- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nước Mắt Của Mưa
- Chương 27
Nước Mắt Của Mưa
Chương 27
Sáng dậy, Kỳ Lâm đã lăng xăng trong bếp, cậu cắt rau củ, rồi xoay qua khuấy khuấy cái nồi, rồi lại đi vắt nước cam, lấy đá cho vào, lại xoay qua nồi cháo nêm nếm.
Cậu cứ xoay vòng trong khuôn bếp làm mọi thứ rất thuần thục, ở nhà một mình thì cũng phải biết làm những việc này chứ, chỉ là tính cẩu thả của con trai cậu cũng có nên bếp không kém phần bừa bộn.
Chốc chốc cậu lại đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt Yun lúc ăn cháo chính tay cậu nấu, tự hào vậy chứ không biết.
Nằm lì trên phòng khiến Yun thấy khó chịu vô cùng, nó ngồi dậy, gỡ chăn ra nó vô tình dùng bên tay bị thương, cử động làm vết thương rỉ máu, nó có cảm giác như vậy, người cứ run lên, nó cố không nhìn sang bên.
Bước từng bước xuống nhà, đầu nó vẫn còn ong ong sau cơn sốt, chân bước mà như không, được một lúc sau thì đỡ hơn, nó bước khỏi bậc thang cuối cùng, xoay qua xoay lại tìm Kỳ Lâm.
_Anh ơi! – nó cất tiếng gọi khẽ, lòng thoáng chút sợ cậu để nó ở nhà một mình.
Nghe thấy tiếng gọi thiết tha ấy lòng cậu vui như Tết, nhanh chóng tắt bếp rồi cậu chạy lên chỗ nó.
_Yun ngốc, chưa gì mà em đã mắt rưng rưng rồi, nhớ anh quá hả, hì hì.
_Em đau!!!- nó nhún bên vai bị thương, nhíu mày vì đau.
_Em đau thế nào, đưa anh xem, anh gọi bác sĩ đến nhé!- cậu lo lắng.
_Không sao đâu ạ, nó vừa chảy máu, hix.- đôi mắt to tròn ngấn nước, long lanh đáng yêu, Yun cũng có lúc mè nheo dễ thương thế này cơ.
_Em đừng luôn miệng nói em không sao, đừng cố chịu đựng, sống thật với cảm xúc của mình không có gì sai đâu, khi nào đau hãy cứ nói là em đau, có biết không?! Được rồi, Yun ngoan vào ăn cháo nha, ăn xong sẽ quên đau luôn đó!
Kỳ Lâm cười tươi rồi kéo nó vào bàn ăn, cậu mang ra cho nó một tô cháo thịt, một ly cam vắt, giọng thao thao bất tuyệt.
_Em bị thương ăn mà cá vết thương sẽ để lại sẹo lớn lắm, xấu đấy, ăn thử đi, cháo tự tay anh nấu, và cả ly cam này nữa, hôm nay em bắt buộc phải uống đấy, phải bồi bổ cho nhanh lại sức.
Nó mỉm cười, nụ cười làm cậu ngây ngất, dịu dàng mà thu hút lạ thường, rồi nó múc một muỗng cháo, ăn chậm rãi, uống cả nước cam.
_Anh nấu thật đấy hả?
_Ừ, sao, có ngon không?- cậu hỏi dồn, tâm trạng đang rất háo hức.
_Ngon lắm, nhưng không bằng em đâu, hi hi.- nó nheo mắt, tinh ranh trả lời.
_Em này. – cậu cười rồi đưa tay xoa đầu nó.
_Em nhớ anh Bảo Kỳ quá, cả anh Nguyên Khang.- nó đang ăn thì nói, mặt hơi xịu xuống.
Vừa dứt câu, chuông điện thoại nó vang lên, trên màn hình là dòng chữ Nguyên Khang, Kỳ Lâm là người nhìn thấy trước, cậu chẳng thoải mái gì cả đâu, sao lại thiêng quá vậy!
_Dạ, em nghe anh.
“Hôm nay mình đi chơi nha, anh muốn em thư giãn một chút và thực hiện lời hứa hôm trước nữa”
_Dạ…- nó chưa nghĩ nên trả lời thế nào- dạ được ạ!
