Gã đàn ông trốn trên mái là người đầu tiên thiệt mạng. Gã trốn sau ống khói cách đó khoảng 200 thước và chỉ là một cái bóng mờ ảo trong bóng tối của bầu trời mới ló rạng, nhưng khi trời dần sáng hơn, bóng gã nhúc nhích, trải dài và đứng lên. Mũi tên của Anguy bắn trúng ngực gã. Hắn ngã nhào xuống, ngay trước cửa thánh đường.
Đám Dị Nhân Khát Máu cử hai lính gác nhưng ánh đuốc không đủ để bọn chúng nhìn rõ trong màn đêm, và đám người sống ngoài vòng pháp luật lẻn vào rất sát. Kyle và Notch bắn tên cùng lúc. Một tên lính ngã quỵ xuống, một mũi tên đâm xuyên cổ họng, một mũi tên khác cắm vào bụng. Tên lính kia làm rơi ngọn đuốc khiến áo bắt lửa. Hắn la hét khi quần áo bị cháy, lúc đó bọn họ không cần phải rón rén lén lút nữa. Thoros hét vang và đám người sống ngoài vòng pháp luật nhanh chóng tấn công.
Arya cưỡi ngựa quan sát từ trên đỉnh núi rậm rạp nhìn xuống thánh đường, nhà máy, nơi ủ rượu, chuồng ngựa và những khoảng không tiêu điều mọc đầy cỏ dại, những thân cây cháy đen và bùn lầy. Cây cối gần như trơ trụi, vài chiếc lá nâu khô héo vẫn bám vào cành cây không cản trở tầm nhìn của cô. Lãnh chúa Beric cử Dick Nhẵn Nhụi và Mudge canh chừng bọn họ. Arya ghét cảnh bị bỏ lại phía sau, như thể cô chỉ là một đứa con nít ngốc nghếch, nhưng ít nhất Gendry cũng bị bắt ở lại. Cô biết mình không nên tranh luận cự cãi làm gì. Đây là một trận chiến, và khi tham trận, người ta phải biết tuân lệnh.
Chân trời phía tây bừng lên ửng hồng, một nửa vầng trăng ló ra khỏi đám mây đang lững lờ trôi trên nền trời. Gió thổi lạnh buốt, Arya nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng bánh xe nước của nhà máy kêu cót két. Không khí buổi sớm đượm mùi mưa, nhưng trời vẫn chưa mưa. Những mũi tên bén lửa bay vùn vụt trong sương sớm, tạo thành những vệt lửa và rơi xuống những bức tường làm bằng gỗ của thánh đường. Một số mũi tên rơi lên những ô cửa sổ lắp chớp khiến khói bốc lên giữa những ô cửa vỡ.
Hai tên Dị Nhân Khát Máu chạy xộc ra khỏi thánh đường, tay lăm lăm rìu. Anguy và các cung thủ khác đang đợi. Một gã cầm rìu chết ngay lập tức. Gã còn lại cúi xuống né, khiến mũi tên cắm trúng vai gã. Gã lảo đảo đứng lên, cho đến khi hai mũi tên khác tìm đúng mục tiêu, nhanh đến mức khó có thể biết gã ngã trước hay mũi tên cắm trúng gã trước. Những mũi tên dài cắm phập vào giáp che ngực của gã, như thể chiếc giáp đó được làm bằng vải lụa thay vì bằng sắt. Hắn ngã uỵch. Đầu mũi tên của Anguy có gắn dao găm. Dao găm có thể xuyên qua kim loại dày. Mình phải học bắn tên thôi, Arya thầm nghĩ. Cô thích chiến đấu bằng gươm, nhưng cô nhận thấy bắn tên cũng rất hữu ích.
Lửa đang bén lên bức tường phía tây của thánh đường, và làn khói dày bay ra từ một ô cửa sổ vỡ. Một gã bắn ná người Myrish thò đầu ra khỏi một ô cửa sổ khác, thả tay cầm ná và lại cúi xuống để lắp tên. Cô cũng nghe thấy tiếng đánh nhau từ chuồng ngựa, những tiếng la hét hòa lẫn tiếng ngựa hí và tiếng sắt thép va vào nhau lanh canh. Gϊếŧ hết bọn chúng đi, cô điên cuồng nghĩ, và cắn môi mạnh đến mức tứa máu. Gϊếŧ từng tên một đi.
Gã bắn ná lại thò đầu ra, nhưng hắn vừa thả tay ná thì ba mũi tên bay vụt trên đầu gã. Một mũi tên rơi xuống mũ của hắn. Hắn biến mất cùng với cây ná. Arya nhìn thấy lửa cháy ở một số ô cửa sổ trên tầng hai. Giữa khói và sương sớm, không khí vẫn như làn mây đen mờ ảo. Anguy và các cung thủ khác tiến đến gần hơn, để tìm mục tiêu dễ dàng hơn.
Và rồi thánh đường như muốn bùng nổ khi đám Dị Nhân Khát Máu ùa ra như đàn kiến giận dữ. Hai tên người Ibben xông ra khỏi cửa, khiên màu nâu dày cộp giơ cao, sau lưng chúng là một gã Dothraki với một cây hái arakh cong vυ"t, tóc bện đeo chuông, và sau lưng gã là ba tên lính đánh thuê người Volante mình mẩy đầy hình xăm đáng sợ. Những tên khác trèo ra khỏi cửa sổ và nhảy xuống đất. Arya nhìn thấy một tên bị tên bắn trúng ngực khi một chân vẫn còn vắt ngang bậu cửa sổ, và cô nghe tiếng hắn la hét khi ngã xuống.
