Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nước Mắt Của Mưa

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nó bó gối ngồi trên giường, mặt hầm hầm, vơ lấy cái điện thoại mở nguồn lên, từ bữa tiệc nó khoá máy đến tận giờ. Không ngoài dự đoán, có hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Hoàng Quân, vài cuộc của Nguyên Khang và Bảo Kỳ.

(mn chú ý, hôm trước Yun nói chuyện điện thoại với Nguyên Khang là điện thoại nhà Kỳ Lâm nhá!)

Ngoài những cuộc gọi nhỡ là rất nhiều tin nhắn của Hoàng Quân, trong đó có một tin nhắn làm nó chú ý nhất “lí do, em không muốn biết sao?”, đó là tin nhắn ngắn nhất trong số sms mà nó nhận được nhưng nội dung thì làm nó phải suy nghĩ nhiều.

Lí do, ừ, ít nhất nên có một lí do, để rồi nghe xong có dũng khí mà nguôi ngoai tất cả, nên như vậy chứ.

Nó bấm số tiến hành cuộc gọi, hành động từ lâu đã lãng quên giờ nhắc lại, thấy lòng có nhiều sự thay đổi, cảm giác mong đợi ngày xưa mất rồi…

Thấy số của Yun, Hoàng Quân vội vàng bắt máy, giọng mừng rỡ.

_Em nhận được tin nhắn của anh rồi hả?

_Chúng ta gặp nhau ở đâu? Hãy giải quyết một lần thôi!- giọng nói bình thản nhưng quá lạnh lùng.

Cậu thật sự hụt hẫng khi nghe được câu nói đó, Yun ngày xưa thật sự không còn sao, cố lấy bình tĩnh, cậu dịu dàng.

_Ở Trust em nhé! Anh sẽ cho em biết tất cả.- đôi khi một câu nói mà hai người hiểu hai nghĩa khác nhau.

Hoàng Quân nói ra câu ấy ý cậu là cậu sẽ cho nó biết vì sao cậu phải lừa dối nó, vì sao hai người phải xa nhau, và cho nó biết tình yêu trong cậu lớn lao đến nhường nào, còn nó chỉ chú trọng từ Trust, tin tưởng sao, nơi mà anh nói yêu nó, anh sẽ cho nó biết niềm tin mù quáng đến mức nào phải không?

Mặt nó lạnh tanh, không một biểu hiện cảm xúc, vẻ như các cơ mặt đều ngừng hoạt động, nó bước xuống lầu. Kỳ Lâm chìa ra cho nó một bộ váy trắng, toát lên vẻ tinh khiết dịu dàng, cậu hí hửng.

_Anh vừa mua đấy, đẹp không, tặng em làm quà xin lỗi nhé!- nó đưa tay nhận lấy, buông hai từ cảm ơn không chút cảm xúc, làm mặt cậu bí xị.

_Em sao vậy, không vui hả, đừng giận anh nha!!!

_Em không sao, em cần ra ngoài một chút.- nói xong nó vào thẳng nhà vệ sinh, chốt cửa.

Cứ mỗi lần nó nói nó không sao cậu lại cảm thấy bất an thế nào, sao chẳng bao giờ nó sống thật với cảm xúc của mình vậy chứ.

*

Quán cà phê Trust.

Không gian yên tĩnh và lãng mạn, quán theo phong cách lấy thiên nhiên làm chủ đạo nên có rất nhiều cây cảnh, dây leo, giữa trung tâm là một thác nước chảy róc rách, cảnh có đẹp mà lòng người nào có vui.

_Em không dùng trà sữa chocolate nữa sao.- Hoàng Quân lấy làm lạ vì nó gọi cacao nóng, thói quen cũng thay đổi rồi sao chứ.

_Anh vào chủ đề chính đi.- thái độ đó, rất lạnh.

_Anh là người thừa kế tập đoàn AT, điều đó giờ em đã biết đúng không?!

_Ừ, biết quá muộn, vì anh nói dối.- trước đây Hoàng Quân không hề cho nó biết chuyện này, Hoàng Quân mà nó yêu là một cậu con trai gia thế bình thường.

_Em đừng như thế mà, anh buộc phải nói dối, vì sự an toàn của em, có nhiều lần anh muốn nói nhưng không thể, vì em quan trọng với anh hơn.

