa Snow, hôm nay bọn du mục sẽ đến hả?” Owen hỏi.
“Nếu chúng đến chúng ta sẽ biết ngay,” Jon trả lời. “Hãy lắng nghe tiếng tù và.”
“Hai. Hai hồi tù và tức là đám du mục đến.” Owen cao, đầu nhô ra trước, tốt bụng và làm việc không biết mệt mỏi, cực kỳ khéo tay với những công việc về gỗ, sửa chữa máy lăng và những vật tương tự như thế, nhưng như anh ấy đã vui vẻ kể thì khi còn bé, mẹ anh ta chẳng may khiến anh ta rơi đập đầu xuống đất, nên nửa trí khôn của anh ta đã bị chảy qua lỗ tai.
“Anh có nhớ là phải đi đâu không?” Jon hỏi anh ta.
“Tôi sẽ đi lên cầu thang, Donal Noye nói vậy. Tôi đi lên đầu cầu thang thứ ba và bắn cung vào bọn du mục nếu chúng trèo qua hàng rào. Đầu cầu thang thứ ba, một hai ba.” Đầu anh ta gật lên gật xuống. “Nếu đám du mục tấn công, nhà vua sẽ đến và giúp chúng ta, phải không? Vua Robert là một chiến binh vĩ đại. Chắc chắn ngài sẽ đến. Maester Aemon đã gửi quạ cho ngài.”
Không ích gì khi nói với anh ta rằng Robert Baratheon đã chết. Anh ta sẽ quên ngay điều đó, như những lần trước đây. “Maester Aemon đã gửi quạ cho ngài ấy,” Jon tán thành. Điều đó có vẻ khiến Owen vui mừng.
Maester Aemon đã gửi rất nhiều quạ… không chỉ đến một, mà là đến bốn ông vua. Lũ du mục đã ào đến cổng thành, bức thư viết. Vương quốc đang lâm nguy. Xin hãy cử đội cứu viện đến Hắc Thành. Thậm chí quạ còn được gửi đến tận vùng Oldtown và Citadel, tới năm mươi lãnh chúa hùng mạnh trong lâu đài của họ. Các lãnh chúa phương bắc là niềm hy vọng lớn nhất, nên Aemon đã gửi đến họ hai con quạ. Quạ được cử đến Nhà Umber và Bolton, đến lâu đài Cerwyn và Torrhen’s Square, Nhà Karhold và Nhà Deepwood Motte, tới Đảo Bear, Oldcastle, Tháp Góa Phụ, Cảng White, Barrowton và Rills, tới những thành lũy vùng núi non của người Liddle, người Burley, người Norrey, người Harclay, và người Wull; những con quạ đen mang theo lời khẩn cầu. Đám dân du mục đang ào vào cổng thành. Phương bắc đang lâm nguy. Hãy đến cứu giúp cùng với tất cả sức mạnh của các ngài.
Phải rồi, quạ thì có cánh, nhưng các lãnh chúa và vua thì không. Nếu có trợ giúp thì cũng không phải hôm nay.
Đến chiều, khói ở thị trấn Mole tan hết và bầu trời phương nam lại trong xanh. Không một gợn mây, Jon thầm nghĩ. Hay lắm. Mưa hoặc tuyết sẽ nhấn chìm hết bọn chúng.
Clydas và Maester Aemon kéo chiếc l*иg bằng dây tời lên an toàn trên đỉnh Tường Thành, cùng với hầu hết các bà vợ trong thị trấn Mole. Các anh em mặc áo đen bồn chồn đi lại lại trên đỉnh những tòa tháp và hò hét qua lại giữa những khoảng sân. Tư tế Cellador bắt nhịp cho mọi người đứng trước hàng rào cầu kinh, cầu xin Thần Chiến Binh ban cho họ sức mạnh. Dick Follard Điếc cuộn người bên dưới áo choàng và ngủ tít. Sa-tanh đã đi vòng vòng đến cả trăm dặm quanh các lỗ châu mai. Tường Thành bốc hơi nước và mặt trời lên đến ngang bầu trời xanh thẫm. Gần đến chiều tà, Owen Đần quay lại với một ổ bánh mì đen và một thùng thịt cừu ngon tuyệt của Hobb, nấu với bia và hành. Đến Dick cũng bị đánh thức bởi mùi vị của nó. Họ ăn hết sạch và lấy khoanh bánh mì vét nhẵn đáy thùng. Khi họ ăn xong, mặt trời đã xuống thấp nơi phía tây, bóng tối sắc nét và đen kịt bao trùm lấy lâu đài. “Thắp lửa lên,” Jon nói với Sa-tanh, “đổ dầu đầy vào ấm.”