Khói mỗi lúc một dày hơn. Kính cửa sổ và mũi tên vun vυ"t lao đi lao lại. Watty ngã xuống, cung tên của anh trượt khỏi tay. Kyle đang lắp tên thì một gã mặc áo giáp đen phi giáo xuyên thủng bụng anh. Cô nghe thấy Lãnh chúa Beric quát tháo. Đội quân còn lại của ông ào lên từ các con hào và cây cối, tay họ lăm lăm gươm đao. Arya nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng chanh của Lem bay phấp phới khi ông ta phi ngựa truy đuổi kẻ vừa gϊếŧ Kyle. Thoros và Lãnh chúa Beric xuất hiện khắp mọi nơi, gươm của họ cuồn cuộn lửa. Gã thầy tu mặc áo đỏ chém mạnh vào một tấm khiên cho đến khi vỡ thành từng mảnh, còn ngựa của gã đá vào mặt kẻ cầm khiên. Một tên Dothraki hét lên lao tới tấn công Lãnh chúa Tia Chớp, và thanh gươm lửa vung lên chém mạnh vào arakh của hắn. Hai lưỡi gươm đập vào nhau, quay tròn và lại đập vào nhau. Và rồi tóc của gã Dothraki bắt lửa, và chỉ một giây sau, hắn vong mạng. Cô cũng nhìn thấy Ned đang tấn công bên cạnh Lãnh chúa Tia Chớp. Thật không công bằng, anh ta chỉ hơn tuổi mình một chút, đáng ra bọn họ phải để mình chiến đấu.
Trận chiến không kéo dài lâu. Những tên trong hội Chiến Binh Dũng Cảm còn sống chẳng mấy chốc cũng bỏ mạng, hoặc vứt gươm quy hàng. Hai tên Dothraki cố giành lại ngựa và chạy trốn, nhưng đó là vì Lãnh chúa Beric cho bọn chúng đi. “Cứ để bọn chúng đem tin về Harrenhal,” ông nói, tay vẫn cầm thanh gươm rực lửa. “Tin ấy rồi sẽ khiến Lãnh chúa Đỉa và con dê của hắn mất vài đêm thức trắng nữa.”
Jack-may-mắn, Harwin và Merrit vùng Moontown không quản ngại thánh đường đang cháy và lao vào trong tìm tù nhân. Ít phút sau, họ chui ra khỏi đám khói và lửa với tám tu sĩ mặc áo nâu, một tu sĩ yếu đến mức Merrit phải vác hắn trên vai. Cùng với họ là một vị tư tế hói đầu, nhưng ông ta mặc áo giáp đen bên ngoài chiếc áo choàng màu xám. “Thấy lão đang trốn bên dưới cầu thang trong hầm rượu,” Jack vừa nói vừa ho khù khụ.
Thoros mỉm cười khi thấy ông ta. “Ngươi là Utt.”
“Ngài Tư Tế Utt. Người của thần thánh.”
“Thần thánh nào lại muốn đám người các ngươi?” Lem gầm lên.
“Tôi có tội,” vị tư tế rêи ɾỉ. “Tôi biết, tôi biết tôi có tội. Đức Cha, xin hãy tha tội cho con. Ôi, con đã phạm trọng tội rồi.”
Arya vẫn còn nhớ ngài Tư Tế Utt từ hồi cô ở Harrenhal. Shagwell Đần nói rằng lão lúc nào cũng khóc lóc van vỉ xin tha tội sau khi lão gϊếŧ đứa trẻ mới nhất. Có lúc lão còn bắt mấy tên Dị Nhân Khát Máu khác vụt roi vào lão. Bọn chúng đều nghĩ việc đó thật nực cười.
Lãnh chúa Beric nhét gươm vào bao, làm tắt ngọn lửa đang rực cháy. “Khoan dung cho kẻ đang hấp hối kia và trói những kẻ còn lại vào đợi xét xử,” ông ra lệnh, và lệnh được thực thi ngay lập tức.
Phiên xét xử diễn ra nhanh chóng. Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật tiến ra trước kể lại những việc làm của đám Chiến Binh Dũng Cảm; các thị trấn và làng mạc bị cướp bóc, mùa màng bị thiêu rụi, phụ nữ bị hãʍ Ꮒϊếp và gϊếŧ chết, đàn ông bị chặt chân chặt tay và tra tấn. Một số người nói về những cậu bé đã bị Tư Tế Utt gϊếŧ chết. Lão tư tế khóc lóc van vỉ và cầu nguyện suốt quá trình xét xử. “Tôi là một cây sậy yếu đuối,” lão nói với Lãnh chúa Beric. “Tôi cầu xin Thần Chiến Binh cho tôi sức mạnh, nhưng các vị thần khiến tôi yếu đuối. Xin hãy khoan dung cho sự yếu đuối của tôi. Những cậu bé con, những cậu bé đáng yêu… tôi chưa bao giờ có ý định làm đau chúng…”
Tư Tế Utt nhanh chóng bị treo cổ bên dưới một cây du cao, người lão đu đưa vì cổ bị thắt thòng lọng, và lão bị lột truồng. Các tên khác trong đám Chiến Binh Dũng Cảm cũng lần lượt bị treo cổ. Một số tên kháng cự, đá chân loạn xạ và vùng vẫy khi thòng lọng thắt chặt quanh cổ họng chúng. Một tên cầm ná liên tục thét, “tôi là lính, tôi là lính,” bằng giọng Myrish đặc sệt. Một tên khác đề nghị được đưa những người bắt giam mình đến với một núi vàng; tên thứ ba nói cho họ nghe hắn sẽ làm một người sống ngoài vòng pháp luật tử tế nếu được tha mạng. Từng tên một bị lột trần, bị trói và treo cổ. Tom Bảy-dây-đàn gẩy một bài điếu văn trên đàn hạc và Thoros cầu xin Thần Ánh Sáng nghiêm khắc trừng phạt linh hồn của bọn chúng.
Một cây câm, Arya nghĩ bụng khi nhìn bọn chúng bị treo cổ, da dẻ nhợt nhạt của chúng tấy đỏ vì bắt lửa trong thánh đường bốc cháy. Đàn quạ bay vù đến từ tứ phía. Cô nghe thấy chúng kêu qua qua và cùng cục với nhau, và tự hỏi chúng đang nói gì. Arya không sợ lão tư tế Utt như sợ Rorge, Cắn Xé và một số tên vẫn còn ở Harrenhal, nhưng cô mừng vì lão cũng phải chết. Lẽ ra bọn họ nên treo cổ cả Chó Săn nữa, hoặc chặt đầu hắn. Nhưng, trước sự ghê tởm của cô, đám người sống ngoài vòng pháp luật chỉ trừng phạt Sandor Clegane với một cánh tay bị cháy, trả lại cho hắn gươm, ngựa và áo giáp, và cách ngọn đồi rỗng vài dặm, họ thả hắn đi. Họ chỉ lấy vàng của hắn.