“ Vậy tí anh qua đón em ha, hẹn gặp lại em!”
_Sao, cậu ấy nói gì vậy?- ngay khi nó vừa bỏ điện thoại ra, cậu chỉ đợi có thế.
_Anh ấy rủ em đi chơi anh à, em đồng ý rồi!
_Em đang thế này thì đi đâu được, ở nhà đi.- Kỳ Lâm giọng nài nỉ, cậu phần lo lắng, phần không muốn nó đi với Nguyên Khang, bản tính trẻ con thể hiện rõ quá.
_Em không đi anh ấy hỏi lí do thì biết trả lời sao, em đi chút là về thôi, anh không phải lo đâu.- nó cười trấn an cậu, rồi bước ra khỏi bàn ăn.
Kỳ Lâm còn bận suy nghĩ họ sẽ đi đâu, làm gì ngày hôm nay, Yun mà có sốt hay đau thì Nguyên Khang cũng đâu có biết mà chăm sóc, lo quá.
_Này, để anh đỡ em! – Kỳ Lâm giật mình chạy đến khi thấy Yun cứ bước chầm chậm.
_Em có sao đâu mà, thật đấy, em tự đi được.- nó thật sự khoẻ hơn nhiều, chỉ tại cậu lo lắng quá thôi.
Nguyên Khang đứng chờ Yun ở cửa với nụ cười ấm áp của nắng xuân, ánh nhìn dịu dàng trìu mến, cậu mới gặp Yun cách đây không lâu mà sao nỗi nhớ quá dài, cậu chỉ muốn đến ôm trọn Yun vào lòng cho yêu thương thoả sức thể hiện.
Yun mỉm cười chào cậu, hôm nay là một bộ váy kín cổ, nó mặc như thế để cậu không thấy vết thương bên vai trái, mái tóc đen mượt xoã dài, vẫn là một tiểu thiên thần đáng yêu.
Kỳ Lâm đưa Yun ra tận cửa, vẻ mặt chỉ thể hiện chút sự lo lắng, cậu khoanh tay trước ngực, nói nhỏ vào tai Yun.
_Em cẩn thận nghe chưa, có đau là phải về liền đó!- cẩn thận cái gì thế nhỉ?
Yun gật đầu, cười nhẹ, đôi vai đau buốt và mỏi nhừ vẫn làm nó khó chịu lắm, nó đi về phía Nguyên Khang, rồi hai người lên xe đi thẳng. Để Kỳ Lâm đứng lại thở dài thườn thượt, để người con gái mình yêu đi với một người khác cũng thích cô ấy chẳng dễ chịu chút nào.
Định quay bước vào nhà, cậu lại ngán ngẩm lắc đầu rồi lấy xe đi tìm Bảo Kỳ, trước đây cũng vậy, cậu được mấy khi ở nhà, nhưng nếu ngôi nhà có Yun thì sẽ khác.
_Mấy hôm không gặp nhìn em xanh xao quá, em có ốm không vậy? – Nguyên Khang tinh ý nhận ra, giọng ân cần, chu đáo.
_Dạ…có…chút chút thôi! Em vẫn khoẻ mà!- nó gượng tươi cười để cậu không nhận ra.
_Vậy mà còn đi cùng anh, sao em không nói là em bệnh, hay ta về hôm khác lại đi nhé!- cậu dò ý nó, ánh mắt ấm áp nhìn nó âu yếm.
_Không sao đâu anh, đi chơi em sẽ khoẻ hơn đấy!
_Ừ, ta đến công viên trò chơi nhé!- Nguyên Khang chợt cười, cậu đạp ga nhanh hơn.
Công viên trò chơi ngày chủ nhật đông nghẹt người, đã thế hôm nay trời lại rất đẹp, người người, nhà nhà quấn quít bên nhau thật hạnh phúc, Yun ngẩn người ngắm nhìn hồi lâu.
_Yun! Em nhìn gì thế? – nó xoay qua cậu lắc đầu, khoé môi vẫn đang cười, cậu luồn tay vào tay nó, mỉm cười- Không cần phải ngưỡng mộ họ đâu, anh và em cũng có thể như thế mà!
Rồi như thế, bàn tay ấm của cậu kéo Yun đi qua hàng loạt con người, cảm giác luôn có một người ở bên rất dễ chịu. Mây giăng kín bầu trời tạo thành một không gian mát mẻ, một ngày tuyệt vời để dạo chơi.
Họ đến khu sở thú trước, Yun ngơ ngác ngắm nhìn từng loài động vật, nhìn con nào cũng đáng yêu cả, voi ăn mía này, hà mã ngâm mình trong nước này, ôi, con nào cũng dễ thương cả.
Đến chuồng công, tranh thủ lúc Yun ngắm mấy chú công đủ màu sắc khoe đuôi, Nguyên Khang lấy máy chụp hình ra ghi lại khoảnh khắc ấy, nụ cười hồn nhiên và rạng rỡ.
Cậu lùi bước để canh góc ảnh thật đẹp, cậu lùi thêm bước nữa thì giẫm phải chân một người, cậu chưa kịp quay lại xin lỗi thì người ấy đã cất giọng oanh vàng.
_Trời ơi là trời, con nào dám giẫm lên chân bà thế này, hư mất bộ móng mới làm rồi.- giọng the thé của người “con trai” ăn mặc loè loẹt ấy làm cậu sởn da gà, đồng thời cũng thu hút tầm nhìn của mọi người xung quanh.
_À không, cho tôi xin lỗi, không cố ý đâu ạ, anh có làm sao không?!- Nguyên Khang nhanh chóng xin lổi bằng thái độ hoà nhã, lịch thiệp.
“Cậu con trai” ấy vừa há miệng định rủa xả cái “con” vừa giẫm lên chân mình thì mắt chữ a mồm chữ o đứng hình trước vẻ đẹp lãng tử hút hồn của Nguyên Khang.
Vội lấy lại vẻ “thục nữ” của mình, người ấy nhỏ giọng, chớp chớp mắt nhìn cậu, sự duyên dáng trái ngược hoàn toàn với lúc đầu.
_Ơ, sao lại gọi là anh ạ, em chỉ hơi đau chút xíu thôi anh.- chất giọng the thé ấy hạ tông trở nên dẻo ngọt lạ lùng, cậu thấy cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ôi đáng sợ.
Nguyên Khang đơ người không biết phải làm thế nào, loại người này lần đầu tiên cậu gặp, ôi sao thay đổi nhanh thế. Mọi người gần đó thì được dịp cười vì tình cảnh chàng hoàng tử gặp phải “ nàng công chúa dỏm”. Trong khi Yun vẫn còn chưa nắm bắt được sự tình, nó vừa mới quay ra thôi.
Thấy Nguyên Khang im lặng, người ấy được dịp lấn tới, tiến sát một chút, vuốt tay cậu, tấm tắc.
_Ôi, anh ơi, sao mà tay anh rắn chắc quá vậy.- đúng là bị quyến rũ từ cái nhìn đầu tiên mà.
Nguyên Khang giật mình rụt tay lại.
_Anh có chắc là không sao không ạ?!- cậu nhích xa ra dè chừng, không biết người ấy còn làm gì.
_Gọi là em đi mà!!!
Nguyên Khang rối bời, sao lại có người như vậy cơ chứ. Lúc đó Yun bước tới, nó vừa nắm bắt được tình hình nên phải giải vây cho Nguyên Khang.
_Anh ơi, có chuyện gì vậy ạ!- nó ôm lấy cánh tay Nguyên Khang ra vẻ thân thiết.
_Anh gặp chút rắc rối với anh ấy em à! – cậu như vớ được phao cứu sinh.
“Cậu con trai” kia tia Yun một lượt từ đầu đến chân, mặt chuyển sắc, ăn không được thì phá cho hôi.
_Anh à! Anh bắt cá hai tay hả? Anh bỏ rơi em, huhu.- người ấy vờ thảm thiết đến mà tội nghiệp, ai không hiểu còn tưởng là Nguyên Khang có vấn đề về giới tính nữa cơ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nước Mắt Của Mưa
- Chương 27