Nó im lặng, nó quan trọng với anh, thật hay đùa vậy.

_Nhưng mà ba anh đã biết, ông buộc anh phải xa em, gia thế chúng ta không hợp nhau, ông ấy muốn anh quen một tiểu thư đài các nào đó để tiện việc khuếch trương tập đoàn, anh không có quyền từ chối vì ông mang sự sống của em ra đánh cược, anh đã đau khổ thế nào em biết không?

Tai nó ù đi, nó đang được nghe gì thế này, lại là vì mạng sống của nó sao chứ, bọn họ coi tính mạng con người rẻ mạt như vậy sao.

Hoang mang cực độ, nó đứng dậy, vụt chạy ra khỏi quán, mọi thứ tan nát cả rồi…Hoàng Quân hoảng hốt chạy theo.

Sao vậy, mọi thứ đều từ nó mà ra, trước mắt bây giờ là những mảng màu sáng tối bất định, con đường phía trước giờ không lối thoát.

Vòng tay ai đó vừa xiết chặt nó từ phía sau, mà sao chẳng vơi đi cảm xác đau đớn lúc này.

_Anh xin lỗi, xin em đừng như vậy mà.- cậu cũng đang đau, áp vào đôi vai nhỏ, cậu đang cố đưa tay với lấy một thứ quá xa, làm ơn, hãy cho cậu một hy vọng, làm ơn.

Nó còn không đủ sức để hy vọng lúc này, làm sao được, nó đã đau khổ khi cậu lìa xa, đau khổ khi biết cậu lừa dối, để giờ đây nỗi đau tăng thêm gấp bội khi biết được sự thật, cậu chẳng hề có lỗi, nó cũng không, trong chuyện này, ai mới là người có lỗi để mà yêu thương trôi xa đến vậy…

Mịt mù, hỗn loạn, trống vắng, xót xa nhất là cùng một vết thương mà phải đau quá nhiều lần.

_Yun à, chúng ta làm lại mọi thứ đi em, mọi vật cản đều không tồn tại nữa rồi, cho tình yêu của chúng ta thêm cơ hội đi em.- “chúng ta” cậu luôn muốn đại từ ấy tượng trưng cho hai người, cậu đang cố với lấy hạnh phúc, vòng tay xiết chặt hơn.

Nó nghe mà tim như thắt lại, đưa đôi bàn tay lên chạm vào tay cậu và…nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống, nó bước vài bước rồi dừng lại.

_Kết thúc tất cả đi anh, em nợ anh một lời xin lỗi, nhưng mà anh à, vật cản không còn tình yêu cũng có còn không? Em không đủ sức để vùi mình trong đau đớn nữa đâu, em xin lỗi.- giọng nói nghẹn ngào, quá nhiều cảm xúc.

Bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ bước đi, bàn tay cậu buông xuôi bất lực, cậu muốn níu tay người con gái ấy, nhưng sao không được, cậu còn yêu rất nhiều, không cam tâm, tình yêu không thể chết, cậu cho mình lòng tin rằng tình yêu lớn hơn tất cả, tình yêu sẽ hàn gắng mọi thứ. Đứng nhìn hình dáng ấy dần xa, thẫn thờ.

Nó bước đi những bước vô hồn, biết được lí do chẳng giải quyết được gì cả, chỉ làm tâm can thêm rối bời, hỗn độn, mạng sống của nó, sao biết bao người cố công níu giữ đến vậy, ai cũng tổn thương, nhưng khoảng cách giữa nó và cậu giờ không còn là tình yêu nữa rồi, quá muộn.

Gió lặng, cây ngừng đong đưa, nắng trải đầy vai, cảm giác muốn ngã.

Nó lê chân vào nhà Kỳ Lâm, ngồi trên ghế sofa, nước mắt dâng tràn, mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, yêu rồi hận, bây giờ là thế nào, cảm xúc tuôn trào thành dòng nước mặn đắng, ngập tâm tâm hồn héo úa.

Kỳ Lâm giờ không ở nhà, cậu vừa ra ngoài với hai angel còn lại, ở nhà không Yun thật sự rất chán.

