Chương 34

_Anh Bảo Kỳ…- Yun nghẹn ngào ôm chầm lấy anh trai tìm sự che chở, nó bé bỏng trong vòng tay anh thể hiện một cách chân thật cảm xúc ngổn ngang trong lòng mà đâu hay điều đó làm cậu day dứt và đau đớn, trong tình yêu này ai cũng là kẻ đáng thương.

_Em gái ngoan, nín đi em nhé, hôm nào anh sẽ xử tội cậu ấy thay em.- cậu đưa tay vuốt mái tóc vỗ về đứa em nhỏ.

Yun ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước muốn nói rằng cậu đừng làm thế, đừng làm gì cả. Rồi nó cúi xuống, làm giọt nước đọng trên mi rơi nhanh xuống sàn, nuốt đắng vào tim nó xoay nhẹ gót bước lên phòng mình.

Cậu đứng đó nhìn theo, chẳng biết phải đau xót hay vui mừng, mừng cho Zan hay đau cho Yun, hai người đều là những người cậu vô cùng yêu thương, chẳng ai là quan trọng hơn ai cả, cậu cũng chẳng sướиɠ ích gì nhưng dặn lòng phải mạnh mẽ để còn làm chỗ dựa cho Yun.

_Cậu không sao chứ, chúng ta phải cùng cố gắng vượt qua giai đoạn này, chắc rồi sẽ ổn cả thôi.- Nguyên Khang đứng nhìn hai anh em Yun từ nãy đến giờ mới lên tiếng, cậu vỗ vai Bảo Kỳ động viên.

_Ừ, tớ sớm biết sẽ có ngày này, nhưng cũng chẳng làm gì được.

_Đừng tự trách mình như thế, rõ ràng lỗi chẳng thuộc về ai trong chúng ta, số phận định sẵn như thế, chúng ta cần vượt qua để trưởng thành, lúc này Yun rất cần một người anh mạnh mẽ, cố lên nào!

_Cậu vẫn còn tỉnh thế cơ à!

_Chẳng phải giờ tớ là trụ cột của mọi người sao chứ.- Nguyên Khang bông đùa, cố gắng làm vui cậu bạn thân.

_Anh Lâm, anh chưa ngủ sao.- Zan đẩy cửa vào phòng nhìn thấy Kỳ Lâm còn ngồi thừ ra trên giường.

_Không, anh chưa ngủ, lần sau có vào em nhớ gõ cửa giúp anh nhé!- Kỳ Lâm có hơi không vui, cậu cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ, và vì căn phòng này cất giữ rất nhiều hình ảnh của Yun, không được sự cho phép của cậu thì không bất kì ai được lấp đi hình ảnh đó.

_Vâng, Zan biết rồi, sao anh cáu thế, việc gì phải câu nệ mấy chuyện ấy, anh chưa ngủ hay mình cùng xem phim nha, hay là kể chuyện lúc nhỏ, hồi đó vui anh nhỉ.- cô bé vui vẻ liến thoắng một cách vô tư.

_Để hôm khác nhé Zan, hôm nay anh hơi mệt, Zan cũng về phòng nghỉ sớm đi.

_Vậy thôi ạ, ngày tháng còn dài, hì hì, anh sớm muộn cũng là của Zan mà, Zan ngủ đây, anh ngủ ngon.- cô bé vui vẻ ra đóng cửa rồi đi về phía căn phòng cuối dãy, Kỳ Lâm đã phải thay khoá mới để có chỗ ngủ cho cô bé.

Còn cậu một mình trong căn phòng vẫn còn in dấu giọng nói, nụ cười ngọt ngào của Yun, những vòng tay ôm khiến cậu chìm trong hạnh phúc, vì cớ gì mà anh phải khiến Yun đau thế này kia chứ, là anh sai mà, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, rất rất nhiều nhưng biết làm sao để nói cho em biết điều đó…

Cậu lặng im ngắm nhìn xung quanh, vì đâu mà hình ảnh Yun cứ đong đầy rồi hiện hữu thường trực ở mọi ngóc ngách cậu nhìn thấy, cậu nhớ lúc Yun bắt cậu hát cho mình nghe rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, cậu nhớ Yun thút thít ôm lấy cậu khi gặp ác mộng, cậu nhớ Yun cười, nhớ…cậu nhớ Yun đến phát điên lên được.

Trách nhiệm, hai từ ấy cũng đồng thời hiện về cùng hình ảnh của Yun, cậu cần phải có trách nhiệm với lời hứa của mình, hơn nữa đó là lời hứa với một người đã khuất, một người đã vì cậu mà ra đi mãi mãi.

Năm 11 tuổi, ngày tang lễ của mẹ, nhìn chiếc quan tài lạnh lẽo cất giữ mẹ bên trong, nhìn thấy môi cười của mẹ trong bức ảnh để trên bàn thờ, nhìn thấy người cha đã chính tay gϊếŧ mẹ mình, nhớ lại những gì đã trải qua, Kỳ Lâm chịu một áp lực quá lớn, có quá nhiều cảm xúc mà một cậu bé 11 tuổi vẫn chưa thể tường tận.

Cậu dồn nén mọi thứ vào bên trong, im lặng, tang lễ mẹ chỉ vỏn vẹn vài người thân, hai người bạn thân của cậu, ba mẹ của Bảo Kỳ và Nguyên Khang, Zan và mẹ cô bé- bác ấy là người bạn duy nhất của mẹ cậu.

Bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo, sự mất mát lớn lao làm cậu bùng phát khi nghe ông Trịnh quan tâm đến mình.

_Con trai, ba xin lỗi, con đừng quá đau lòng!

_Con trai? Đừng đau lòng? Vậy tôi nên đau lòng khi ông chết, hay tôi chết? Đi đi, đi ngay, ông làm hoen ố giấc ngủ của mẹ tôi, đi, còn nếu ông không đi, tôi sẽ đi.- cậu hét lên bằng tất cả phẩn uất, chịu đựng, khinh bỉ bấy lâu rồi vụt chạy ra đường.

Mọi người nháo nhào chạy theo cậu.

Kettttttttttttttt…………..ầm……phịch.

Một chiếc ô tô đâm sầm vào mẹ Zan khi bà đẩy cậu ra khỏi nó, trong tích tắc, máu loang đầy trên đường, Kỳ Lâm sa sầm, Zan khóc thét lên khi thấy mẹ mình đầm đìa máu me.

_Mẹ ơi..mẹ ơi…máu nhiều quá mẹ ơi, mẹ, mẹ mở mắt ra cười với Zan đi mà mẹ.- cô bé lay người mẹ khóc nấc lên, bà đã quá mệt, khi sắp buông xuôi tất cả, tình mẫu tử thiêng liêng khiến bà gượng lại chút sức lực cuối cùng.

_L..â..m…con.- bà thì thào, yếu ớt.

_Dạ, bác, bác ơi, bác đừng có làm sao mà, bác muốn nói gì với Kỳ Lâm vậy ạ.- cậu bừng tỉnh, nhanh chóng chạy đến nắm chặt tay bà.

_Con…chăm…sóc…Zan…hộ….bác…bác…giao nó…cho con.- xong lời nhắn nhủ bà lịm đi.

_Bác ơi, Kỳ Lâm sẽ chăm sóc cho Zan mà, bác tỉnh dậy đi mà bác ơi….- cậu gào lên, lay người bà dữ dội, sau đó bà được đưa vào viện nhưng đã quá muộn.

Hai người phụ nữ đau khổ cùng dắt tay nhau đi về thiên đường, bỏ lại dương gian hai đưa con thơ trên cuộc đời đầy chông gai, Zan vốn đã mồ côi cha, giờ đây mất mẹ, cô bé chỉ còn cậu là điểm tựa cuối cùng, chẳng khi nào cậu thôi nghĩ mẹ Zan chết là do mình, cậu đã từng thề trước vong linh hai người mẹ sẽ bảo vệ cô bé suốt đời.

Hai đứa trẻ đã nương nhau mà sống rồi lớn lên, Zan mong muốn là cô dâu của cậu, điều đó cũng là một phần của lời hứa ngày xưa, Zan đã đi Mỹ tham gia khoá đào tạo mỹ thuật- giải thưởng cho một cuộc thi mà cô bé tham gia. Bẵng đi bốn năm cậu quên mất cái tên Zan, quên mất trách nhiệm nặng nề của mình, để rồi yêu một người con gái tha thiết, để rồi quá khứ chạm tương lai, sai lầm nối tiếp sai lầm.

Anh yêu em và anh chưa từng có cơ hội nói với em điều ấy, ông trời ngăn anh lại đúng lúc phải không em, ông không cho anh làm em đau thêm nữa, vậy mà anh đã từng ước sẽ được ôm em trong tay mỗi ngày, đúng là mơ tưởng, tình yêu của anh…chắc đến lúc phải dừng lại rồi…

Nhưng mà có lẽ Kỳ Lâm đã lầm, vì yêu thương theo một cách nào đó ta chẳng thể nào dừng lại được, dù rằng ta có yêu thương một người khác thì tình yêu mà ta đã từng trao vẫn còn đó, nguyên vẹn với thời gian.

Màn đêm huyễn hoặc vây lấy Yun, nó chốt chặt cửa phòng, tắt đèn, thu mình trong một góc, con tim vẫn thổn thức những nhịp xót xa.

Con tim anh vụn vỡ, một mảnh vỡ nào đó cứa sâu tim em…đau…rỉ máu…

Dặn lòng đừng khóc mà sao nước mắt cứ tuôn, giá mà anh và em là hai đường thẳng song song, như thế có nghĩa chúng ta không cùng một con đường, nhưng tại sao cứ phải cùng một lối đi mà để em luôn dõi theo bước chân anh như thế?!

Em đau lắm, anh biết không!

Tại sao trong tình yêu em luôn là người bị bỏ lại, em đã làm gì sai, từng tiếng nấc giam giữ nơi cổ họng, nghẹn đắng, tim đau và cơ thể cứ run lên nhức nhối, nó bất lực, chẳng còn cách nào để vực dậy bản thân, làm sao để đứng lên và bước tiếp.

Bờ vai ai để em dựa vào mà khóc, vòng tay ai sẽ ôm lấy em khi cô đơn?

Đêm nay, lại một đêm thức trắng…