Thánh đường nhanh chóng đổ sụp xuống trong lửa và khói, khi những bức tường không thể chống chịu được sức nặng của mái ngói nặng trịch. Tám tu sĩ áo nâu cam chịu đứng nhìn. Người nhiều tuổi nhất đeo một cây búa sắt nhỏ trên sợi dây da đeo cổ để chứng minh sự trung thành của ông ta với Thần Thợ Rèn nói rằng họ chỉ còn chừng đó người. “Trước chiến tranh, chúng tôi có bốn mươi bốn người, và nơi này cũng giàu có lắm. Chúng tôi có mười hai con bò sữa, một con bò đực, một trăm tổ ong, một vườn nho và một cây táo. Nhưng khi đám người nhà sư tử đến, chúng lấy hết rượu, sữa và mật ong của chúng tôi, chúng còn gϊếŧ hết bò, đốt rụi hầm rượu. Sau đó… tôi không còn nhớ có bao nhiêu kẻ đã đến đây nữa. Gã tư tế giả mạo này là tên cuối cùng. Có một con quỷ… chúng tôi đã nộp toàn bộ tiền bạc cho hắn, nhưng hắn khăng khăng cho rằng chúng tôi còn giấu vàng, thế rồi hắn gϊếŧ từng người một trong số chúng tôi để bắt Elder Brother khai ra chỗ giấu vàng.”
“Làm sao mà tám người các ngươi sống sót được?” Cung thủ Anguy hỏi.
“Tôi rất xấu hổ,” người đàn ông già nói. “Chính là tôi. Khi đến lượt tôi chết, tôi đã nói cho bọn chúng nơi giấu vàng.”
“Người anh em,” Thoros vùng Myr nói, “nỗi tủi hổ duy nhất là đã không nói cho bọn chúng biết nơi giấu vàng ngay từ đầu.”
Đêm đó, đám người sống ngoài vòng pháp luật trú ngụ trong hầm rượu cạnh con sông nhỏ. Chủ hầm rượu có một ít thực phẩm được giấu bên dưới sàn chuồng ngựa, nên họ cùng nhau ăn một bữa tối đạm bạc với bánh yến mạch, củ hành và súp cải bắp lõng bõng nước có chút vị tỏi. Arya thấy một miếng cà rốt nổi trong bát súp của mình, như vậy là may mắn lắm rồi. Các tu sĩ kia không hỏi tên đám người sống ngoài vòng pháp luật. Họ biết rồi, Arya nghĩ bụng. Làm sao họ lại không biết chứ? Lãnh chúa Beric mang hình tia chớp trên ngực áo giáp, khiên và áo choàng, còn thầy tu Thoros mặc áo choàng đỏ, hoặc những gì còn lại của chiếc áo choàng đó. Một tu sĩ mới tu dũng cảm nói với vị thầy tu mặc áo đỏ kia không nên cầu nguyện với vị thần khác trong khi họ còn lưu lại nơi này. “Quên chuyện đó đi,” Lem Lemoncloak nói. “Ngài ấy cũng là vị thần của bọn ta nữa, mà ngươi còn nợ bọn ta mạng sống đấy. Vị thần ấy thì có gì không thật nào? Thần Thợ Rèn của ngươi có thể hồi phục một thanh gươm gãy, nhưng ngài ấy có chữa lành được một người bị què không?”
“Lem, đủ rồi,” Lãnh chúa Beric ra lệnh. “Nhập gia tùy tục.”
“Mặt trời vẫn sẽ chiếu sáng nếu chúng ta quên vài lời cầu nguyện,” Thoros ôn hòa nhất trí. “Ta là người biết rõ điều đó.”
Lãnh chúa Beric không ăn gì. Arya chưa bao giờ thấy ông ta ăn, mặc dù thi thoảng ông ta cũng uống rượu. Và hình như ông ta cũng không ngủ. Con mắt còn nguyên thường nhắm lại, như thể mệt mỏi lắm, nhưng khi có người nói với ông ta, con mắt đó lại mở ra ngay. Lãnh chúa vùng Marcher vẫn mặc chiếc áo choàng đen nhàu nát và giáp che ngực được dập hình tia chớp có tráng men. Thậm chí ông ta còn mặc nguyên bộ giáp đi ngủ. Chiếc giáp sắt đen xỉn che vết thương khủng khϊếp mà Chó Săn gây ra cho ông ta, giống y như chiếc khăn len dày che kín quầng đen quanh cổ họng ông. Nhưng không gì có thể che được cái đầu bị biến dạng, thái dương lồi lõm, cùng với cái hốc đo đỏ vốn là một con mắt đã mất, và cả khuôn mặt hình đầu lâu của ông ta.
Arya thận trọng nhìn ông ta và nhớ đến những câu chuyện được nghe kể từ hồi cô còn ở Harrenhal. Dường như Lãnh chúa Beric cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô. Ông ta quay đầu ra hiệu cho cô đến gần. “Nhóc, ta khiến ngươi sợ sao?”
“Không.” Cô cắn môi. “Chỉ là… à… tôi cứ nghĩ Chó Săn đã gϊếŧ ông rồi, nhưng…”
“Một vết thương,” Lem Lemoncloak nói. “Một vết thương khá nặng nhưng Thoros chữa lành rồi. Chưa có ai chữa thương giỏi bằng ông ta đâu.”
Lãnh chúa Beric liếc con mắt nguyên vẹn nhìn Lem vẻ đáng ngờ, còn con mắt kia chỉ có sẹo và máu khô. “Không ai chữa thương giỏi hơn,” ông mệt mỏi đồng ý. “Lem, đến giờ đổi ca rồi. Ngươi đi canh gác đi, nếu ngươi vui lòng.”
“Vâng, thưa lãnh chúa.” Chiếc áo khoác to lớn màu vàng chanh của Lem cuộn lại sau lưng ông ta khi sải bước ra ngoài đêm tối lộng gió.
“Ngay cả những con người dũng cảm cũng đôi lúc mù quáng, khi họ sợ không dám nhìn thẳng vào sự thật,” Lãnh chúa Beric nói khi Lem đi khỏi. “Thoros, đã bao nhiêu lần ngươi đưa ta trở lại với sự sống rồi?”
Gã thầy tu áo đỏ cúi đầu. “Thưa lãnh chúa, chính R’hllor mới là người đem lại sự sống cho ngài. Thần Ánh Sáng. Tôi chỉ là công cụ của ngài ấy.”
“Bao nhiêu lần rồi?” Lãnh chúa Beric khăng khăng hỏi.
“Sáu lần,” Thoros miễn cưỡng nói. “Và mỗi lần đều khó khăn hơn. Càng ngày ngài càng liều lĩnh hơn. Có lẽ nào cái chết lại ngọt ngào đến vậy sao?”
“Ngọt ngào ư? Không đâu, bạn hữu ạ. Không ngọt ngào đâu.”
“Vậy thì ngài không nên đếm làm gì. Lãnh chúa Tywin chỉ đạo từ phía sau. Lãnh chúa Stannis cũng vậy. Ngài cũng sẽ khôn ngoan nếu làm vậy. Và cái chết lần thứ bảy đồng nghĩa với kết thúc của cả hai chúng ta.”
Lãnh chúa Beric chạm vào phía trên tai trái ông, nơi thái dương bị lõm vào. “Đây là chỗ mà Ser Burton Crakehall lấy chùy đập tan mũ và đầu ta.” Ông cởi khăn ra, để lộ một vết thâm đen sì vòng quanh cổ. “Đây là vết sẹo mà con quái vật đầu người, mình sư tử và đuôi bọ cạp gây ra cho ta ở Thác Rushing. Nó bắt một người nuôi ong tội nghiệp và vợ ông ta, vì nó tưởng họ là người của ta, truyền tin khắp nơi rằng nó sẽ treo cổ cả hai người đó nếu ta không đích thân đến gặp nó. Nhưng khi ta đến, nó vẫn treo cổ hai người đó và ta bị treo cổ giữa hai bọn họ.” Ông đưa một ngón tay chỉ hốc mắt đỏ. “Đây là chỗ mà tên Núi Yên Ngựa đâm dao găm xuyên qua mặt nạ của ta.” Ông nở một nụ cười mệt mỏi. “Đó là ba lần ta chết dưới tay Nhà Clegane. Các người hẳn nghĩ ta phải rút được kinh nghiệm…”
Đó là một câu nói đùa, Arya biết như vậy, nhưng Thoros không cười. Gã đặt một tay lên vai Lãnh chúa Beric. “Tốt hơn hết là đừng nhắc lại chuyện đó.”
“Liệu ta có thể nhắc lại chuyện mà ta không hề nhớ không? Ở vùng March, ta từng nắm giữ một tòa lâu đài và có một người phụ nữ mà ta đã hứa hôn, nhưng giờ thì ta không còn thấy tòa lâu đài đó nữa, cũng không thể kể cho các ngươi biết tóc của cô ấy màu gì. Bạn hữu, ai đã phong hiệp sĩ cho ta? Các món ăn ưa thích của ta là gì? Tất cả đều phai nhạt. Đôi lúc ta còn nghĩ ta được sinh ra trên đám cỏ đầy máu me trong một khu rừng tàn tro, miệng ta nếm mùi lửa và ngực ta có một lỗ thủng. Thoros, ngươi có phải mẹ ta không?”
Arya nhìn chăm chú gã thầy tu người Myrish, mái tóc bù xù, áo choàng rách rưới và những mẩu áo giáp cũ kỹ của gã. Râu xám mọc lởm chởm trên hai má lão, da nhăn nheo dưới cằm. Trông gã không giống những thầy phù thủy trong các câu chuyện Già Nan kể, nhưng dù sao…
“Ông có thể lấy lại sự sống cho một người đàn ông mất đầu không?” Arya hỏi. “Ông ấy mới chết một lần thôi, không phải sáu lần đâu. Ông có làm được không?”
“Bé con ạ, ta không có phép thuật nào hết. Ta chỉ có những lời cầu nguyện thôi. Lần đầu tiên đó, ngài có một lỗ thủng xuyên người và miệng đầy máu, ta đã biết không còn hy vọng gì. Vì vậy, khi vùng ngực bị khoét của ngài thôi không đập nữa, ta tặng ngài một nụ hôn của vị thần để đưa ngài đến chốn thiên đàng. Ta ngậm lửa trong miệng và thổi lửa vào bên trong cơ thể ngài, từ cổ họng xuống phổi, tim và linh hồn ngài. Nụ hôn ấy được gọi là nụ hôn cuối cùng, đã rất nhiều lần ta nhìn thấy các thầy tu già ban tặng nụ hôn đó cho người hầu của lãnh chúa khi họ qua đời. Bản thân ta mới ban nụ hôn như vậy một hoặc hai lần, vì tất cả các thầy tu đều phải làm vậy. Nhưng trước đó, ta chưa hề thấy một người đã chết lại rùng mình khi lửa trôi vào trong người, và cũng chưa hề thấy mắt người đó mở ra. Tiểu thư, ta không phải là người mang lại sự sống cho ngài ấy đâu. Đó chính là Thần Ánh Sáng. R’hllor vẫn còn duyên nợ với ngài ấy. Sự sống là hơi ấm, hơi ấm là lửa, và lửa là của Thần Thánh và chỉ của Thần Thánh thôi.”
Arya cảm thấy mắt mình đẫm lệ. Thoros dùng rất nhiều ngôn từ, nhưng tất cả chừng đó đều đồng nghĩa với từ không, cô hiểu rõ như vậy.
“Cha ngươi là một người tốt,” Lãnh chúa Beric nói. “Harwin đã kể cho ta nghe nhiều về ông ấy. Vì ông ấy, bọn ta sẵn sàng thôi không đòi tiền chuộc ngươi, nhưng chúng ta vẫn rất cần vàng.”
Cô cắn môi. Mình biết đúng là như vậy. Cô biết ông ta đã đưa vàng của Chó Săn cho Râu Xanh và gã Thợ Săn để mua thực phẩm ở phía nam sông Mander. “Vụ mùa cuối cùng đã bị đốt cháy, nơi này đang bị ngập, mà mùa đông thì sắp đến rồi,” cô nghe thấy ông ta nói vậy khi ông ta lệnh cho bọn họ ra ngoài. “Người dân cần gạo và hạt giống, còn chúng ta cần gươm đao và ngựa. Quá nhiều lính phải cưỡi ngựa nhà, đi xe bò không lá chắn và cưỡi la chiến đấu với kẻ thù cưỡi ngựa chiến.”
Nhưng Arya không biết anh Robb sẽ trả bao nhiêu tiền để chuộc cô. Giờ anh đã là một quân vương, không còn là chàng trai trẻ tóc vương đầy tuyết tan ở Winterfell nữa. Và nếu anh ấy biết những việc mà cô đã làm, về thằng nhóc trông coi chuồng ngựa và tên lính gác ở Harrenhal thì sẽ thế nào. “Nếu anh trai tôi không muốn chuộc lại tôi thì sao?”
“Sao ngươi lại nghĩ vậy?” Lãnh chúa Beric nói.
“Ừm,” Arya nói, “tóc tôi rối bù, móng tay bẩn thỉu, chân cẳng cứng ngắc.” Có thể anh Robb không quan tâm đến mấy điều này, nhưng mẹ cô thì có. Phu nhân Catelyn luôn muốn cô giống chị Sansa, muốn cô biết hát, biết nhảy, biết thêu thùa và cư xử nhã nhặn. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Arya đưa tay vuốt tóc cho thẳng, nhưng mớ tóc cô rối tung bù xù khiến cô chỉ có thể bứt đứt vài sợi. “Tôi đã làm hỏng chiếc áo choàng mà phu nhân Smallwood đưa cho, mà tôi khâu vá kém lắm.” Cô lại cắn môi. “Ý tôi là tôi không giỏi may vá. Septa Mordane vẫn nói tôi có đôi tay của thợ rèn.”
Gendry huýt sáo. “Đôi bàn tay bé bỏng mềm mại ấy sao?” anh ta gọi với lên. “Cô còn không biết cầm búa cơ mà.”
“Nếu muốn tôi dư sức cầm được!” Cô nạt lại.
Thoros cười tủm tỉm. “Bé con, anh trai ngươi sẽ trả tiền chuộc thôi. Không cần lo về việc đó đâu.”
“Nhưng nếu anh ấy không trả thì sao?” Cô khăng khăng hỏi.
Lãnh chúa Beric thở dài. “Thì ta sẽ gửi ngươi đến cho phu nhân Smallwood một thời gian, hoặc đến tòa lâu đài của ta ở Blackhaven. Nhưng việc đó không cần thiết đâu. Ta không có quyền năng trả ngươi về cho cha ngươi, Thoros cũng vậy, nhưng ít nhất ta có thể đưa ngươi trở về với mẹ an toàn.”
“Ông thề chứ?” cô hỏi ông ta. Yoren cũng đã hứa sẽ đưa cô về nhà, nhưng cuối cùng ông ta lại bị gϊếŧ.
“Ta thề bằng danh dự hiệp sĩ của ta,” Lãnh chúa Tia Chớp trịnh trọng nói.
Trời mưa khi Lem quay trở lại hầm rượu, miệng lẩm bẩm chửi thề vì nước mưa chảy từ áo choàng của ông ta xuống sàn. Anguy và Jack-may-mắn ngồi cạnh cửa chơi xúc xắc, nhưng dù họ chơi trò gì thì Jack một-mắt đều gặp vận đen. Tom Bảy-dây-đàn thay một sợi dây đàn và hát bài “Nước mắt của mẹ”, “Khi vợ Willum ướt nhoét”, “Lãnh chúa Harte cưỡi ngựa ngày mưa” và bài “Mưa vùng Castamere.”
Và ngươi là ai, vị lãnh chúa kiêu hãnh nói, mà ta phải cúi đầu thấp đến vậy?
Chỉ là một con mèo khoác một bộ lông khác thôi, đó là sự thật mà ta biết
Dù lông đỏ hay vàng, sư tử vẫn có móng vuốt
Và móng vuốt của ta dài và sắc lắm, lãnh chúa ạ, dài và sắc như móng vuốt của ngươi
Và ngài nói, ngài nói, chính là vị lãnh chúa vùng Castamere đó,
Và mưa quét quanh sảnh đường của ngài, không còn linh hồn nào để nghe thấy được nữa
Và mưa quét quanh sảnh đường của ngài, không còn linh hồn nào để nghe thấy được nữa.
Cuối cùng Tom cũng hát hết bài hát về mưa và đặt đàn sang một bên. Chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hầm rượu. Trò chơi súc sắc kết thúc, còn Arya đứng co một chân lên rồi lại đổi chân và nghe Merrit càu nhàu về việc con ngựa của anh ta mất móng.
“Tôi sẽ đóng móng lại giúp anh,” Gendry đột nhiên nói. “Tôi mới học việc thôi, nhưng thầy tôi nói tay tôi sinh ra để cầm búa. Tôi biết đóng móng ngựa và dập nổi kim loại. Tôi cá là tôi còn có thể rèn kiếm nữa.”
“Nhóc, cậu nói sao cơ?” Harwin hỏi.
“Tôi sẽ rèn cho anh.” Gendry quỳ một gối trước Lãnh chúa Beric. “Thưa lãnh chúa, nếu ngài thu nhận tôi, tôi có thể hữu ích. Tôi từng rèn các dụng cụ, dao và có lần tôi còn rèn được một cái mũ trông cũng không đến nỗi tệ. Người của Núi Yên Ngựa đã ăn trộm chiếc mũ đó khi chúng tôi bị bắt.”
Arya lại cắn môi. Anh ta cũng định rời bỏ mình.
“Tốt hơn là ngươi nên phục vụ Lãnh chúa Tully ở Riverrun,” Lãnh chúa Beric nói. “Ta không thể trả tiền cho công việc của ngươi.”
“Cũng chưa có ai trả tiền cho tôi. Tôi muốn có một lò rèn, thực phẩm để ăn và một nơi để ngủ. Thưa ngài, tôi chỉ cần vậy thôi.”
“Thợ rèn được chào đón ở khắp mọi nơi. Thậm chí thợ biết rèn vũ khí còn được chào đón nồng nhiệt hơn. Vậy tại sao ngươi lại muốn ở cùng bọn ta?”
Arya nhìn khuôn mặt ngu ngốc nhăn nhó của Gendry. “Ở ngọn đồi rỗng, ngài có nói về chuyện ngài là người của vua Robert và các bằng hữu, và tôi thích điều đó. Tôi thích việc ngài xét xử Chó Săn. Lãnh chúa Bolton chỉ biết treo cổ hoặc chặt đầu, Lãnh chúa Tywin và Ser Amory cũng y như vậy. Tôi sẽ làm việc cho ngài ngay.”
“Thưa ngài, chúng ta có nhiều áo giáp cần được sửa lại,” Jack nhắc Lãnh chúa Beric. “Hầu hết là áo giáp ta lấy của người chết và bị thủng lỗ chỗ khiến cái chết có thể dễ dàng xuyên qua.”
“Nhóc, chắc ngươi mất trí rồi,” Lem nói. “Bọn ta là người sống ngoài vòng pháp luật. Là những kẻ cặn bã sinh ra vốn đã thấp hèn, trừ ngài ấy. Ngươi đừng nghĩ rồi cuộc đời sẽ giống những bài hát ngu si của Tom. Ngươi sẽ không giành được nụ hôn của công chúa, cũng không tham gia đấu thương bằng áo giáp lấy cắp. Nhập hội với bọn ta, kết cục của ngươi sẽ là bị treo cổ vào thòng lọng, hoặc đầu ngươi sẽ được chất đống trên cánh cổng tòa thành nào đó.”
“Cũng có hơn gì đâu,” Gendry nói.
“Phải, đúng vậy,” Jack-may-mắn hồ hởi nói. “Đàn quạ chờ đợi tất cả chúng ta. Thưa ngài, có vẻ thằng nhóc cũng dũng cảm, mà chúng ta lại rất cần thứ mà nó sẽ mang đến cho chúng ta. Jack nói chúng ta nên nhận nó.”
“Và nhận ngay,” Harwin gợi ý và cười thầm, “trước khi cơn sốt dứt và thằng nhóc suy nghĩ lại.”
Một nụ cười uể oải xuất hiện trên môi Lãnh chúa Beric. “Thoros, đưa gươm cho ta.”
Lần này Lãnh chúa Tia Chớp không làm thanh gươm rực lửa mà chỉ khẽ đặt lên vai Gendry. “Gendry, trước sự chứng kiến của các vị thần và tất cả mọi người, ngươi có thề sẽ bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình, sẽ bảo vệ tất cả phụ nữ và trẻ con, sẽ tuân lệnh chỉ huy, lãnh chúa và quân vương của ngươi, sẽ dũng cảm chiến đấu khi cần thiết và thực hiện các nhiệm vụ được giao, bất chấp khó khăn, thấp hèn, hiểm nguy không?”
“Thưa ngài, tôi thề.”
Vị lãnh chúa người March chuyển thanh gươm từ vai phải sang vai trái và nói, “Hãy đứng lên, Ser Gendry, hiệp sĩ của ngọn đồi rỗng, và chào mừng đến với chúng ta.”
Ngoài cửa vang lên tiếng cười the thé thô lỗ.
Nước mưa đang chảy tong tỏng xuống người hắn. Cánh tay bị bỏng của hắn được quấn gọn trong lá cây, vải lanh và được buộc chặt vào ngực bằng một sợi dây thừng, nhưng vết sẹo đánh dấu khuôn mặt hắn lóe lên và bóng nhoáng dưới chùm sáng của ngọn lửa nhỏ. “Dondarrion, phong thêm hiệp sĩ nữa sao?” kẻ không mời mà đến gầm gừ nói. “Ta phải gϊếŧ ngươi về việc này mới được.”
Lãnh chúa lạnh lùng đối mặt với hắn. “Clegane, ta đã hy vọng không phải gặp lại ngươi. Làm cách nào ngươi tìm được bọn ta vậy?”
“Có khó gì đâu. Ngươi tạo ra quá nhiều khói, đủ để bị nhìn thấy từ Oldtown.”
“Hai lính gác mà ta đăng yết thị đã biến thành gì rồi?”
Miệng Clegane co rúm lại. “Hai thằng mù ấy sao? Có thể ta đã gϊếŧ cả hai tên đó. Ngươi sẽ làm gì nếu ta gϊếŧ chúng rồi?”
Anguy kéo căng cung tên. Notch cũng làm y như vậy. “Sandor, ngươi muốn chết sớm vậy sao?” Thoros hỏi. “Hoặc là ngươi điên, hoặc là ngươi say mới đi theo bọn ta đến đây.”
“Say mưa sao? Lũ con hoang kia, bọn ngươi đâu để lại cho ta đủ vàng để mua một ly rượu.”
Anguy kéo tên. “Bọn ta là người sống ngoài vòng pháp luật. Người sống ngoài vòng pháp luật thì luôn lấy cắp. Việc này còn được viết cả vào trong các bài hát đấy, nếu ngươi đề nghị, biết đâu Tom tốt bụng sẽ hát cho ngươi nghe một bài. Ngươi nên biết ơn vì bọn ta đã không
gϊếŧ ngươi.”
“Cung thủ, đến đây thử xem. Ta sẽ lấy ống tên đó của ngươi và cắm phập các mũi tên đó vào mông đít đầy tàn nhang của ngươi.”
Anguy nâng cây cung dài lên, nhưng Lãnh chúa Beric giơ một tay lên trước khi anh kịp bắn tên. “Clegane, sao ngươi lại đến đây?”
“Để lấy lại những gì thuộc về ta.”
“Vàng của ngươi ư?”
“Còn gì khác nữa? Dondarion, nói cho ngươi biết, ta không đến đây vì niềm vui thú khi nhìn thấy cái mặt ngươi đâu. Giờ thì ngươi còn xấu xí hơn cả ta. Mà ngươi còn là hiệp sĩ ăn cướp nữa.”
“Ta đã đưa cho ngươi giấy nợ,” Lãnh chúa Beric điềm đạm nói. “Như một lời hứa sẽ trả lại vàng cho ngươi, sau khi chiến tranh kết thúc.”
“Giấy nợ ấy ta chùi đít rồi. Ta muốn số vàng đó.”
“Bọn ta không còn nữa. Ta đã đưa cho Râu Xanh và Thợ Săn đến phương nam mua gạo và hạt giống cho người dân quanh sông Mander rồi.”
“Để cung cấp thức ăn cho những người đã mất mùa màng vì bị ngươi đốt cháy,” Gendry nói.
“Nào, đó là chuyện bịa đặt sao?” Sandor Clegane lại cười ồ lên. “Đúng như chuyện xảy ra, đó là điều ta định làm với số vàng ấy đấy. Cho đám nông dân xấu tàn xấu tệ và những đứa con mắc bệnh đậu mùa của chúng ăn.”
“Ngươi nói dối,” Gendry nói.
“Thằng nhỏ cũng có mồm có miệng đấy. Sao ngươi tin chúng mà không tin ta? Không phải tại khuôn mặt của ta chứ, phải không?” Clegane liếc nhìn Arya. “Dondarion, ngươi định phong cho con nhỏ làm hiệp sĩ luôn hả? Hiệp sĩ bé con 8 tuổi đầu tiên sao?”
“Tôi 12 rồi,” Arya lớn tiếng nói dối, “và nếu muốn tôi cũng làm hiệp sĩ. Lẽ ra tôi đã gϊếŧ ông rồi, nhưng Lem lại cướp dao của tôi.” Nhớ đến việc đó vẫn khiến cô giận sôi người.
“Thế thì than phiền với Lem ấy, đừng than phiền với ta. Sau đó nhét đuôi vào giữa hai chân và chạy đi. Ngươi có biết chó làm gì với sói không?”
“Lần tới ta sẽ gϊếŧ ngươi. Ta sẽ gϊếŧ cả anh trai ngươi nữa!”
“Không đâu.” Đôi mắt đen của hắn nheo lại. “Ngươi sẽ không làm vậy đâu.” Hắn quay lại về phía Lãnh chúa Beric. “Này, phong cho con ngựa của ta làm hiệp sĩ đi. Nó chưa bao giờ ị trong sảnh và không đá chân nhiều hơn những con ngựa khác, nó xứng đáng được làm hiệp sĩ. Trừ khi ngươi cũng muốn ăn cắp luôn cả nó nữa.”
“Tốt nhất ngươi nên lên ngựa và cuốn xéo ngay đi,” Lem cảnh cáo.
“Ta sẽ đi với vàng của ta. Vị thần của ngươi đã nói ta vô tội…”
“Thần Ánh Sáng trả lại cho ngươi sự sống,” Thoros vùng Myr tuyên bố. “Ngài không tuyên bố rằng Baelor Được Ban Phước sẽ đến lần nữa đâu.” Gã thầy tu đỏ rút kiếm trong bao ra, Arya thấy Jack và Merrit cũng rút gươm. Lãnh chúa Beric vẫn cầm thanh gươm phong tước cho Gendry. Có thể lần này họ sẽ gϊếŧ hắn.
Miệng Chó Săn lại méo xẹo. “Các ngươi chỉ là lũ trộm cắp tầm thường.”
Lem trừng mắt. “Đám người sư tử các ngươi phi ngựa đến một ngôi làng, cướp hết thực phẩm và tiền bạc, và gọi đó là lục lọi. Lũ sói cũng vậy, vậy thì tại sao bọn ta không làm vậy được? Đồ chó, không ai cướp bóc của ngươi hết. Chỉ là ngươi tử tế và bị lục lọi thôi.” Sandor Clegane nhìn khuôn mặt bọn họ, từng người một, như thể hắn muốn nhớ hết từng khuôn mặt ấy. Rồi hắn đi bộ trở vào bóng tối trong cơn mưa đang trút xuống, đúng nơi mà hắn đã đến, mà không nói thêm lời nào. Đám người sống ngoài vòng pháp luật chờ đợi, và lấy làm lạ…
“Tốt nhất tôi nên đi xem hắn đã làm gì với lính gác của chúng ta.” Harwin thận trọng liếc ra ngoài cửa trước khi bước đi, để chắc chắn Chó Săn không ẩn nấp bên ngoài.
“Làm cách nào thằng con hoang đấy có chừng ấy vàng?” Lem Lemoncloak nói để phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Anguy nhún vai. “Hắn thắng trong trận đấu thương của quân sư. Ở Vương Đô.” Gã cung thủ cười khì. “Chính tôi cũng gặp một vận đỏ đấy, nhưng rồi tôi gặp Dancy, Jayde và Alayaya. Mấy ả dạy cho tôi biết hương vị của thiên nga nướng và cách tắm trong rượu Arbor.”
“Và cả tè trong đó nữa, phải không?” Harwin cười lớn.
“Không mất hết đâu nhé. Tôi mua được đôi ủng và con dao găm tuyệt vời này.”
“Lẽ ra ngươi nên mua ít đất và biến một trong số những ả thiên nga nướng ấy thành một người phụ nữ trung thực,” Jack-may-mắn nói. “Rồi tự mình trồng củ cải và sinh một đàn con.”
“Thần Chiến Binh hãy bảo vệ con! Biến vàng thành củ cải, thật lãng phí làm sao!”
“Ta thích củ cải,” Jack nói, mặt mũi u sầu. “Giờ ta có thể chén luôn bao nhiêu củ cải cũng được.”
Thoros vùng Myr không mấy quan tâm đến câu nói bông đùa đó. “Chó Săn đã đánh mất không chỉ vài túi vàng,” gã suy ngẫm. “Hắn mất cả chì lẫn chài. Hắn không thể quay trở lại Nhà Lannister, còn Sói Trẻ cũng không bao giờ thu nhận hắn, cả anh trai hắn cũng sẽ không chào đón hắn trở lại. Theo tôi, hắn chỉ còn mỗi vàng thôi.”
“Quỷ tha ma bắt,” Watty vùng Miller nói. “Thế nào hắn cũng sẽ ám sát chúng ta trong lúc ngủ cho mà xem.”
“Không đâu.” Lãnh chúa Beric nhét gươm vào bao. “Sandor Clegane sẵn sàng gϊếŧ hết chúng ta, nhưng không phải trong lúc chúng ta ngủ. Anguy, ngày mai, tạo đội bọc hậu với Dick Nhẵn Nhụi. Nếu ngươi thấy Clegane vẫn còn đánh hơi theo chúng ta, hãy gϊếŧ ngựa của hắn.”
“Đó là một con ngựa tốt,” Anguy phản đối.
“Phải,” Lem nói. “Chúng ta phải gϊếŧ thằng cưỡi ngựa khốn nạn kia mới phải. Rồi chúng ta có thể cưỡi con ngựa đó.”
“Tôi đồng ý với Lem,” Notch nói. “Cứ để tôi cạo lông nó vài lần xem sao.”
Lãnh chúa Beric lắc đầu. “Clegane giành được sự sống của hắn bên dưới ngọn đồi rỗng. Ta sẽ không lấy đi sự sống đó của hắn.”
“Lãnh chúa rất khôn ngoan,” Thoros nói với tất cả mọi người. “Các anh em, xét xử bằng cuộc đấu tay đôi là hành động thần thánh. Các anh em đã thấy tôi đề nghị R’hllor xét xử công bằng, và cũng thấy ngón tay lửa của ngài chạm vào thanh gươm của Lãnh chúa Beric, khi ngài ấy định kết thúc trận đấu. Có vẻ như Thần Ánh Sáng vẫn chưa xong việc với Chó Săn của Joffrey.”
Harwin nhanh chóng quay lại hầm rượu. “Chân Mập đang ngủ say, nhưng không bị thương tích.”
“Cứ đợi cho đến khi tôi tóm được nó,” Lem nói. “Tôi sẽ cắt cho nó một cái lỗ mới. Nó đã có thể khiến từng người trong số chúng ta bị gϊếŧ.”
Đêm đó không ai ngủ ngon, vì biết rằng Sandor Clegane vẫn lảng vảng đâu đó trong bóng tối, đâu đó rất gần. Arya cuộn mình gần đống lửa, ấm áp và kín gió, nhưng giấc ngủ vẫn không đến. Cô lôi đồng xu mà Jaqen H’ghar đã đưa cho và nắm các ngón tay quanh đồng xu trong khi nằm bên dưới áo khoác. Cô cảm thấy mạnh mẽ khi cầm đồng xu ấy trong tay và nhớ đến lúc mình là bóng ma ở Harrenhal. Lúc đó cô có thể gϊếŧ chết kẻ thù chỉ bằng một lời thì thầm.
Nhưng Jaqen đi rồi. Anh ta đã bỏ lại cô. Bánh Nóng cũng bỏ mình, giờ thì Gendry cũng sắp ra đi. Lommy chết, Yoren cũng chết, thầy Syrio Forel cũng chết, ngay cả cha cũng đã chết, còn Jaqen để lại cho cô một đồng xu ngốc nghếch trước khi biến mất. “Valar morghulis,” cô khẽ thì thào và nắm chặt tay đến mức cạnh đồng xu ép chặt vào lòng bàn tay. “Ser Gregor, Dunsen, Polliver, Raff Ngọt Ngào. gã Cù Lét và Chó Săn. Ser Ilyn, Ser Meryn, vua Joffrey, thái hậu Cersei.” Arya cố hình dung xem bọn họ sẽ thế nào khi chết, nhưng thật khó. Cô hình dung thấy Chó Săn, và anh trai Núi Yên Ngựa của hắn, cô cũng không thể quên khuôn mặt của Joffrey, và cả mẹ hắn nữa… nhưng hình ảnh về Raff, Dunsen và Pollier nhạt dần, ngay cả gã Cù Lét – những kẻ có nét mặt rất tầm thường.
Cuối cùng cô cũng ngủ được, nhưng đêm đến, Arya lại tỉnh giấc, người tê cứng vì lạnh. Lửa đã cháy thành than. Mudge đứng cạnh cửa và một lính gác khác đang đi lại bên ngoài. Mưa đã tạnh và cô nghe thấy tiếng sói hú. Gần lắm, cô thầm nghĩ, và nhiều nữa. Tiếng hú ấy cho thấy đàn sói đang ở đâu đó quanh chuồng ngựa, khoảng mấy chục, mấy trăm con. Mình hy vọng đàn sói ăn thịt Chó Săn đi. Cô vẫn còn nhớ điều hắn nói về sói và chó.
Sáng ra, Tư Tế Utt vẫn bị treo lủng lẳng trên cây, nhưng các tu sĩ mặc áo nâu đều cầm thuổng ra ngoài đào những nấm mồ nông để chôn những xác chết khác. Lãnh chúa Beric cảm ơn vì được mời ăn và trú ngụ qua đêm, và ông cũng trao cho họ một túi bạc để giúp họ xây dựng lại nơi ăn chốn ở. Harwin, Likely Luke và Watty vùng Miller đi do thám nhưng họ không tìm thấy sói hay chó săn đâu.
Khi Arya đang buộc đai yên ngựa, Gendry đi tới nói rằng anh ta rất tiếc. Cô đặt một chân lên bàn đạp ngựa và vắt người lên yên, để cô có thể nhìn xuống thay vì phải ngước lên. Lẽ ra anh có thể rèn gươm ở Riverrun cho anh trai tôi, cô định nói vậy, nhưng lại nói, “Nếu anh muốn làm một hiệp sĩ sống ngoài vòng pháp luật ngu ngốc và bị treo cổ, thì tại sao tôi lại phải quan tâm? Tôi sẽ đến Riverrun, sẽ được chuộc lại và ở bên anh trai tôi.”
Hôm đó trời không mưa, thật may mắn, và ít nhất cũng có một lần họ ra đi trong vui vẻ.