Đội quân trinh thám Dothraki đã kể cho cô nghe về thành phố đó, nhưng Dany muốn tận mắt nhìn thấy nơi ấy. Ser Jorah Mormont cưỡi ngựa cùng cô qua rừng phong và phi lên ngọn núi đá nghiêng. “Gần như vậy là đủ rồi,” ông nói khi lên đến đỉnh núi.
Dany ghìm cương ngựa và nhìn sang phía bên kia các cánh đồng, nơi người Yunkai sinh sống và cản trở kế hoạch của cô. Râu Trắng đã dạy cô cách tốt nhất để đếm số lượng quân của kẻ thù. “Năm ngàn tên,” cô nói ngay.
“Ta không nghĩ vậy.” Ser Jorah nói. “Đó chỉ là đám lính đánh thuê đóng quân bên sườn núi. Họ cầm giáo và có cả các cung thủ cưỡi ngựa, họ cũng mang theo rìu và gươm để đánh giáp lá cà. Lính Con Trai Thứ bên cánh trái, còn lính Quạ Bão bên cánh phải. Mỗi đội năm trăm tên. Người nhìn thấy cờ trận không?”
Cờ trận của người Yunkai có hình nữ điểu, mình người cánh chim, tay bà ta cầm roi, vuốt đeo chuỗi sắt thay vì đeo một sợi xích. Nhưng lính đánh thuê cũng mang cờ trận riêng bên dưới thành phố mà họ phục vụ: bên phải là cờ trận có hình bốn con quạ ở giữa các tia sét chéo nhau, còn cờ trận bên phải là một thanh gươm gãy. “Người Yunkai đứng ở vị trí trung tâm,” Dany nhận thấy như vậy. Nhìn từ xa cũng thấy đoàn chỉ huy của họ không khác gì người Astapor với mũ cao sáng màu và áo khoác gắn đĩa đồng. “Họ dẫn đầu lính nô ɭệ sao?”
“Phần lớn là vậy. Nhưng không sánh được với lính Hội Thanh Sạch. Yunkai vốn nổi tiếng đào tạo nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© thay vì đào tạo các chiến binh.”
“Ông thấy sao? Chúng ta có đánh bại được đội quân này không?”
“Rất dễ dàng,” Ser Jorah nói.
“Nhưng không thể không đổ máu.” Máu đã ướt đẫm những viên gạch ở Astapor vào ngày thành phố đó thất thủ, mặc dù rất ít máu thuộc về người của cô. “Chúng ta có thể thắng trận này, nhưng cái giá phải trả là chúng ta không thể có được thành phố đó.”
“Khaleesi, vẫn luôn có rủi ro. Astapor luôn tự mãn với chính mình và dễ bị tấn công. Còn Yunkai thì đã được cảnh báo trước.”
Dany cân nhắc. Đội quân nô ɭệ kia có vẻ nhỏ bé so với số quân của cô, nhưng lính đánh thuê lại cưỡi ngựa. Cô đã cưỡi ngựa cùng người Dothraki đủ lâu để biết tôn trọng điều mà các chiến binh cưỡi ngựa có thể gây ra cho các bộ binh. Lính Hội Thanh Sạch có thể chống chịu trước đòn tấn công của bọn họ, nhưng nô ɭệ được giải phóng của ta sẽ bị gϊếŧ. “Đám buôn nô ɭệ thích nói chuyện,” cô nói. “Đưa tin rằng tối nay ta sẽ nghe chúng nói, tại lều của ta. Và hãy nhớ mời chỉ huy của các đội lính đánh thuê kia đến gặp ta luôn. Nhưng ta không gặp chúng cùng lúc. Ta sẽ gặp lính Quạ Bão vào buổi trưa, và hai giờ sau sẽ gặp lính Con Trai Thứ.”
“Tuân lệnh nữ hoàng,” Ser Jorah nói. “Nhưng nếu chúng không đến…”
“Chúng sẽ đến. Hẳn chúng rất tò mò muốn xem rồng của ta, nghe điều mà ta sẽ nói, và những kẻ khôn ngoan sẽ coi đó là cơ hội để đánh giá sức mạnh của ta.” Cô giật nhẹ cương xoay con Bạc. “Ta sẽ đợi chúng trong lều.”
Bầu trời xanh trong và lộng gió theo bước Dany quay trở lại lều. Con hào sâu bao quanh doanh trại của cô đã được đào một nửa, và khu rừng đầy rẫy lính Hội Thanh Sạch đang chặt cành cây phong để vót thành cọc. Đội lính thái giám đó không thể ngủ trong một doanh trại không được phòng vệ chặt chẽ, Giun Xám khăng khăng nói vậy. Cậu ta đang đứng coi sóc công việc. Dany dừng ngựa nói chuyện với cậu ta. “Người Yunkai đã sẵn sàng tham chiến.”
“Thưa nữ hoàng, thế thì thật hay. Đội lính này đang khát máu lắm.”
Khi cô lệnh cho lính Hội Thanh Sạch tự chọn chỉ huy, Giun Xám giành được nhiều sự ủng hộ nhất để đứng vào vị trí cao nhất. Dany cũng lệnh cho Ser Jorah huấn luyện cho gã biết cách chỉ huy, và đến nay, vị hiệp sĩ bị lưu đày nói gã thái giám trẻ đó rất cứng nhắc nhưng nhanh nhẹn, bền bỉ và cực kỳ chăm chú vào từng chi tiết.
“Các Học Sĩ Thông Thái đã tập hợp một đội quân nô ɭệ để đối phó với chúng ta.”
“Thưa nữ hoàng, nô ɭệ ở Yunkai học phương cách của bảy mật hiệu và mười sáu tư thế đứng ngồi cho thoải mái. Còn lính Hội Thanh Sạch học phương thức của ba cây giáo. Bầy tôi Giun Xám này rất mong được thể hiện cho nữ hoàng thấy.”
Một trong những điều đầu tiên mà Dany thực hiện sau khi Astapor sụp đổ là từ bỏ thủ tục mỗi ngày lại giao một cái tên khác cho lính Hội Thanh Sạch. Hầu hết những lính được sinh ra tự do đều lấy lại tên khai sinh của mình; ít nhất là những người vẫn còn nhớ cái tên đó. Những lính còn lại tự đặt tên cho mình theo tên của các vị anh hùng hoặc các vị thần, hoặc có khi theo tên của các vũ khí, đá quý, thậm chí theo cả tên của các loài hoa, khiến họ có những cái tên rất độc đáo. Giun Xám vẫn giữ tên Giun Xám. Khi cô hỏi tại sao, cậu ta nói, “Đó là một cái tên may mắn. Tên khai sinh của kẻ bầy tôi này báo trước một số phận hẩm hiu. Đó là cái tên mà kẻ bầy tôi nhận được khi bị bắt làm nô ɭệ. Còn cái tên Giun Xám là cái tên rút được đúng ngày Daenerys Bão Tố giải phóng cho kẻ bầy tôi này.”
“Nếu xảy ra chiến sự, hãy để Giun Xám thể hiện sự khôn ngoan và lòng dũng cảm của mình,” Dany nói với cậu ta. “Tha cho bất cứ kẻ nô ɭệ nào bỏ chạy hoặc hạ vũ khí xuống. Càng ít người bị gϊếŧ, sẽ càng có nhiều người gia nhập đội quân của chúng ta sau này.”
“Kẻ bầy tôi xin nhớ.”
“Ta biết ngươi sẽ nhớ. Trưa nay hãy đến lều của ta. Ta muốn ngươi có mặt ở đó cùng với các chỉ huy trong khi ta đón tiếp những đội trưởng của đội lính đánh thuê.” Dany thúc ngựa về doanh trại.
Trong vành đai mà lính Hội Thanh Sạch thiết lập, lều trại được dựng lên theo hàng lối ngăn nắp, và túp lều cao màu vàng của cô được dựng ở chính giữa. Địa điểm cắm trại thứ hai rất gần địa điểm của cô; nhưng lớn gấp năm lần, ngổn ngang và hỗn độn, không có hào, không có lều, không lính gác, không chuồng ngựa. Những người cưỡi ngựa thường ngủ ngay cạnh ngựa, vì sợ chúng bị lấy trộm. Dê, cừu và những con chó đói bụng tự do đi lại giữa đám đông đàn bà, trẻ con và người già. Dany để Astapor được cai quản bởi một hội đồng gồm các cựu nô ɭệ do một người chữa bệnh, một học sĩ và một thầy tu dẫn đầu. Họ đều là những người khôn ngoan, cô thầm nghĩ như vậy. Nhưng vẫn có hàng chục ngàn người muốn đi theo cô đến Yunkai hơn là ở lại Astapor. Mình giao thành phố cho họ, nhưng phần lớn bọn họ đều sợ hãi đến mức không dám lấy lại thành phố đó.
Đám đông nô ɭệ được giải phóng đó khiến đội quân của cô trở nên nhỏ bé, và họ là một gánh nặng hơn là lợi ích. Cả trăm người mới có một người có lừa, lạc đà hoặc bò; hầu hết đều mang theo vũ khí cướp được từ kho vũ khí của kẻ buôn nô ɭệ nào đó, nhưng trong mười người mới có một người đủ khỏe để chiến đấu, và không ai từng được huấn luyện. Đi đến vùng đất nào, họ giẫm đạp vùng đất đó, không khác gì châu chấu phá hoại mùa màng. Nhưng Dany vẫn không thể bỏ rơi bọn họ như Ser Jorah và kỵ sĩ tâm phúc hối thúc. Mình đã nói họ là người tự do. Mình không thể nói với họ rằng họ không được tự do gia nhập đội quân của mình. Cô nhìn khói bốc lên từ bếp lửa và cố nén tiếng thở dài. Có thể cô có đội lính bộ mạnh nhất thế giới này, nhưng cũng có đội yếu nhất nữa.
Arstan Râu Trắng đứng ngoài cửa lều của cô, còn Belwas Khỏe Mạnh ngồi bắt chéo chân trên bãi cỏ cạnh đó, vừa ngồi vừa ăn một bát sung. Hai người đó gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô. Nhiệm vụ đó vốn là của Jhogo, Aggo, Rakharo và những kỵ sĩ tâm phúc, nhưng lúc này cô cần họ chỉ huy người Dothraki của cô hơn là bảo vệ bản thân mình. Đoàn khalasar của cô ít người thôi, chỉ khoảng hơn ba mươi chiến binh cưỡi ngựa, và hầu hết trong số đó là các cậu bé chưa được tết tóc và người già cả lưng còng. Nhưng đó là đàn ngựa duy nhất cô còn, và cô không dám đi nếu thiếu đàn ngựa ấy. Lính Hội Thanh Sạch có thể là bộ binh giỏi nhất trên thế giới, như Ser Jorah tuyên bố, nhưng cô cũng cần đội quân trinh sát cưỡi ngựa đi đầu.
“Yunkai sẽ có chiến tranh,” Dany nói với Râu Trắng bên trong lều. Irri và Jhiqui đã trải thảm trên sàn lều, còn Missandei đốt một nhánh hương trầm để không khí được thơm mát. Drogon và Rhaegal cuộn vào nhau nằm ngủ trên gối, còn Viserion đậu bên rìa bồn tắm của cô.
“Missandei, người Yunkai nói thứ ngôn ngữ gì vậy, Valyrian à?”
“Vâng, thưa nữ hoàng,” cô gái nói. “Cách phát âm của họ khác ngôn ngữ của Astapor, nhưng cũng na ná thôi ạ. Những người buôn nô ɭệ tự gọi họ là Học Sĩ Thông Thái.”
“Thông Thái ư?” Dany ngồi vắt chéo chân trên gối, còn Viserion sải rộng đôi cánh màu trắng vàng và vỗ phành phạch bên cạnh cô. “Chúng ta sẽ xem chúng thông thái đến mức nào,” cô vừa nói vừa gãi cái đầu đầy vảy của con rồng.
Một giờ sau Ser Jorah trở về, cùng với ba chỉ huy của đội Quạ Bão. Trên những chiếc mũ đánh bóng, họ trang trí thêm những chiếc lông đen kịt, và họ tuyên bố tất cả có tước vị và quyền lực ngang nhau. Dany chăm chú quan sát họ trong khi Irri và Jhiqui rót rượu. Prendahl na Ghezn là một gã Ghiscari thấp, mập, mặt to, tóc hoa râm; Sallor Hói có vết sẹo xoắn trên má; và Daario Naharis ăn mặc lòe loẹt. Râu hắn được tỉa thành ba chỏm và nhuộm xanh, giống y chang màu mắt và mái tóc xoăn xõa xuống tận vai. Bộ ria nhọn của hắn nhuộm vàng. Y phục cũng toàn màu vàng; một dải đăng ten Myrish màu bơ trải từ cổ xuống cổ tay áo, áo chẽn được khâu bằng các hình trái tim đồng màu vàng tươi, và đôi ủng da cao đến tận đùi được trang trí vàng. Đôi găng tay bằng da lộn màu vàng nhạt được nhét vào thắt lưng mạ vàng, còn móng tay hắn sơn màu xanh.
Nhưng Predahl na Ghezn mới là người lên tiếng thay mặt cho toán lính đánh thuê đó. “Tốt hơn là ngươi nên đưa đám đông của ngươi đi nơi khác,” gã nói. “Ngươi chiếm được Astapor bằng hành động phản bội, nhưng Yunkai không thất thủ dễ dàng vậy đâu.”
“Năm trăm lính Quạ Bão chống lại mười ngàn lính Hội Thanh Sạch của ta,” Dany nói. “Ta mới chỉ là một thiếu nữ và ta không hiểu lắm về chiến tranh, nhưng sự cọc cạch về con số này khiến ta thấy kỳ cục quá.”
“Quạ Bão không đứng một mình,” Prendahl nói.
“Quạ Bão không hề đứng. Họ bay, ngay khi nhìn thấy dấu hiệu đầu tiên của sấm. Có lẽ các ngươi cũng nên bay ngay lúc này. Ta nghe nói lính đánh thuê vốn có tiếng không trung thành. Điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến lòng trung thành của các ngươi, nếu lính Con Trai Thứ theo phe khác?”
“Sẽ không xảy ra chuyện đó,” Prendahl khăng khăng nói và không hề nhúc nhích. “Dù bọn chúng theo phe khác, điều đó cũng không quan trọng. Lính Con Trai Thứ không là gì hết. Bọn ta chiến đấu bên cạnh những người ủng hộ Yunkai.”
“Các ngươi chiến đấu bên cạnh các nô-lệ-tình-dục được trang bị giáo mác.” Khi cô quay đầu, hai quả chuông trên bím tóc khẽ rung lên. “Khi chiến trận nổ ra, các ngươi đừng nghĩ đến việc xin hàng. Nhưng nếu các ngươi gia nhập đội quân của ta, các ngươi vẫn sẽ giữ số vàng mà người Yunkai đã trả cho các ngươi và được quyền sở hữu một phần tài sản chúng ta có được, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng lớn hơn khi ta về đến vương quốc của ta. Chiến đấu vì các Học Sĩ Thông Thái, hậu quả của các ngươi sẽ là cái chết. Các ngươi có hình dung thấy cảnh Yunkai sẽ mở rộng cổng thành trong khi lính Hội Thanh Sạch của ta gϊếŧ các ngươi bên dưới các tường thành không?”
“Ả đàn bà kia, ngươi kêu be be như một con lừa, và làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ả đàn bà ư?” cô cười thầm. “Điều đó nghĩa là ngươi đang sỉ nhục ta ư? Nếu ta coi ngươi là đàn ông, hẳn ta đã tát ngươi rồi.”
Dany bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của gã. “Ta là Daenerys Bão Tố của gia tộc Targaryen, Người Không Thể Cháy, Mẹ Rồng, khaleesi của Drogo, và là Nữ Hoàng của Bảy Phụ Quốc tại Westeros.”
“Ngươi là,” Prendahl na Ghezn nói, “con điếm của một lãnh chúa. Sau khi quân ta hạ các ngươi, ta sẽ gây giống cho ngươi trong lều của ta.”
Belwas Khỏe Mạnh rút arakh ra. “Belwas Khỏe Mạnh sẽ cắt cái lưỡi khốn nạn của hắn cho nữ hoàng bé nhỏ, nếu nữ hoàng ưng lòng.”
“Không cần đâu, Belwas. Ta đã đảm bảo an toàn cho những tên này.” Cô mỉm cười. “Nói cho ta biết, Quạ Bão là nô ɭệ hay người tự do?”
“Bọn ta là hội anh em tự do,” Sallar tuyên bố.
“Tốt.” Dany đứng lên. “Các ngươi hãy về và nói cho các anh em của ngươi biết điều ta vừa nói. Có thể một vài người bọn họ sẵn sàng giành lấy vàng và vinh quang hơn là cái chết. Ta muốn biết câu trả lời của các ngươi vào sáng mai.”
Ba chỉ huy của Quạ Bão cùng đứng lên. “Câu trả lời của bọn ta là không,” Prendahl na Ghezn nói. Đám người theo hắn ra khỏi lều… nhưng Daario Naharis ngoái lại phía sau trong khi hắn rời đi, và khẽ nghiêng đầu thể hiện lời chia tay lịch sự.
Hai giờ sau, chỉ huy của Con Trai Thứ đến một mình. Hắn là một gã Braavosi cao vộc, mắt xanh nhạt và ria màu vàng-đỏ rậm rạp dài chấm thắt lưng. Hắn tên là Mero, nhưng hắn tự xưng là Con Hoang của Titan.
Mero uống hết ly rượu ngay lập tức và lấy mu bàn tay quệt miệng, rồi liếc mắt đầy dâʍ ɖu͙© với Dany. “Ta tin rằng ta đã làʍ t̠ìиɦ giúp con em gái sinh đôi của ngươi được khoái lạc. Hay chính là ngươi nhỉ?”
“Ta không nghĩ vậy đâu. Nếu không chắc chắn ta đã phải nhớ một người đàn ông giỏi giang đến vậy.”
“Phải, đúng vậy. Chưa một con đàn bà nào quên nổi Con Hoang của Titan này.” Gã Braavosi giơ cốc của hắn cho Jhiqui. “Cởϊ qυầи áo ra và ngồi lên đùi ta thì sao nhỉ? Nếu ngươi khiến ta vui, biết đâu ta sẽ sai lính Con Trai Thứ về phe ngươi thì sao.”
“Nếu ngươi đưa lính Con Trai Thứ về phe ta, ta sẽ không thiến ngươi.”
Gã đàn ông to lớn cười phá lên. “Con nhóc, có một ả cũng đã thử thiến của quý của ta bằng răng ả đấy. Giờ thì ả không còn cái răng nào, còn kiếm của ta thì vẫn dài và to như thế. Hay ta lôi ra cho ngươi xem nhé?”
“Không cần đâu. Sau khi đội quân thái giám của ta chặt đứt thanh kiếm đó, ta sẽ tự mình xem xét nó trong lúc rảnh rỗi.” Dany nhấp một hớp rượu. “Quả thật ta chỉ là một thiếu nữ còn quá trẻ và chưa hiểu lắm về chiến tranh. Hãy giải thích cho ta xem ngươi định sẽ đánh bại mười ngàn quân lính Hội Thanh Sạch như thế nào với năm trăm lính. Đến ngây thơ như ta cũng thấy hai con số đó quá khập khiễng.”
“Con Trai Thứ từng đối mặt với kẻ thù tồi tệ hơn nhiều và họ đã chiến thắng.”
“Con Trai Thứ từng đối mặt với kẻ thù tồi tệ hơn nhiều và bỏ chạy hết. Đó là trong trận chiến tại Qohor, khi Ba Ngàn Quân nghênh chiến.”
“Trận chiến đó đã từ rất, rất nhiều năm trước, trước khi Con Trai Thứ được Con Hoang của Titan chỉ huy.”
“Vậy đội lính đó có được lòng dũng cảm từ ngươi ư?” Dany quay sang Ser Jorah. “Khi xảy ra chiến trận, hãy gϊếŧ kẻ này trước nhất.”
Vị hiệp sĩ bị lưu đày mỉm cười. “Rất sẵn sàng, thưa nữ hoàng.”
“Tất nhiên,” cô nói với Mero, “ngươi có thể chạy lần nữa. Bọn ta sẽ không ngăn cản ngươi. Hãy cầm theo vàng của người Yunkai và đi đi.”
“Con ngốc kia, ngươi đã bao giờ nhìn thấy Titan của vùng Braavos chưa? Thế thì ngươi phải biết rằng nó không có đuôi để ngúc ngoắc đâu.”
“Vậy thì ở lại, và chiến đấu vì ta.”
“Đúng là cũng đáng để chiến đấu vì ngươi,” gã người Braavos nói, “và ta sẽ rất sẵn lòng để ngươi liếʍ láp kiếm của ta, nếu như ta vẫn còn tự do. Nhưng ta đã nhận vàng của người Yunkai và đã nói lời hứa linh thiêng rồi.”
“Vàng có thể trả lại,” cô nói. “Ta sẽ trả ngươi chừng đó số vàng và nhiều hơn thế. Ta còn nhiều thành phố nữa để chinh phục, và cả một vương quốc đang đợi ta cách đây nửa vòng trái đất. Trung thành phụng sự ta, Con Trai Thứ sẽ không bao giờ phải tìm kiếm người thuê cả đội lính nữa.”
Gã Braavos vuốt bộ râu đỏ dày của mình. “Chừng đó và nhiều hơn thế, thêm cả mấy cái hôn nữa nhé? Hay hơn cả một cái hôn? Đối với một người đàn ông giỏi giang như ta chứ?”
“Có thể.”
“Chắc ta sẽ thích vị lưỡi của ngươi đấy.”
Cô cảm nhận được cơn giận của Ser Jorah. Gấu đen không thích chuyện hôn hít này chút nào. “Tối nay ngươi hãy nghĩ về điều ta vừa nói. Ngày mai ta có câu trả lời của ngươi được chứ?”
“Được.” Gã Con Hoang của Titan nhe răng cười. “Ta mang một hũ rượu ngon này về cho các chỉ huy của ta được không?”
“Ngươi sẽ có cả thùng. Đó là rượu trong tầng hầm của các học sĩ Astapor, và ta có rất nhiều xe ngựa chở đầy rượu.”
“Ta to béo lắm. Còn có các anh em của ta nữa. Con Hoang của Titan không uống rượu một mình, thưa khaleesi.”
“Vậy thì ngươi sẽ có một xe ngựa rượu, nếu ngươi hứa sẽ nâng ly chúc sức khỏe của ta.”
“Xong!” hắn nói. “Xong, và xong! Bọn ta sẽ cụng ly ba lần vì sức khỏe của ngươi, rồi sẽ mang câu trả lời đến cho ngươi khi mặt trời lên.”
Nhưng khi Mero đi rồi, Artan Râu Trắng nói, “Tên này khét tiếng gian xảo, mãi tận Westeros cũng biết tiếng tăm của hắn. Nữ hoàng, người không nên mù quáng trước cung cách của hắn. Tối nay hắn sẽ nâng ly ba lần chúc sức khỏe người, và sáng mai hắn sẽ cưỡng đoạt người.”
“Ít nhất cũng có một lần hắn nói đúng,” Ser Jorah nói. “Con Trai Thứ là đội lính đánh thuê có từ lâu rồi, và rất dũng cảm, nhưng dưới sự chỉ huy của Mero, bọn chúng trở nên tồi tệ không khác gì đám Chiến Binh Dũng Cảm. Hắn ta nguy hiểm đối với cả người thuê hắn và kẻ thù của hắn. Đó là lý do người thấy hắn ở đây. Không đâu trong các Thành Phố Tự Trị thuê hắn nữa.”
“Ta không muốn tiếng tăm của hắn, mà ta muốn năm trăm con ngựa của hắn. Chúng ta có chút hy vọng nào về đội lính Quạ Bão không?”
“Không,” Ser Jorah nói thẳng. “Gã Prendahl đó có máu Ghiscari chảy trong huyết quản. Rất có thể gã có họ hàng thân thích ở Astapor.”
“Thật tiếc. Ừm, có lẽ chúng ta sẽ không cần phải chiến đấu. Chúng ta nên đợi xem người Yunkai sẽ nói sao.”
Đoàn sứ giả của Yunkai đến khi mặt trời lặn; năm mươi người cưỡi năm mươi con ngựa đen rất ấn tượng và một người cưỡi lạc đà trắng khổng lồ. Mũ họ cao gấp đôi đầu để tránh chạm vào những bím tóc bện kỳ quái với rất nhiều hình dạng khác nhau. Áo làm bằng vải lanh được nhuộm màu vàng đậm, còn các đĩa đồng được khâu vào áo choàng.
Người cưỡi lạc đà trắng tự xưng là Grazdan mo Eraz. Gầy guộc và nghiêm nghị, hắn có nụ cười với hàm răng trắng bóng y như Kraznys, trước khi Drogon phun lửa bỏng mặt hắn. Tóc hắn được uốn hình con kỳ lân nhô ra từ tận lông mày, còn tokar của hắn được viền ren vàng của vùng Myrish. “Cổ xưa và lộng lẫy là Yunkai, nữ hoàng của các hoàng phố,” hắn nói khi Dany chào đón hắn đến lều của cô. “Các bức tường của bọn ta kiên cố, giới quý tộc của bọn ta kiêu ngạo và khủng khϊếp, còn người dân của ta không hề sợ hãi. Máu của bọn ta là máu của Ghis cổ xưa, đế chế của Ghis tồn tại rất lâu trước khi Valyria vẫn còn là một đứa trẻ còn đang bú mẹ. Khaleesi, ngươi đã thật khôn ngoan khi chỉ ngồi và nói. Ở đây ngươi sẽ không xâm chiếm dễ dàng như vậy đâu.”
“Hay lắm. Hội Thanh Sạch của ta sẽ tận hưởng một chút mùi vị của chiến đấu.” Cô nhìn Giun Xám, và cậu ta gật đầu.
Grazdan cởi mở nhún vai. “Nếu ngươi muốn máu, thì cứ để máu chảy đầu rơi. Ta nghe nói ngươi đã giải phóng cho đám thái giám của ngươi. Đối với Hội Thanh Sạch, tự do quan trọng với chúng như một cái mũ quan trọng với cá ê-phin.” Hắn mỉm cười với Giun Xám, nhưng dường như gã thái giám đó được làm bằng đá. “Những kẻ còn sống sót sẽ bị bắt làm nô ɭệ trở lại, và được sử dụng để lấy lại Astapor từ đám dân đen kia. Bọn ta cũng sẽ biến ngươi thành nô ɭệ. Ở Lys và Tyrosh có nhiều nhà thổ để đàn ông hào phóng trả tiền nếu muốn ngủ với ả gái cuối cùng mang họ Targaryen.”
“Thật hay khi ngươi biết ta là ai,” Dany ôn tồn nói.
“Ta vẫn tự hào về vốn hiểu biết của ta về phương tây điên rồ và man rợ.” Grazdan giơ hai tay ra thể hiện cử chỉ hòa giải. “Mà tại sao chúng ta phải nói chuyện một cách khắc nghiệt đến vậy nhỉ? Đúng là ngươi gây ra nhiều hành vi tàn bạo ở Astapor, nhưng người Yunkai bọn ta khoan dung lắm. Thưa nữ hoàng, tranh cãi không thuộc bản chất của bọn ta. Vậy thì tại sao phải lãng phí sức lực của ngươi trước những tường thành hùng mạnh của bọn ta, trong khi ngươi cần vô số người để lấy lại ngai vàng của cha ngươi ở mãi tận Westeros xa xôi? Người Yunkai bọn ta chúc ngươi sớm lấy lại được ngai vàng đó. Và để chứng minh điều đó, ta mang cho ngươi một món quà đây.”
Hắn vỗ tay và hai trong số đám tùy tùng của hắn bước lên với một chiếc thùng nặng trịch làm bằng gỗ cây tuyết tùng được viền đồng và vàng. Chúng đặt thùng dưới chân cô. “Năm mươi ngàn đồng vàng,” Grazdan nhẹ nhàng nói. “Cho ngươi, coi như đó là hành động ái hữu của các Học Sĩ Thông Thái người Yunkai. Vàng được cho hơn hẳn vàng cướp được bằng máu chảy đầu rơi, chắc chắn vậy chứ? Vậy nên, Daenerys Targaryen, ta muốn nói với ngươi rằng, hãy nhận thùng vàng này, và đi đi.”
Dany dùng bàn chân đi dép lê mở nắp thùng. Thùng đầy vàng, đúng như tên sứ giả kia nói. Cô vốc một nắm vàng lên và thả rơi qua các kẽ ngón tay. Các đồng vàng lóe sáng khi rơi xuống; hầu hết là vàng mới đúc, một mặt in hình kim tự tháp và một mặt in hình nữ quái mình người cánh chim vùng Ghis. “Đẹp lắm. Ta tự hỏi ta sẽ có được bao nhiêu thùng vàng như thế này khi ta chiếm thành phố của ngươi?”
Hắn cười khúc khích. “Không thùng nào hết.”
“Ta cũng có quà cho ngươi đấy.” Cô đóng sập nắp thùng lại. “Ba ngày. Vào sáng ngày thứ ba, thả hết nô ɭệ của ngươi ra. Toàn bộ. Đàn ông, đàn bà và trẻ nhỏ sẽ được cho vũ khí, thực phẩm, quần áo, vàng, và hàng hóa chừng nào họ có thể mang theo. Họ sẽ được phép tự do lựa chọn chừng đó thứ từ đống tài sản của ông chủ của họ, coi như là thù lao cho những năm tháng họ bị nô dịch. Khi tất cả nô ɭệ đi rồi, ngươi sẽ mở cổng thành và cho lính Hội Thanh Sạch của ta vào khám xét thành phố của ngươi, để đảm bảo không còn ai phải sống trong cảnh nô ɭệ. Nếu ngươi làm vậy, Yunkai sẽ không bị thiêu rụi, cũng không bị cướp bóc, và người của ngươi sẽ không bị làm phiền. Các Học Sĩ Thông Thái sẽ có được sự an bình như mong muốn, đồng thời ngươi cũng chứng tỏ sự khôn ngoan của mình. Ngươi thấy sao?”
“Ta thấy ngươi bị điên rồi.”
“Ta điên ư?” Dany nhún vai, và nói, “Dracarys.”
Ba con rồng lên tiếng. Rhaegal rít lên và nhả khói, Viserion đớp mồi, còn Drogon phun chùm lửa đỏ đen. Chùm lửa đó chạm vào nếp tokar của Grazdan, và lụa bắt lửa chỉ trong một nhịp tim. Các vệt vàng chảy trên thảm khi gã sứ giả ngã nhào lên thùng vàng, vừa chửi rủa vừa đập tay liên hồi cho đến khi Râu Trắng đổ một bình nước lên người gã để dập lửa. “Ngươi đã thề là bọn ta sẽ được an toàn!” gã người Yunkai rền rĩ.
“Chẳng lẽ tất cả người Yunkai đều kêu gào như vậy vì một chiếc tokar bị cháy xém sao? Ta sẽ mua cho ngươi một chiếc mới… nếu ngươi thả hết nô ɭệ ra trong vòng ba ngày. Nếu không, Drogon sẽ tặng cho ngươi một nụ hôn nóng bỏng hơn đấy.” Cô nhăn mũi. “Tự ngươi khiến mình mất thanh danh. Lấy lại vàng của ngươi rồi đi ngay, và đảm bảo rằng các Học Sĩ Thông Thái nghe được thông điệp của ta.”
Grazdan mo Eraz chỉ tay. “Con điếm kia, ngươi sẽ hối hận vì việc này. Mấy con thằn lằn con này sẽ không đảm bảo an toàn cho ngươi được mãi đâu, ta thề là vậy. Bọn ta sẽ bắn tên đầy trời nếu chúng xuất hiện trong vòng một dặm với Yunkai. Chẳng lẽ ngươi nghĩ gϊếŧ một con rồng khó vậy sao?”
“Khó hơn gϊếŧ một tên buôn nô ɭệ đấy. Grazdan, ba ngày thôi. Hãy nói với chúng. Vào cuối ngày thứ ba, ta sẽ có mặt tại Yunkai, bất kể ngươi có mở cổng thành cho ta hay không.”
Bóng tối buông xuống khi đám người Yunkai rời khỏi doanh trại của cô. Tối nay sẽ là một buổi tối ảm đạm; trời không trăng, không sao, gió lạnh ẩm ướt thổi từ phía tây đến. Một đêm tối thực thụ, Dany thầm nghĩ. Lửa cháy xung quanh cô, những ngôi sao nhỏ màu vàng cam lấp lánh rải rác trên đồi và các cánh đồng. “Ser Jorah,” cô nói, “triệu các kỵ sĩ tâm phúc của ta đến đây.” Dany ngồi trên đống nệm chờ họ, ba con rồng cũng ở quanh cô. Khi họ được đưa đến, cô nói, “Một giờ sau nửa đêm là thời điểm thích hợp.”
“Vâng, thưa khaleesi,” Rakharo nói.
“Thích hợp làm gì vậy?”
“Thích hợp để tấn công.”
Ser Jorah Mormont cau có. “Người đã nói với đám lính đánh thuê rằng…”
“…rằng ta muốn có câu trả lời của bọn chúng vào ngày mai. Ta không hứa hẹn gì về tối nay hết. Quạ Bão sẽ cãi nhau về lời đề nghị của ta. Con Trai Thứ sẽ say khướt vì món rượu ta đưa cho Mero. Và người Yunkai tin rằng ta cho bọn chúng ba ngày. Chúng ta sẽ thắng bọn chúng trong bóng tối.”
“Bọn chúng sẽ có đội trinh thám theo dõi chúng ta.”
“Và trong bóng tối, chúng sẽ nhìn thấy hàng trăm ngọn lửa trại đang cháy,” Dany nói, “đó là nếu như chúng nhìn thấy cái gì đó.”
“Thưa khaleesi,” Jhogo nói, “thần sẽ xử lý đám trinh thám đó. Bọn chúng không phải kỵ binh, chúng chỉ là lũ buôn nô ɭệ ngồi trên lưng ngựa thôi.”
“Đúng vậy,” cô đồng ý. “Ta nghĩ chúng ta sẽ tấn công từ ba phía. Giun Xám, đội lính Hội Thanh Sạch của ngươi sẽ tấn công chúng từ cánh tả và cánh hữu, còn kos của ta sẽ cưỡi ngựa tấn công vào trung tâm. Toán lính nô ɭệ sẽ không bao giờ cầm cự được trước người Dothraki cưỡi ngựa đâu.” Cô mỉm cười. “Chắc chắn ta mới chỉ là một thiếu nữ và hiểu biết rất ít về chiến tranh. Các lãnh chúa của ta, mọi người thấy sao?”
“Ta nghĩ người là em gái của Rhaegar Targaryen,” Ser Jorah nói và nở nụ cười hối tiếc.
“Vâng,” Arstan Râu Trắng nói, “và là một nữ hoàng nữa.”
Họ mất một tiếng để thảo luận về chi tiết kế hoạch. Bây giờ mới bắt đầu thời điểm nguy hiểm nhất, Dany thầm nghĩ khi các chỉ huy rời khỏi lều. Cô chỉ có thể cầu mong đêm tối sẽ che giấu sự chuẩn bị của cô trước kẻ thù.
Gần nửa đêm, cô thót tim khi Ser Jorah lao qua Belwas Khỏe Mạnh xông vào. “Hội Thanh Sạch bắt được một tên lính đánh thuê đang cố lẻn vào doanh trại của chúng ta.”
“Gián điệp ư?” Điều đó khiến cô thấy sợ. Nếu họ đã bắt được một tên, liệu bao nhiêu tên đã trót lọt?
“Hắn khăng khăng nói hắn mang quà đến. Chính là tên ngu độn mặc đồ màu vàng và tóc xanh.”
Daario Naharis. “Hắn ư? Vậy thì ta sẽ nghe hắn nói.”
Khi vị hiệp sĩ lưu đày thả hắn, cô tự hỏi liệu hai người đàn ông có khác nhau đến vậy không. Gã người Tyroshi da trắng trẻo còn Ser Jorah da ngăm đen; hắn ẽo uột, còn vị hiệp sĩ kia săn chắc; hắn duyên dáng với những lọn tóc quăn bay bay, còn ông đầu hói; da dẻ hắn nhẵn nhụi, da Mormont thì nhiều lông. Và vị hiệp sĩ của cô ăn mặc đơn giản, còn kẻ kia ăn mặc khiến một con công cũng bị lu mờ, mặc dù hắn có mặc thêm chiếc áo choàng đen dày trên bộ trang phục vàng tươi. Vai hắn vắt vẻo một bao tải nặng làm bằng vải bạt.
“Thưa khaleesi,” hắn hét lên. “Thần mang theo quà và tin vui. Quạ Bão là của người.” Một chiếc răng vàng lóe lên khi hắn cười. “Và cả Daario Naharis nữa!”
Dany vẫn hoài nghi. Nếu tên Tyroshi này đến do thám, lời tuyên bố này chỉ là mưu đồ hòng cứu mạng hắn. “Prendahl na Ghezn và Sallor nói sao về việc này?”
“Ít lắm.” Daario cởi bao, đầu Sallor Hói và Prendahl na Ghezn rơi xuống thảm. “Đây là quà dành tặng nữ hoàng rồng.”
Viserion ngửi thấy mùi máu chảy ra từ cổ Prendahl và xịt một cục lửa phủ lên khắp mặt hắn, khiến hai má hắn đen kịt và giộp lên. Drogon và Rhaegal đầy kích động trước mùi thịt nướng.
“Ngươi làm việc này sao?” Dany khó chịu hỏi.
“Không ai khác.” Nếu mấy con rồng của cô khiến Daario Naharis lo lắng, quả là hắn che giấu cảm giác đó rất giỏi. Có lẽ hắn đang cố nghĩ rằng ba con rồng đó chỉ là ba con mèo đang vờn một con chuột.
“Tại sao?”
“Vì người quá xinh đẹp.” Hai bàn tay hắn to bè và chắc nịch, đôi mắt xanh đậm và chiếc mũi khoằm to của hắn thể hiện sự hung tợn của một con chim săn mồi. “Prendahl huyên thuyên quá nhiều lời vô nghĩa.” Trang phục của gã rất đắt tiền, nhưng thể hiện điều gì đó không bình thường; các vết muối rải rác trên ủng hắn, sơn móng tay bị sứt, dây buộc bẩn thỉu vì mồ hôi, và cô nhìn thấy vạt áo khoác của hắn bị bung ra. “Còn Sallor cứ hếch mũi lên, như thể nước mũi của hắn là vàng không bằng.” Hắn đứng đó, hai bàn tay nắm chéo hai cổ tay, hai lòng bàn tay hắn đặt lên quả táo chuôi gươm; hông trái hắn đeo một chiếc arakh Dothraki cong, còn hông phải đeo dao găm vùng Myrish. Chuôi hai con dao có hình hai người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và dâʍ đãиɠ.
“Ngươi sử dụng những thanh gươm đẹp đẽ này có giỏi không?” Dany hỏi hắn.
“Prendahl và Sallor có thể khẳng định như vậy với người, nếu người chết biết nói. Với thần, mỗi ngày được coi là đáng sống nếu thần làʍ t̠ìиɦ với một ả đàn bà, gϊếŧ chết một kẻ thù, và ăn một bữa ăn thịnh soạn... và những ngày tháng như vậy không đếm được như sao trên trời. Thần coi việc gϊếŧ chóc là một cái đẹp, giống chim bồ câu và ánh lửa đều phải khóc than với các vị thần vì chúng mới chỉ nhanh bằng một nửa và duyên dáng bằng một phần tư hành động của thần. Thần có thể kể tên những kẻ mà thần đã gϊếŧ, nhưng thần e là thần chưa kể hết tên chúng thì ba con rồng của người đã lớn bằng mấy tòa lâu đài, các tường thành của Yunkai sụp đổ thành tro bụi, còn mùa đông đến và đi, đến và đi không biết bao nhiêu lần.”
Dany cười. Cô ưa thái độ tự tin của gã Daario Naharis này. “Rút gươm của ngươi ra và thề sẽ phụng sự ta.”
Trong chớp mắt, arakh của Daario được rút ra khỏi bao. Hắn cúi đầu thấp đến mức mặt hắn cúi sát ngón chân. “Thanh gươm của thần là của người. Sự sống của thần của của người. Tình yêu của thần là của người. Máu, thân thể, những bài ca, tất cả đều là của người. Thưa nữ hoàng xinh đẹp, thần sống và chết theo lệnh người.”
“Vậy thì ngươi hãy sống,” Dany nói, “và chiến đấu vì ta trong đêm nay.”
“Thưa nữ hoàng, như vậy là không khôn ngoan,” Ser Jorah lạnh lùng nhìn Daario. “Giữ tên này và cử người canh gác hắn cho đến khi chúng ta chiến đấu và giành chiến thắng.”
Cô cân nhắc một giây, và lắc đầu. “Nếu hắn trao lính Quạ Bão cho chúng ta, thì sự ngạc nhiên chính là sự chắc chắn.”
“Và nếu hắn phản bội người, thì sự ngạc nhiên chính là sự thất bại.”
Dany lại ngó xuống nhìn tên lính đánh thuê. Hắn nở nụ cười khiến cô đỏ mặt và quay đi. “Hắn sẽ không phản bội đâu.”
“Làm sao người biết điều đó?”
Cô chỉ vào đống thịt đen kịt mà ba con rồng đang cắn xé, từng miếng một. “Ta gọi đó là bằng chứng cho sự thành thật của hắn. Daario Naharis, lệnh cho Quạ Bão của ngươi sẵn sàng tấn công đội quân tiên phong của người Yunkai khi cuộc đột kích của ta bắt đầu. Ngươi có thể trở lại an toàn không?”
“Nếu chúng cản bước thần, thần sẽ nói thần đi do thám và không nhìn thấy gì hết.” Gã người Tyroshi đứng lên, cúi đầu, và lướt nhanh ra ngoài.
Ser Jorah Mormont chần chừ. “Thưa nữ hoàng,” ông thẳng thừng nói, “đó là một sai lầm. Chúng ta không hiểu gì về con người hắn.”
“Chúng ta biết hắn là một chiến binh giỏi.”
“Một kẻ mồm mép, ý người là vậy.”
“Hắn trao cho chúng ta Quạ Bão.” Và hắn có đôi mắt màu xanh.
“Năm trăm tên lính đánh thuê với lòng trung thành không đáng tin.”
“Mọi sự trung thành đều không đáng tin trong những lúc như thế này,” Dany nhắc cho ông nhớ. Và mình sẽ bị phản bội thêm hai lần nữa, một lần vì vàng, và một lần vì tình yêu.
“Daenerys, tuổi ta gấp ba lần tuổi của người,” Ser Jorah nói. “Ta đã nhìn thấy thế nào là kẻ giả dối. Rất ít người đáng tin cậy, và Daario Naharis không phải là một trong số ít ỏi đó. Ngay cả râu của hắn cũng có màu giả dối.”
Điều đó khiến cô tức giận. “Còn ông có bộ râu màu trung thực, có phải ông định nói vậy với ta không? Ông là người duy nhất ta nên tin tưởng sao?”
Ông cứng đờ người. “Ta không nói vậy.”
“Ngày nào ông cũng nói vậy. Pyat Pree là kẻ nói dối, Xaro là kẻ mưu gian, Belwas là kẻ khoác lác, Arstan là kẻ sát nhân… chẳng lẽ ông nghĩ ta vẫn còn là một đứa bé con, rằng ta không thể hiểu hết ẩn ý của ông sao?”
“Thưa nữ hoàng…”
Cô nói át tiếng của ông. “Ông quả là một người bạn tốt hơn tất cả những người bạn mà ta từng biết, và là người anh tốt hơn anh trai Viserys của ta. Ông cũng là người đầu tiên trong Đội Lính Bảo Vệ Nữ Hoàng, là chỉ huy đội quân của ta, là cố vấn giỏi nhất của ta, là cánh tay phải đắc lực của ta. Ta trân trọng, vinh danh và yêu mến ông – nhưng ta không khao khát ông, Jorah Mormont à, ta rất mệt mỏi trước việc ông cố xua đuổi những người đàn ông khác khỏi ta, để ta phải dựa vào ông, và chỉ dựa vào ông thôi. Việc đó không hiệu quả đâu, và sẽ không khiến ta yêu thương ông hơn đâu.”
Khi cô bắt đầu nói, mặt mũi Mormont đỏ bừng, nhưng khi Dany nói xong, nét mặt ông nhợt nhạt trở lại. Ông đứng như trời trồng. “Nếu nữ hoàng cho phép,” ông nói cụt ngủn và lạnh lùng.
Dany bị kích động đủ rồi. “Nữ hoàng cho phép,” cô nói. “Nữ hoàng cho phép. Giờ hãy đi gặp Hội Thanh Sạch của ông đi. Ông có một trận đánh để chiến đấu và giành chiến thắng.”
Khi ông đi khỏi, Dany ngồi phịch xuống nệm bên cạnh ba con rồng. Cô không cố ý gay gắt đến vậy với Ser Jorah, nhưng sự hoài nghi không ngừng của ông đã đánh thức bản chất rồng trong cô.
Ông ấy sẽ tha thứ cho mình, cô tự nhủ. Mình là nữ hoàng của ông. Dany thấy chính mình cũng băn khoăn về Daario. Bỗng nhiên cô thấy rất cô đơn. Mirri Maz Duur đã nói cô sẽ không bao giờ sinh con được nữa. Mình là người cuối cùng trong gia tộc Targaryen. Điều đó khiến cô buồn vô hạn. “Các con là con của mẹ,” cô nói với ba con rồng, “ba đứa con dữ dội của mẹ. Arstan nói rằng rồng sống thọ hơn con người, vậy nên các con sẽ tiếp tục sống sau khi mẹ chết.”
Drogon ngoái cổ lại để cắn nhẹ vào bàn tay cô. Răng nó sắc lắm, nhưng nó chưa bao giờ làm cô bị thương. Dany cười khì, rồi đẩy con rồng tới lui cho đến khi nó rống lên, đuôi nó quất như một chiếc roi. Đuôi nó đã dài hơn trước, cô nhận thấy như vậy, và sẽ còn dài nữa. Ba con rồng đang lớn nhanh như thổi, và khi chúng đủ trưởng thành, mình sẽ có cánh. Cưỡi trên lưng rồng, cô có thể chỉ huy đội quân của cô tham chiến, như cô đã làm ở Astapor, nhưng hiện giờ chúng vẫn còn quá nhỏ để chở được cô.
Sự tĩnh lặng bao trùm lên doanh trại khi nửa đêm đến và trôi đi. Dany ở lại trong lều với các hầu gái, còn Arstan Râu Trắng và Belwas Khỏe Mạnh giữ vai trò canh gác. Chờ đợi là phần khó khăn nhất. Ngồi trong lều không làm gì trong khi trận đấu sắp diễn ra khiến Dany cảm thấy cô vẫn còn là một đứa con nít.
Từng giờ trôi đi chậm chạp. Ngay cả khi Jhiqui tháo ruy băng trên vai, Dany vẫn bồn chồn đến mức không ngủ được. Missandei đề nghị được hát một bài hát ru nhưng Dany lắc đầu. “Gọi Arstan vào đây cho ta,” cô nói.
Khi ông ta vào, cô được quấn trong tấm da sống hrakkar và mùi da mốc vẫn khiến cô nhớ đến Drogo. “Râu Trắng, ta không thể ngủ được trong khi các chiến binh đang bỏ mạng vì ta,” cô nói. “Nếu được, hãy kể cho ta nghe nhiều hơn về anh trai ta Rhaegar. Ta thích câu chuyện ngươi kể trên tàu, về việc anh ấy quyết định trở thành chiến binh.”
“Nữ hoàng thật tốt bụng khi nói vậy.”
“Viserys nói anh ấy đã thắng rất nhiều trận đấu thương.”
Arstan trịnh trọng cúi mái đầu trắng của lão. “Thần không dám mạo muội phủ nhận lời nói của hoàng tử…”
“Tại sao?” Dany gay gắt. “Nói cho ta nghe. Ta ra lệnh.”
“Lòng dũng cảm của hoàng tử Rhaegar là không thể phủ nhận, nhưng hiếm khi ngài được gọi là dũng cảm. Ngài không thích tiếng vun vυ"t của gươm đao như Robert hoặc Jaime Lannister. Đó là việc ngài phải làm, đó là nhiệm vụ mà thế giới đặt lên vai ngài. Ngài đã làm rất tốt, vì ngài làm mọi việc đều tốt. Đó là bản chất của ngài. Nhưng ngài không thích thú với việc đó. Người ta nói rằng ngài yêu mến cây đàn hạc của ngài hơn là giáo mác.”
“Anh ấy thắng vài trận đấu thương, chắc chắn vậy,” Dany nói, giọng đầy thất vọng.
“Khi còn trẻ, hoàng tử cưỡi ngựa rất giỏi trong trận đấu thương ở Storm’s End, ngài cũng đánh bại Lãnh chúa Steffon Baratheon, Lãnh chúa Jason Mallister, Rắn Hổ Lục vùng Dorne, và một vị hiệp sĩ bí mật mà sau này được biết là gã Simon Toyne khét tiếng, cầm đầu đám người sống ngoài vòng pháp luật trong rừng. Ngày hôm đó, ngài làm gãy mười hai cây giáo của Ser Arthur Dayne.”
“Vậy thì anh ấy là quán quân, đúng không?”
“Dạ không, thưa nữ hoàng. Vinh dự đó thuộc về một hiệp sĩ khác của Ngự Lâm Quân, và vị hiệp sĩ đó khiến hoàng tử Rhaegar ngã ngựa trong trận đấu thương cuối cùng.”
Dany không muốn nghe đến chuyện anh Rhaegar bị ngã ngựa. “Vậy thì anh trai ta thắng trận đấu thương nào?”
“Thưa nữ hoàng.” Ông ta ngập ngừng. “Ngài thắng trận đấu thương vĩ đại nhất.”
“Đó là trận nào?” Dany ra lệnh.
“Đó là trận đấu thương mà Lãnh chúa Whent tổ chức bên cạnh hồ Mắt Thần ở Harrenhal, vào mùa xuân giả dối đó. Đó là một sự kiện nổi tiếng. Bên cạnh đấu thương, còn có cả những cuộc so tài theo lối đánh cổ giữa bảy đội hiệp sĩ, cùng với các trò thi bắn cung, ném rìu, đua ngựa, thi ca hát, kịch câm, tiệc tùng và rất nhiều hoạt động giải trí. Lãnh chúa Whent giàu có và hào phóng. Những phần thưởng kếch xù mà ông ấy công bố đã thu hút vô số người thách đấu. Ngay cả cha người cũng đến Harrenhal, khi ngài ấy rời Tháp Đỏ chưa được bao lâu. Các vị lãnh chúa hùng mạnh nhất và các nhà quán quân giỏi giang nhất trong Bảy Phụ Quốc đều cưỡi ngựa trong cuộc đấu thương đó, và hoàng tử của Dragonstone đã đánh bại tất cả bọn họ.”
“Nhưng đó chính là trận đấu thương mà anh ấy phong cho Lyanna Stark là nữ hoàng của tình yêu và sắc đẹp mà!” Dany nói. “Lúc đó phu nhân của anh ấy là công chúa Elia cũng có mặt ở đó, vậy mà anh ấy lại ban thưởng vinh dự đó cho con gái Nhà Stark, và sau đó anh ấy còn cướp cô ta khỏi tay vị hôn thê. Làm sao anh ấy lại cư xử như vậy được? Lẽ nào người vợ vùng Dorne kia đối xử tồi tệ với anh ấy sao?”
“Thưa nữ hoàng, thần không có quyền nói xem trái tim ngài ấy yêu thương ai. Công chúa Elia tốt bụng và duyên dáng, mặc dù sức khỏe của công chúa rất yếu.”
Dany kéo tấm da sư tử chặt hơn quanh vai. “Có lần anh Viserys nói rằng đó là do lỗi của ta, khi mà ta chào đời quá muộn.” Cô vẫn nhớ cô đã kịch liệt phản đối ý kiến đó, đến mức còn nói đó là lỗi của anh Viserys vì anh ấy sinh ra không phải là con gái. Lần đó anh đánh cô tàn nhẫn vì dám cả gan nói vậy. “Anh ấy nói, nếu ta sinh ra kịp thời hơn, thì anh Rhaegar sẽ kết hôn với ta, thay vì phải cưới Elia, và như vậy, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Nếu anh Rhaegar hạnh phúc với vợ anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không cần đứa con gái Nhà Stark kia.”
“Thưa nữ hoàng, có lẽ là vậy.” Râu Trắng do dự một giây. “Nhưng thần không chắc là mọi sự nằm ở việc Rhaegar được hạnh phúc hay không.”
“Ngươi kể chuyện như thể anh ấy rất cáu kỉnh mà,” Dany phản đối.
“Không cáu kỉnh, không đâu, nhưng… ở hoàng tử Rhaegar có nỗi u sầu, báo hiệu…” Ông ta lại ngập ngừng lần nữa.
“Nói đi,” cô thúc giục. “Báo hiệu…?”
“…số phận bất hạnh. Thưa nữ hoàng, ngài ấy sinh ra trong đau khổ, và sự tăm tối ấy cứ lủng lẳng treo trên đầu ngài.”
Chỉ có một lần Viserys kể về sự chào đời của Rhaegar. Có lẽ câu chuyện đó khiến anh ấy quá phiền lòng. “Chính sự tăm tối của Summerhall ám ảnh anh ấy, phải không?”
“Phải. Nhưng Summerhall lại là nơi mà hoàng tử thích nhất. Thỉnh thoảng ngài vẫn đến đó một mình cùng cây đàn hạc của ngài. Ngay cả các hiệp sĩ Ngự Lâm Quân cũng không được theo ngài đến đó. Ngài thích ngủ trong sảnh đường đổ nát, bên dưới ánh trăng và các vì sao, và mỗi lần quay về, ngài ấy đều có thêm một bài hát mới. Nếu người được nghe ngài ấy chơi cây đàn hạc với những sợi dây đàn bạc, và nghe ngài ấy hát về hoàng hôn, nước mắt và sự băng hà của các vị vua, chắc chắn người không thể không nghĩ rằng ngài ấy đang hát về chính mình và những gì ngài ấy yêu thương.”
“Còn về Kẻ Tiếm Quyền thì sao? Hắn có chơi những bản nhạc buồn không?”
Arstan cười thầm. “Robert sao? Ông ấy thích những bài hát khiến ông ấy cười khà khà, càng thô tục càng tốt. Ông ta chỉ hát khi say, với bài hát như “Một thùng rượu” hoặc “Năm mươi tư thùng rượu,” hoặc “Con gấu và thiếu nữ xinh đẹp. Robert rất…”
Ngay lúc đó, ba con rồng ngẩng đầu lên và kêu rít.
“Ngựa!” Dany đứng bật dậy, tay cô bấu chặt lấy tấm da sư tử. Cô nghe thấy Belwas Khỏe Mạnh la lên bên ngoài, kế đến là nhiều giọng nói khác, và âm thanh của rất nhiều con ngựa. “Irri, ra xem ai…”
Cửa lều mở tung ra và Ser Jorah Mormont bước vào. Người ông toàn bụi bẩn và vấy máu, nhưng không có vết thương nào. Vị hiệp sĩ lưu đày quỳ xuống trước Dany và nói, “Thưa nữ hoàng, ta mang chiến thắng về cho người. Quạ Bão đổi phe, đám nô ɭệ bỏ chạy, và lính Con Trai Thứ say khướt không thể chiến đấu, đúng như người nói. Hai trăm lính bỏ mạng, phần lớn là lính của Yunkai. Những người lính nô ɭệ của thành phố này bỏ lại vũ khí và chạy, còn lính đánh thuê đầu hàng. Chúng ta có tới vài nghìn tù binh.”
“Chúng ta mất bao nhiêu người?”
“Khoảng chục người.”
Chỉ khi đó cô mới cho phép mình mỉm cười. “Đứng lên, ngài gấu dũng cảm của ta. Có bắt được Grazdan không? Và tên Con Hoang của Titan nữa?”
“Grazdan đến Yunkai để truyền đạt điều kiện của người.” Ser Jorah đứng lên. “Mero bỏ chạy ngay khi hắn nhận thấy Quạ Bão đổi phe. Ta đã sai người săn tìm hắn. Hắn sẽ không thoát được lâu đâu.”
“Tốt lắm,” Dany nói. “Dù là lính đánh thuê hay nô ɭệ, giữ mạng sống cho tất cả những ai thề trung thành với ta. Nếu tất cả lính Quạ Bão theo ta, cứ giữ nguyên đội hình của họ.”
Ngày hôm sau họ hành quân đi thêm ba dặm cuối cùng để tiến gần Yunkai. Thành phố này được xây bằng những viên gạch màu vàng thay vì màu đỏ; nơi nào cũng giống y như Astapor với những bức tường đổ nát, kim tự tháp cao có bậc thang, và một bức tượng hình người mình chim vĩ đại được đặt ngay trên cổng thành. Tường thành và các tòa tháp chật ních người bắn ná và nỏ. Ser Jorah và Giun Xám dàn trận đội quân của cô, Irri và Jhiqui dựng lều, còn Dany ngồi đợi.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, cổng thành được mở ra và một hàng dài nô ɭệ xuất hiện. Dany cưỡi con Bạc đến chào đón bọn họ. Khi đám nô ɭệ đi ngang qua, cô bé Missandei nói với họ rằng họ được tự do nhờ Daenerys Bão Tố, Người Không Thể Cháy, Nữ Hoàng của Bảy Phụ Quốc ở Westeros, và Mẹ Rồng.
“Mhysa!” Một người đàn ông da nâu nói lớn. Ông ta cõng theo một bé gái trên vai, và cô bé cũng hét lên từ đó bằng giọng nói ngọng nghịu của mình. “Mhysa! Mhysa!”
Dany nhìn Missandei. “Họ đang hét gì vậy?”
“Đó là tiếng Ghiscari cổ. Nghĩa là ‘Mẹ.’”
Dany thấy lòng mình lâng lâng. Ta sẽ không bao giờ sinh con được nữa, cô nhớ lại. Tay cô run run khi giơ lên. Có lẽ cô vừa mỉm cười. Cô phải mỉm cười chứ, vì người đàn ông đó cười hớn hở và lại nói lớn từ đó, còn những người khác cùng nhau hô theo. “Mhysa!” họ hét lên. “Mhysa! MHYSA!” Tất cả bọn họ đều cười với cô, quỳ trước mặt cô. “Maela,” có người gọi cô như vậy, trong khi những người khác hô to “Aelalla” hoặc “Qathei” hoặc “tato,” nhưng dù được gọi bằng thứ ngôn ngữ nào đi chăng nữa, những từ đó cũng chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Bọn họ đang gọi mình là Mẹ.
Tiếng hô ấy lớn dần và lan rộng. Tiếng hô ấy lớn đến mức khiến ngựa của cô hoảng sợ, nó lùi lại, ngó ngoáy đầu và lúc lắc chiếc đuôi màu xám-bạc. Tiếng hô ấy lớn dần, cho đến khi dường như làm chấn động cả những bức tường gạch màu vàng của Yunkai. Mỗi lúc càng có thêm nhiều nô ɭệ chui ra khỏi cổng thành, và khi ra đến ngoài, họ lại cùng nhau hô lớn. Lúc này họ đang chạy về phía cô, họ xô nhau, họ ngã, họ muốn chạm vào tay cô, họ muốn vuốt ve con ngựa của cô, họ muốn hôn chân cô. Những kỵ sĩ tâm phúc của cô không thể ngăn cản họ, và ngay cả Belwas Khỏe Mạnh cũng cằn nhằn gầm gừ trong nỗi lo lắng.
Ser Jorah giục cô đi, nhưng Dany đang nhớ đến giấc mơ mà mình mơ đến khi ở trong Ngôi Nhà của Người Bất Tử. “Họ sẽ không hại ta đâu,” cô nói với ông. “Jorah, họ là con của ta.” Cô mỉm cười, huých chân vào bụng ngựa và phi về phía họ, những quả chuông trên bím tóc cô khẽ vang lên bài ca chiến thắng ngọt ngào. Cô phi nước đại, rồi phi nước kiệu nhỏ, bím tóc bay phấp phới sau lưng. Những người nô ɭệ được giải phóng tự tách ra trước mặt cô. “Mẹ,” họ hô lên từ cả trăm, cả ngàn, cả chục ngàn cái miệng. “Mẹ,” họ ngân nga, các ngón tay họ khẽ chạm vào chân cô khi cô phi ngựa qua. “Mẹ, Mẹ, Mẹ!”