Cậu tự đi xuống cầu thang để cài then cửa, thử làm vài động tác với cái chân cứng đờ. Đó là một sai lầm, Jon sớm nhận ra điều đó nhưng cậu nắm lấy cái nạng và nhìn qua cửa. Cánh cửa của Tháp Vua làm bằng gỗ sồi tán sắt. Nó có thể cầm chân lũ người Thenn, nhưng không thể ngăn bọn chúng tràn vào một khi chúng muốn. Jon sập mạnh thanh chắn vào rãnh cửa, đi vệ sinh – có lẽ đó là cơ hội cuối cùng của cậu – rồi tập tễnh quay lên mái, nhăn mặt vì đau.
Phía tây đã nhuộm một màu đỏ thẫm, nhưng bầu trời phía trên vẫn màu xanh cô-ban, sẫm dần thành màu tím, và sao bắt đầu ló rạng. Jon ngồi giữa bức tường nối hai lỗ châu mai cùng với duy nhất một lính canh bù nhìn làm bạn đồng hành, quan sát ngôi sao Nhân Mã trên bầu trời. Hay đó là ngôi sao Lãnh chúa Sừng nhỉ? Cậu tự hỏi không biết giờ này Bóng Ma đang ở đâu. Cậu cũng tự hỏi Ygritte đang ở đâu, rồi tự nhủ nơi đó sẽ là sự điên rồ.
Dĩ nhiên chúng sẽ ập đến vào lúc nửa đêm. Giống như lũ ăn trộm, Jon nghĩ. Giống những kẻ sát nhân.
Sa-tanh sợ són tiểu khi tiếng tù và nổi lên, nhưng Jon vờ như không để ý. “Lay vai gọi Dick dậy,” cậu nói với gã thanh niên vùng Oldtown, “nếu không anh ta có thể ngủ suốt cuộc chiến đấy.”
“Tôi sợ lắm.” Mặt Sa-tanh tái mét như xác chết.
“Bọn chúng cũng sợ.” Jon dựa nạng vào tường và cầm nỏ lên, uốn cong chiếc tên bằng gỗ thủy tùng của người Dorne để trượt dây cung vào khe mũi tên. “Đừng lãng phí mũi tên nếu cậu chưa chắc chắn nhắm trúng mục tiêu,” cậu nói khi Sa-tanh quay trở lại sau khi đánh thức Dick. “Chúng ta có dư thừa mũi tên trên này, nhưng dư thừa không có nghĩa là vô tận. Nhớ nấp sau tường để nạp tên, đừng nấp sau bù nhìn rơm. Chúng được làm bằng rơm và một mũi tên sẽ cắm xuyên qua chúng.” Cậu không buồn nói gì với Dick. Dick có thể hiểu bằng cách đọc cử động miệng của người nói, ấy là nếu có đủ ánh sáng, nhưng anh ta cũng chẳng màng đến chuyện người ta nói làm gì, vì anh ta biết rõ cách lắp tên khi đang chiến đấu.
Ba người bọn họ đứng vào vị trí ở ba hướng của tòa tháp tròn.
Jon treo bao đựng vào đai lưng và rút một mũi tên ra. Đầu mũi tên đen sì nhưng thân tên trang trí bằng lông xám. Khi tra nó vào dây, cậu nhớ đến câu nói của Theon Greyjoy sau một buổi đi săn. “Lợn rừng có răng nanh và gấu có móng vuốt,” hắn nói và mỉm cười đầy hàm ý. “Nhưng không gì có được một nửa sự nguy hiểm như một chiếc lông ngỗng màu xám.”
Jon săn bắn không giỏi bằng một nửa Theon, nhưng cậu không lạ lẫm với cung tên dài. Những bóng đen đang lủi nhanh quanh kho vũ khí, lưng chúng tựa vào tường, nhưng cậu nhìn không đủ rõ để lãng phí một mũi tên. Cậu nghe thấy tiếng thét đằng xa và nhìn thấy các cung thủ trên Tháp Canh đang nhả tên xuống dưới. Phía đó quá xa, Jon không thể chú ý đến. Nhưng khi cậu nhìn thấy ba cái bóng chia nhau ra ở mấy chuồng ngựa cách đó 50 mét, cậu bước vội đến lỗ châu mai, giương cung và kéo. Chúng đang chạy, vì vậy cậu nhắm ra phía trước, chờ đợi, chờ đợi…
Mũi tên tạo ra tiếng vυ"t nhẹ khi bắn khỏi dây. Một lát sau vang lên tiếng kêu, rồi chỉ còn hai cái bóng chạy qua sân. Chúng chạy nhanh hơn trước, nhưng Jon đã kịp lôi chiếc tên thứ hai ra. Lần này cậu bắn hơi vội nên bị trượt. Mấy tên du mục biến mất khi cậu lắp mũi tên khác vào cung. Cậu tìm mục tiêu khác và thấy bốn tên khác đang gấp gáp di chuyển xung quanh tường Tháp Chỉ Huy. Ánh trăng lấp loáng trên mũi giáo và rìu của chúng, làm sáng những hình vẽ ghê tởm trên chiếc khiên bằng da tròn; đầu lâu xương chéo, rắn, móng vuốt gấu, những khuôn mặt ma quỷ nhăn nhúm. Cậu biết đó là những người dân tự do. Lũ người Thenn đeo khiên bằng da thuộc màu đen với vành và vấu bằng đồng, khiên của chúng trơn nhẵn, không trang trí. Bọn cướp bóc mang khiên đan bằng cây liễu gai.
Jon kéo mũi tên ra sau, nhắm và bắn, rồi lại lắp tên, kéo và bắn. Mũi đầu tiên đâm xuyên qua cái khiên có hình móng gấu, mũi thứ hai trúng vào họng. Tên du mục thét lên khi ngã vật xuống. Phía bên trái, cậu nghe thấy tiếng bật nhẹ từ cây cung của Dick, và một giây sau, cậu nghe tiếng bật cung của Sa-tanh. “Tôi bắn trúng một tên!” cậu ta hét lên bằng giọng khàn khàn. “Tôi bắn trúng ngực nó.”
“Bắn tiếp tên khác đi,” Jon gọi với.
Bây giờ cậu không cần phải tìm mục tiêu nữa, chỉ cần chọn thôi. Cậu hạ một tên cung thủ người du mục khi hắn đang lắp tên vào dây cung, rồi bắn thẳng một mũi tên về phía gã cầm rìu đang chém cửa của Tháp Hardin. Cậu bắn trượt mũi tên đó, nhưng mũi tên rung lên khi cắm vào cây sồi khiến tên du mục kia do dự. Chỉ khi hắn bỏ chạy, Jon mới nhận ra đó là Nhọt To. Trong nháy mắt, từ mái tháp Trại Lính Flint, Mully già bắn một mũi tên xuyên qua chân hắn, và hắn bò lê đi trong vũng máu. Như thế sẽ giúp hắn không phải chửi rủa cục u của hắn nữa, Jon nghĩ bụng.
Khi bao đựng tên của cậu hết sạch, cậu đi lấy một bao tên dự phòng và di chuyển tới một lỗ châu mai khác, vai kề vai với Dick Follard Điếc. Jon bắn được ba mũi tên thì Dick mới chỉ bắn được một, đó chính là ưu điểm của cây cung dài. Vài người khăng khăng cho rằng nỏ đâm xuyên tốt hơn, nhưng chậm và vướng víu mỗi lúc lên dây. Cậu nghe thấy tiếng đám người du mục la hét gọi nhau, và đâu đó vang lên tiếng tù và. Thế giới ngập ánh trăng và những cái bóng, và thời gian trở nên vô tận với vòng quay lên cung, kéo và bắn. Một mũi tên của đám người du mục cắm phập vào cổ họng của lính bù nhìn rơm bên cạnh cậu, nhưng Jon không quan tâm. Xin hãy cho con một cú bắn chuẩn xác vào Magnar vùng Thenn, cậu cầu xin các vị thần của cha mình. Ít nhất Magnar cũng là một kẻ thù mà cậu căm ghét. Hãy cho con cả Styr.
Các ngón tay cậu cứng đờ và ngón cái ứa máu, nhưng Jon vẫn lên cung, kéo và bắn. Một ánh lửa khiến cậu chú ý, và cậu quay người nhìn thấy cánh cửa sảnh chung đang bốc cháy. Chỉ vài giây nữa thôi, toàn bộ sảnh gỗ to lớn sẽ cháy bùng lên. Hobb Ba Ngón và những người trợ giúp từ thị trấn Mole đều đã an toàn trên đỉnh Tường Thành, cậu biết vậy, nhưng nhìn cảnh đó, cậu vẫn có cảm giác như ai đó đấm mạnh vào bụng mình. “JON,” Dick hét lên bằng giọng đặc sệt, “xưởng vũ khí.” Bọn chúng trên mái xưởng, cậu nhìn thấy rõ. Một tên cầm đuốc. Dick nhảy lên lỗ châu mai để bắn chuẩn hơn, ông gá nỏ lên vai và bật nhẹ mũi tên về phía tên cầm đuốc. Dick bắn trượt.
Nhưng tên cung thủ bên dưới bắn không trượt.
Follard không kịp kêu tiếng nào, ngã nhào về phía trước, lao đầu xuống qua lan can cách sân bên dưới 40 mét. Jon nghe thấy tiếng rơi kêu phập khi cậu ngó qua bù nhìn rơm để xem mũi tên kia lao từ đâu ra. Cách xác Dick Điếc chưa đến 5 mét, cậu thoáng thấy một chiếc khiên da, một chiếc áo choàng sờn rách và mái tóc màu đỏ đậm. Mái tóc được lửa hôn, cậu thầm nghĩ, may mắn. Cậu nâng cung lên, nhưng những ngón tay cậu vẫn cứng đờ và cô biến mất đột ngột như lúc xuất hiện. Cậu xoay người lại, chửi thề và bắn một mũi tên vào đám người đang đứng trên mái xưởng vũ khí, nhưng cậu cũng bắn trượt.
Đúng lúc đó, các chuồng ngựa phía đông cũng bị cháy, những làn khói đen của cỏ khô bốc lên ngùn ngụt. Khi nóc dãy chuồng sập xuống, ngọn lửa bùng lên, gây ra tiếng bập bùng lớn đến nỗi gần như nhấn chìm cả tiếng tù và chiến đấu của lũ người Thenn. Năm mươi tên đang bước dồn theo hàng trên vương lộ, khiên che kín đầu. Những tên khác đang di chuyển thành nhóm qua vườn rau, sân lát đá, xung quanh cái giếng khô. Ba tên mở đường bằng cách đốn hạ những cánh cửa khu nhà của Maester Aemon trong căn phòng bằng gỗ phía dưới tổ quạ, và một cuộc chiến dữ dội đang diễn ra trên đỉnh Tháp Tĩnh, trường kiếm đấu với rìu đồng. Chẳng có gì quan trọng. Vũ hội vẫn đang diễn ra, cậu nghĩ bụng.
Jon tập tễnh đi về phía Sa-tanh và nắm lấy vai cậu ta. “Đi theo tôi,” cậu hét. Họ cùng đi sang tường bao phía bắc, nơi Tháp Vua nhìn xuống cổng và tường chắn tạm thời mà Donal Noye dựng bằng gỗ, thùng và bao ngô. Lũ Thenn đang đứng trước tường chắn.
Chúng mặc nhiều lớp áo mỏng với những tấm đồng hình tròn khâu vào chiếc áo da dài. Rất nhiều tên vác rìu đồng mặc dù có vài chiếc bằng đá lát mỏng. Nhiều hơn nữa là những chiếc giáo ngắn với đầu hình chiếc lá phát ra màu đỏ lập lòe bởi ánh lửa cháy nơi chuồng ngựa. Chúng gào thét bằng Cổ Ngữ khi ồ ạt tấn công tấm rào chắn, đâm thọc bằng dao găm, vung chém bằng rìu đồng, khiến ngô và máu chảy vương vãi khi tên lao xuống như mưa từ những cung thủ mà Donal Noye đã bố trí ở cầu thang.
“Chúng ta làm gì đây?” Sa-tanh kêu lên.
“Chúng ta gϊếŧ chúng,” Jon hét lại, một mũi tên màu đen trong tay.
Không có cung thủ nào có thể đòi hỏi tầm bắn tốt hơn. Lũ người Thenn quay lưng về phía Tháp Vua khi chúng tấn công hàng rào hình lưỡi liềm, trèo qua những bao hàng và thùng hộp để áp sát nhóm người mặc áo choàng đen. Cả Jon và Sa-tanh đều tình cờ nhắm cùng mục tiêu. Hắn vừa lên đến đỉnh hàng rào thì bị một mũi tên cắm phập vào cổ, và bị một mũi tên khác cắm vào giữa xương bả vai. Nửa giây sau một thanh trường kiếm đâm vào giữa bụng hắn và hắn ngã ngửa vào tên đứng sau hắn. Jon thò tay vào bao tên, nhưng bao tên đã hết. Sa-tanh đang lên cung. Cậu để cậu ta ở đó và đi tìm bao tên khác, nhưng đi chưa quá ba bước thì cánh cửa sập bật mở ra, cách cậu đúng ba bước chân. Khốn kiếp, mình thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng cửa bị phá.
Không còn thời gian để nghĩ, lên kế hoạch hay kêu cứu. Jon ném cung xuống, với tay ra sau vai, rút thanh Móng Dài ra khỏi bao và chém ngập vào giữa cái đầu thình lình thò vào bên trong. Đồng không phải đối thủ của thép Valyrian. Nhát chém xuyên qua chiếc mũ sắt của tên người Thenn và cắm sâu vào sọ hắn, hắn đổ sầm xuống nơi mà hắn vừa ngoi lên. Qua tiếng kêu thét, Jon biết vẫn còn nhiều tên khác phía sau hắn. Cậu lùi lại và gọi Sa-tanh. Tên tiếp theo trèo lên nhận luôn một mũi tên vào má. Hắn cũng biến mất. “Dầu!” Jon nói. Sa-tanh gật đầu. Cả hai người bọn họ cùng chộp lấy những miếng vải chần dày bịch mà họ đã đặt bên cạnh đống lửa, nhấc chiếc ấm đựng dầu sôi nặng trịch lên và đổ ào xuống cái lỗ có lũ người Thenn bên dưới. Tiếng gào thét khủng khϊếp mà cậu chưa từng nghe thấy vang lên, còn Sa-tanh trông như muốn ói. Jon đá chiếc cửa chui đóng sầm lại, đặt chiếc ấm sắt lên trên và lắc mạnh cậu thanh niên có khuôn mặt xinh đẹp. “Nôn ọe sau,” Jon hét lên. “Đi.”
Họ vừa rời khỏi lan can vài giây nhưng tình hình bên dưới đã thay đổi. Khoảng chục người anh em áo đen và vài người dân thị trấn Mole vẫn đứng trên những sọt và thùng nhưng bọn du mục trèo qua hàng rào lưỡi liềm, ép họ lùi về sau. Jon thấy một tên đâm giáo vào bụng Rast mạnh đến nỗi hắn nhấc bổng anh ta lên không trung. Henly Trẻ đã chết và Henly Già đang hấp hối, kẻ thù vây kín xung quanh. Cậu thấy Easy đang nhổ bọt phì phì và dãi văng tung tóe, anh ta cười vang như một thằng điên, áo choàng bay phần phật khi anh ta nhảy từ thùng này sang thùng khác. Một chiếc rìu bổ trúng đầu gối của anh ta và tiếng cười chuyển thành tiếng kêu gào sùi bọt mép.
“Chúng đang đập vỡ chúng ta,” Sa-tanh nói.
“Không,” Jon đáp, “chúng đang bị đập vỡ.”
Sự việc diễn ra quá nhanh. Một người dân bỏ chạy, rồi thêm một người khác bỏ chạy, rồi đột nhiên tất cả dân làng đều vứt vũ khí và bỏ mặc hàng rào. Còn lại quá ít các anh em áo đen để cầm cự. Jon thấy họ đã cố tạo thành hàng che chắn, nhưng bọn người Thenn càn quét họ bằng giáo và rìu, rồi họ cũng bỏ chạy. Dilly người Dorne trượt chân và ngã úp mặt xuống, một tên du mục cắm phập giáo giữa xương bả vai của anh ta. Kegs, chậm chạp và thở gấp, gần tới được bước cuối cùng thì một tên người Thenn túm lấy đuôi áo choàng của ông và kéo lại… nhưng một mũi tên đã kịp hạ hắn trước khi hắn chém rìu xuống. “Đã hạ được hắn,” Sa-tanh reo mừng khi Kegs lảo đảo bước tới cầu thang và bắt đầu bò lên bằng tay và đầu gối.
Cổng đã thất thủ. Donal Noye đã đóng và xích cổng lại nhưng cánh cổng đang bị đánh chiếm, những thanh chắn sắt lập lòe đỏ bởi ánh lửa phản chiếu, căn hầm tối đen lạnh giá phía sau. Không ai ở lại để bảo vệ cổng; nơi an toàn nhất là trên đỉnh Tường Thành, cách chiếc thang gỗ gần 300 dặm.
“Cậu cầu xin vị thần nào vậy?”
“Thất Diện Thần,” anh chàng vùng Oldtown trả lời.
“Vậy cầu nguyện đi,” Jon nói với cậu ta. “Cậu cầu xin các tân thần, còn tôi cầu xin các cựu thần.” Tình hình đã thay đổi.
Sự hỗn độn ở cửa sập khiến Jon quên mất không lấy bao đựng tên. Cậu lê bước quay lại lấy bao tên và nhặt cung lên. Cái ấm vẫn ở nguyên vị trí cũ, vậy là tạm thời họ được an toàn. Vũ hội đang diễn ra và chúng ta đứng trên ban công chiêm ngưỡng, cậu vừa nghĩ vừa tập tễnh quay lại. Sa-tanh bắn tên xuống lũ người du mục phía dưới bậc thang rồi nấp nhanh vào sau tường nối lỗ châu mai để lên cung. Có thể cậu ta xinh đẹp như con gái, nhưng cậu ta rất nhanh.
Trận chiến thực sự diễn ra trên những bậc thang. Noye đã bố trí những người dùng giáo ở hai tầng thấp nhất nhưng sự rút chạy hấp tấp của dân làng đã khiến họ hoảng sợ và họ gia nhập vào đoàn người đang tháo chạy đó, vội vàng trèo lên tầng thứ ba vì bọn người Thenn đang gϊếŧ tất cả những ai bị ngã lại đằng sau. Các cung thủ và người bắn nỏ ở các tầng trên đang cố gắng bắn cung trên đầu chúng. Jon lên cung, kéo và bắn, cậu hài lòng vì một tên du mục ngã lộn xuống bậc thang. Hơi nóng của lửa đang khiến Tường Thành tan chảy và ngọn lửa nhảy nhót, tỏa sáng lung linh trên đá. Bậc thang rung lên bởi bước chân của đoàn người đang tìm đường tháo chạy.
Jon lại lên cung, kéo rồi bắn nhưng chỉ có mình cậu và Sa-tanh đối đầu với hơn sáu mươi, bảy mươi tên người Thenn đang ồ ạt trèo lên bậc thang, chúng vừa đi vừa chém gϊếŧ, say sưa với chiến thắng. Ở tầng bốn, ba anh em áo đen đứng vai kề vai với trường kiếm trong tay và trận chiến ập đến rất nhanh. Nhưng họ chỉ có ba người, vì vậy đám dân du mục nhanh chóng tràn qua họ, máu họ nhỏ xuống các bậc thang. “Trong một trận chiến, không ai dễ bị tấn công bằng một kẻ bỏ chạy,” Lãnh chúa Eddard từng nói vậy với Jon. “Đối với một binh lính, kẻ bỏ chạy giống như một con thú bị thương vậy. Nó khiến sự say mê chém gϊếŧ của anh ta tăng lên.” Các cung thủ ở tầng năm bỏ chạy trước khi cuộc chiến ập đến nơi. Đó là một cuộc tháo chạy, một cuộc tháo chạy đẫm máu.
“Thắp đuốc lên,” Jon nói với Sa-tanh. Bốn cây đuốc được đặt cạnh đống lửa, đầu đuốc được quấn sẵn giẻ tẩm dầu. Và có cả chục mũi tên lửa nữa. Cậu thanh niên vùng Oldtown giúi một cây đuốc vào lửa cho đến khi đuốc bắt lửa, và cậu ta kẹp ba ngọn đuốc chưa châm lửa dưới nách. Trông cậu ta sợ đến mức tái mét. Jon cũng đang sợ.
Đó là lúc cậu nhìn thấy Styr. Tên Magnar đang trèo lên hàng rào, leo qua những tải ngô thủng, những thùng hộp bị đập vỡ, qua xác quân của hắn và xác kẻ thù. Chiếc áo giáp bọc đồng tróc vảy khẽ nháy sáng trong ánh lửa. Styr bỏ mũ sắt ra quan sát cảnh tượng chiến thắng của mình, và gã con hoang đầu hói không tai mỉm cười. Tay hắn cầm một ngọn giáo gỗ dài, mũi giáo làm bằng đồng hoa mỹ. Khi nhìn thấy cổng, hắn chĩa mũi giáo về phía đó và hô bằng Cổ Ngữ với nửa tá lính người Thenn đứng quanh hắn. Quá muộn rồi, Jon thầm nghĩ. Lẽ ra ngươi nên đưa quân qua hàng rào, như vậy may ra mới mong cứu được vài tên.
Phía trên, một tiếng tù và nổi lên, dài và trầm. Không phải từ trên đỉnh Tường Thành mà từ tầng thứ chín, cách đó khoảng 60 mét, nơi Donal Noye đang đứng.
Jon lắp tên lửa vào dây cung và Sa-tanh dùng đuốc châm. Cậu bước đến lan can, kéo, nhắm và bắn. Dải lửa cuốn ra sau khi mũi tên lao nhanh xuống dưới và đập vào đích của nó, gãy răng rắc.
Không phải Styr. Mà là các bậc thang. Hay chính xác hơn là đống thùng, và bao tải mà Donal Noye đã xếp chồng lên nhau bên dưới bậc thang, cao ngang với tầng thứ nhất; những thùng mỡ lợn và dầu đèn, những túi lá và giẻ tẩm dầu, những thanh gỗ chẻ, vỏ cây, mùn cưa. “Tiếp,” Jon hét lên. “Tiếp,” rồi lại “Tiếp.” Từ mọi đỉnh tháp, những cây cung khác cũng bắn ra mũi tên lửa; một vài người còn bắn tên thành hình vòng cung lên cao trước khi rơi xuống phía trước Tường Thành. Khi bắn hết chỗ tên lửa đó, Jon và Sa-tanh thắp hết đuốc và quăng qua lỗ châu mai.
Phía trên, một ngọn lửa khác đang cháy bùng lên. Những bậc thang gỗ cũ kĩ thấm dầu nhanh như miếng bọt biển và Donal Noye đã tẩm dầu từ tầng chín xuống tầng bảy. Jon chỉ dám hy vọng người phe mình đã kịp leo đến nơi an toàn trước khi Noye ném đuốc. Ít nhất các anh em áo đen cũng biết kế hoạch, nhưng dân làng thì không.
Lửa và gió đảm trách phần công việc còn lại. Bây giờ Jon chỉ cần đứng xem. Lửa cháy bên trên, cháy phía dưới, và lũ người du mục không biết chạy đường nào. Một số tên tiếp tục trèo lên, và chúng chết. Những tên khác chạy xuống, và không thoát khỏi cái chết. Ngay cả kẻ nào đứng yên tại chỗ cũng chịu chung số phận. Rất nhiều tên đã nhảy khỏi bậc thang trước khi bị thiêu cháy, và chúng chết vì cú ngã. Hơn hai mươi tên người Thenn vẫn túm tụm lại giữa biển lửa khi băng đá nứt vỡ do hơi nóng và ba tầng thấp hơn bị sập xuống cùng với vài tấn băng đá. Đó là lần cuối cùng Jon Snow nhìn thấy Styr; tên Magnar vùng Thenn. Tường Thành tự bảo vệ nó, Jon thầm nghĩ.
Jon bảo Sa-tanh đỡ cậu xuống sân. Chân cậu đau đến mức không thể bước nổi ngay cả khi có nạng đỡ. “Mang theo đuốc,” cậu nói với anh chàng vùng Oldtown. “’Tôi cần tìm một người.” Hầu hết là xác của Thenn trên bậc thang. Chắc chắn vài người dân tự do đã chạy trốn. Người của Mance, không phải của Magnar. Chắc chắn cô ấy là một trong số đó. Họ trèo xuống, băng qua xác của đám người đã thử sức với cánh cửa chui và Jon loanh quanh trong bóng tối với một tay vịn vào nạng, tay kia vòng qua vai của anh chàng từng làm trai bao ở vùng Oldtown.
Chuồng ngựa và sảnh chung đã cháy thành tro than bốc khói nhưng lửa vẫn đang bùng lên dữ dội dọc bức tường, lan lên từng bậc thang rồi từng tầng một. Thi thoảng họ lại nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ rồi một tiếng răăăc và một tảng băng khác rơi khỏi Tường Thành. Không khí đầy tro bụi và tinh thể băng đá.
Cậu thấy Quort đã chết, thấy Ngón Tay Đá đang hấp hối, thấy vài gã người Thenn đã chết và đang hấp hối. Cậu cũng thấy Nhọt To, hắn vô cùng yếu ớt vì bị mất nhiều máu, nhưng hắn vẫn sống.
Cậu tìm thấy Ygritte nằm sõng soài trên một mảng tuyết bên dưới Tháp Chỉ Huy, một mũi tên cắm giữa ngực cô. Các mảnh băng phủ khắp mặt cô và dưới ánh trăng, trông cô như đang đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc lóng lánh.
Mũi tên màu đen, nhưng thân mũi tên là lông vịt trắng. Không phải tên của mình, cậu tự nhủ, không phải của mình. Nhưng cậu có cảm giác như thể mũi tên ấy do chính cậu bắn ra.
Khi cậu quỳ gối xuống bên cô, đôi mắt cô mở ra. “Jon Snow,” cô nói, giọng rất yếu. Hình như mũi tên xuyên vào phổi cô. “Đây có phải là một lâu đài thực sự không? Hay chỉ là một tòa tháp thôi?”
“Đây là một tòa lâu đài,” Jon nắm tay cô.
“Hay lắm,” cô thì thào. “Tôi muốn nhìn thấy một tòa lâu đài thực sự, trước khi… trước khi… tôi…”
“Rồi em sẽ thấy hàng trăm lâu đài khác nữa,” cậu hứa với cô. “Cuộc chiến kết thúc rồi. Maester Aemon sẽ chữa lành cho em.” Cậu chạm vào mái tóc cô. “Em được lửa hôn mà, em nhớ không? Là may mắn đấy. Một mũi tên không gϊếŧ được em đâu.”
Cô chỉ mỉm cười khi cậu nói thế. “Anh còn nhớ cái hang đó không? Lẽ ra chúng ta nên ở lại đó. Tôi đã nói vậy với anh.”
“Chúng ta sẽ quay trở lại cái hang đó,” cậu đáp. “Ygritte, em sẽ không chết đâu. Em sẽ không chết đâu.”
“Ôi,” Ygritte đưa hai tay ôm lấy hai má cậu. “Anh chẳng biết gì cả, Jon Snow,” cô thở hắt ra và chết.