*

8 pm

Khắc Minh tựa lưng vào tường, ánh mắt xa xăm, một suy nghĩ khó nắm bắt, cậu nuốt khan, bàn tay lướt trên phím điện thoại.

“Ra bờ sông với tôi nhé…”-không là một dấu chấm hay chấm cảm, cậu dùng dấu ba chấm, cậu muốn nói nhưng không được.

“Ừ”- đọc được dòng tin trả lời, cậu kéo xụp chiếc lưỡi trai xuống và ra khỏi nhà, vẫn là trang phục màu đen nhưng lần này cậu không mang khẩu trang, cậu muốn nó ghi nhớ hình ảnh này.

Suốt 3 tiếng qua nước mắt không ngừng rơi, thấy tin nhắn của cậu nó thoải mái đôi chút, đi ngắm sông cùng cậu bạn sẽ dễ thở hơn nhiều, nó cũng đóng cửa ra khỏi nhà….. Con đường như dài hơn.

Khắc Minh đang đứng hướng ra phía dòng nước, tâm trạng không khá hơn hôm trước là bao, tính mạng của nó đổi bằng sự sống của mẹ, họng súng sẽ chĩa về phía đó, sẽ bắn.

_Hôm nay gió mát nhỉ!- câu cảm thán đầy tâm trạng, kèm theo tiếng thở dài khe khẽ.- Hôm nay có tâm sự sao?

Cậu giật mình, giây phút này cậu không mong là đến nhanh như vậy, cậu vẫn chưa sẵn sàng.

_Từ nay, đừng xem tôi là bạn.- vẫn là những câu nói ngắn, giọng điệu lạnh lùng nhưng từ ngữ có đổi khác.

_Tại sao?- nó ngờ ngợ.

_Vì máu của cô rồi sẽ thấm đẫm tay tôi.- cậu vẫn đứng hướng ra sông và cất lời.

_….- nó im lặng.

_Hôm nay là chấm dứt tất cả, quen biết tôi là sai lầm.- cậu quay người, chĩa súng về phía nó, cạch cạch- cậu vừa lên đạn, vốn dĩ cậu là con người nhẫn tâm.

Nó nhìn khẩu súng, cười nhạt, hết rồi, tất cả đã hết, thật sự nó không hề có lấy một người bạn trên thế gian, cô độc, niềm tin mất mát quá nhiều, vẻ như Hoàng Quân sai lầm rồi, cậu đổi tình yêu lấy mạng sống cho nó, và giờ nó đổi mạng sống để có một người bạn nhưng kết quả luôn là con số 0.

_Cô đáng giá gia tài nhà họ Dương và vị thế đứng đầu thương trường, rất đắt.

Giọng nói lạnh lẽo bủa vây tâm trí, tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, giá trị mạng sống của nó có thể rất đắt nhưng mà sao như quá rẻ, nó tin cậu biết điều gì là sai khi nhìn cậu tự hành hạ mình trước nỗi đau của bé Thiện Mỹ, sai lầm.

Thứ nó quý giá, trân trọng là niềm tin luôn bị che lấp bợi điều nó sợ hãi nhất là sự phản bội, nỗi đau chất chồng nỗi đau, mất phương hướng…

Tuyệt Vọng.

Máu sẽ loang, sinh linh sẽ bị kết liễu, quỷ dữ đang khát máu.

Dòng nước bỗng dưng chảy cuồn cuộn, giông tố.

Khắc Minh giương súng lên chắc nịch, trong cậu giờ không còn Bảo Ngọc nào hết, hoá đá cả rồi, cậu bóp cò, cười nhạt, vọng lên trong suy nghĩ câu nói của nó “ Tôi tin anh không thuộc thế giới của quỷ”. Cô nghĩ thế là sai lầm, vì thật sự tôi là một con quỉ, không hơn.

Viên đạn lạ đi trong đêm đen, xé toạc tất cả, một vùng sáng, một con đường, một thứ tình cảm còn chưa định hình.

Viên đạn không có mắt hay tình cảm khi mà người bắn ra nó muốn mình vô tâm, viên đạn ghim vào, đau buốt, nó ngã, máu từ vết thương loang trên lớp vải trắng đau thương.

Thiên thần bị hạ bởi quỷ dữ, máu túa ra, tanh nồng.

Đã kết thúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »