Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nước Mắt Của Mưa

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chặng đường trở về như gần hơn, hạnh phúc trong cậu cũng đong đầy, dù chỉ bất đắc dĩ nó và cậu mới ở cùng nhà nhưng sao cậu lại thấy vui quá, nhà bây giờ sẽ được gọi là tổ ấm chăng.

Yun lê từng bước mệt nhoài vào nhà rồi ngã người xuống bộ ghế sofa, thiêm thϊếp, ngày hôm nay bận rộn quá rồi. Kỳ Lâm vẫn nụ cười vui sướиɠ thường trực trên môi, cậu đi lên lầu dọn phòng cho nó.

Căn phòng nó sẽ ở nằm cuối dãy hành lang, nhà rất rộng nhưng chỉ có hai phòng, tay vặn nắm cửa, cậu xoay xoay, nó bị kẹt và cậu chợt nhớ ra mình đã làm mất chìa khoá phòng này lâu lắm rồi, cũng không cần dùng đến nên cậu không làm chìa mới.

Vậy là chỉ có phòng cậu dùng được, chỉ còn cách là cậu nằm đất để nó ngủ trên giường, cậu tình nguyện để nó ngon giấc, định xuống báo cho nó biết tình hình thì nó đã ngủ rồi, cậu ngồi xuống cạnh bên, vuốt nhẹ mái tóc rồi cúi người hôn nhẹ lên làn tóc mềm, cảm xúc trào dâng, ở cạnh em thế này… với anh… là hạnh phúc.

Cậu bồng nó lên phòng, đôi tay chắc khoẻ giữ trọn thân hình bé nhỏ, mặt nó áp sát vào người cậu, một luồng khí ấm nóng lan toả, dường như trong giấc ngủ, Yun cảm nhận được một nhịp tim, rất gần, một cảm giác vô cùng an toàn, bình yên…

Đặt nó nhẹ nhàng lên giường, cậu trải tấm ra mỏng lên nền rồi cũng nằm ngủ, mà lạ thay, cậu chẳng thể nào ngủ được, đã hơn hai tiếng trôi qua, cậu cứ hết xoay bên này thì trở bên kia, không sao chợp mắt, vì cậu vui quá chăng?

Nó nằm gọn trong chăn, trán lấm tấm mồ hôi, mắt nhắm chặt, miệng mấp máy không nói lên lời. Mưa, rả rích, máu, mùi máu tanh xộc vào mũi, máu loang ra trên nền, là giấc mơ đó và Yun lại một mình, nó không ngừng giẫy giụa, nỗi sợ hãi quá lớn.

Kỳ Lâm nghe thấy tiếng thở gấp gáp của nó nhanh nhảu bật dậy, cậu leo lên giường, lay người nó thật mạnh.

_Yun à, Yun, em tỉnh lại đi, Yun.- giọng lo lắng, nhìn đôi môi nhỏ mấp máy cậu lại cố lay nó hơn.

_… máu….- âm thanh yếu ớt được phát ra càng làm cậu cuống lên, cậu lấy tay đỡ nó dậy, vỗ vỗ vào má nó.

Một lúc sau nó từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh, mồ hôi ướt cả áo, nó nhìn thấy Kỳ Lâm thì chồm lên ôm chầm lấy cậu, nước mắt rơi không ngừng.

_Anh ơi…em sợ lắm, hức…- nó rúc vào ngực cậu, thút thít, người vẫn còn run bần bật.

_Em ngoan nào, chỉ là mơ thôi, có anh ở đây rồi, ngoan nhé!- cậu đặt lên mái tóc nó một cái hôn, quàng tay ôm nó thật chặt.- Em ngủ tiếp đi nhé- Kỳ Lâm giờ đây thật dịu dàng, vì cậu đang ở bên cạnh người con gái mà cậu yêu, cậu muốn làm bờ vai cho người con gái ấy.

Một lúc sau khi lấy lại được bình tĩnh, nó ngước lên nhìn cậu, nước mắt cũng đã khô đi, phần thì thấm vào áo cậu rồi.

_Sao em lại ở phòng anh?

_Phòng kia bị khoá rồi, anh ngủ dưới nền thấy em kêu la mới lên ấy chứ, mà lần trước với Nguyên Khang em cũng bị thế này hả?- cậu vừa hỏi vừa đưa tay lau nước mắt cho nó, vẫn là còn nhớ rất kĩ chuyện Nguyên Khang ôm nó.

_Dạ, mà anh cũng ở đó sao?- nó nhìn cậu, không nhận được phản hồi, nó lại nói tiếp- Em hay mơ thấy máu ở khắp nơi, máu tanh lắm, em ở một mình, chẳng có ai ở bên, đáng sợ lắm.- nó kể cho cậu nghe, thỉnh thoảng lại sụt sịt mũi, nước từ khoé mắt lại long lên.

Cậu nghe đến việc nó ở một mình mà thấy lòng đau nhói, vậy mà khi ấy anh đã không đến cạnh em, nó sợ cô đơn đến cả trong mơ vẫn bị ám ảnh bởi sự cô đơn ấy, rồi cậu kéo nó sát vào lòng mình, thủ thỉ.

_Anh sẽ ở bên em, hãy đặt niềm tin vào anh, anh muốn nhìn thấy em cười, còn anh, còn Bảo Kỳ, Nguyên Khang, ba mẹ em, em sẽ không cô đơn đâu, mà cho dù thế giới này có quay lưng lại với em thì bên em vẫn còn có anh. Yên tâm em nhé, giờ thì ngủ tiếp nào, không mai em sẽ thành Panda cho xem.- đó là những lời rất thật lòng của cậu, tình yêu này sẽ không thay đổi, cậu có niềm tin.

_Anh ơi, anh hát cho em nghe nhé!- nó hạnh phúc mỉm cười và nhõng nhẽo thêm một chút.

_Sao cơ, hát á, anh hát tệ lắm.- cậu xua tay lia lịa, thoái thác.

_Không, Yun muốn anh hát cho Yun ngủ, đi nha!- nó nũng nịu, chớp mắt, đôi mắt to tròn đen láy một lần nữa hạ gục cậu, chẳng lần nào dám từ chối.

_Được rồi, anh hát là em phải ngủ nghe chưa.

_Dạ.- rồi nó dựa vào vai cậu, nhắm mắt lại và lắng nghe giai điệu trầm ấm của bài hát, thanh âm mạnh mẽ, dịu dàng vang vọng khắp căn phòng, một giọng hát rất đặc biệt, cậu miệt mài ngân nga Bản Tình Ca Đầu Tiên.

Vì nếu em cần một bờ vai êm.

Nếu em cần những phút bình yên.

Anh sẽ đến ngồi kề bên em.

Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.

Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.

Cho dù không làm em cười.

Anh sẽ đến để được khóc cùng em.

Vì nếu em cười nụ cười long lanh.

Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.

Anh sẽ đến như bao lần.

Để mình cùng tựa vào vai nhau

Lời bài hát cũng chính là những dòng tâm sự của cậu, nước mắt của em, hãy để chúng rơi trên vai anh.

Âm điệu nhẹ nhàng đưa Yun vào giấc ngủ, cạnh nó giờ đâylà một bờ vai vững chải, nỗi cô đơn xếp thành dãy được gói gọn và cất ở một nơi xa lắm, giây phút này nó đang tận hưởng bình yên bên anh, mọi nỗi sợ hãi dường như trở nên quá tầm thường.

Đợi nó say giấc một chút, cậu ngả người cho nó nằm xuống gối, phần cũng muốn nằm một chút vì mỏi lưng. Cậu ngắm nó ngủ, mỉm cười, đột nhiên nó xoay người qua bên, nằm sát vào người cậu.

Tình hình là lúc nãy đặt nó lên gối cậu vẫn chưa rút tay ra nên bây giờ nó đang gối đầu trên tay cậu, quay mặt sát vào cậu, chỉ cần cậu nhúc nhích là có thể đánh thức nó bất kì lúc nào, vậy là cậu nằm im, hơi thở phả ra đều đều, đôi mắt hiện lên rõ nét gương mặt thiên thần đáng yêu, sự bình yên lan toả khắp nơi, cậu dần khép mắt và ngủ ngon lành.

Ánh sáng trắng hắt qua từ cửa sổ, lung linh nhiệm màu.

7am

Bảo Kỳ tay cầm điện thoại, vén màn cửa nhìn xuống đường.

_Tên thiếu gia của AT vẫn đang đứng trước nhà tớ đây này, cả đêm rồi.

_Cậu cứ mặc tên ấy, đừng để cậu ta biết Yun đang ở nhà tớ, Yun không muốn gặp cậu ta đâu, vậy thôi nhé.- nói đoạn Yun đang ở nhà mình, Kỳ Lâm lại ngó vào trong bếp, Yun đang ngồi bí xị trên bàn ăn với cốc sữa trước mặt.

Cậu cho điện thoại vào túi rồi bước vào bếp, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

_Em vẫn còn buồn sao?- cậu nhẹ giọng hỏi han, nó khẽ gật.

_Thôi nào, chuyện gì qua hãy để cho nó qua, nghĩ đến nó chẳng lợi lộc gì cho em cả, nếu mảnh đất cũ khô cằn rạn nứt thì em phải xới nó lên, tưới nước, chăm bón để nó tơi xốp lại đúng không, việc em nên làm lúc này là làm mới lại cuộc sống, hãy là một Bảo Ngọc của anh, Nguyên Khang, Bảo Kỳ… thay vì là Vy Linh của Hoàng Quân, quên đi em nhé!

_Quên được sao anh?!- một thắc mắc mà xưa nay biết bao người vẫn tìm kiếm câu trả lời, dư vị của mối tình đầu dù đắng cay hay ngọt ngào vẫn khó quên nhất, nó vẫn hằn sâu vào đâu đó nơi ngõ ngách con tim.

_Sẽ được nếu em muốn.- cậu luồn tay vào tay nó, xiết nhẹ, hơi ấm lan toả.

Nó im lặng chìm mình vào hư không, đang lắng nghe một điều gì đó tận sâu đáy lòng như là liệu nó có muốn quên??? Thấy nó thẫn thờ, cậu chuyển nhanh chủ đề.

_E hèm, em đúng là ngốc mà, sữa mà cũng không biết uống sao chứ! Vậy để anh uống hết cho ha.- nói xong cậu vơ lấy cốc sữa, uống cạn, vì cậu muốn pha cho nó thức uống khác, ban đầu quên là nó không thích sữa.

Nó ngơ ngác nhìn cậu, uống xong cậu đặt lại cốc sữa xuống bàn, hai ánh nhìn đều chuyển về hai bàn tay, rồi phản xạ tự nhiên, cả hai cùng rụt tay lại, quay hướng khác nhau.

Hai đôi má đỏ lên hệt như sáng nay khi thức dậy, lúc đó nó vẫn gối đầu trên tay cậu, cả hai cùng ngượng bật nhanh dậy, kết quả là cụng đầu vào nhau, cục u trên trán giờ vẫn còn nhức lắm.

Hành động cũ, nó đưa tay lên xoa gò má, ngại chết mất. Còn Kỳ Lâm lại gãi đầu, cậu vọt lẹ vào bếp chữa ngượng.

_Để anh pha cacao nóng cho em nhé!- cậu nói vọng ra, chăm chú làm việc.

****

Hoàng Quân đứng khoanh tay tựa vào cửa xe, mắt nhìn vào dinh thự và chờ đợi, hành động này bắt đầu từ tối qua khi bữa tiệc kết thúc. Cậu không tin Yun có bạn trai mới, trong suy nghĩ của Hoàng Quân Yun vẫn chỉ dành trọn tình yêu cho cậu, không ai khác.

Vì sự an toàn của người con gái ấy mà cậu mới từ bỏ tình yêu, thật sự cậu cũng đau như nó vậy, lừa dối nó đâu phải là việc cậu muốn làm, ngày xưa, cậu sẽ làm mọi cách để níu kéo cái ngày xưa hạnh phúc ấy, cậu nhớ những cái nắm tay, những con đường hai người cùng đi dạo, em cũng nhớ đúng không?

Cậu đứng dậy khi thấy cánh cổng đen mở ra, một chiếc mui trần lăn bánh ra ngoài, người bên trong không phải là người cậu chờ đợi.

Bảo Kỳ lái xe ra khỏi cổng rồi bước xuống, tiến về phía Hoàng Quân, gỡ chiếc kính râm màu đen xuống, cậu mở lời.

_Hành động này có được xem là quấy rối người khác không nhỉ, cậu không thấy kì khi cứ nhìn chăm chăm vào nhà người khác sao?- vẫn dùng lời lẽ lịch sự nhưng cậu không ưa Hoàng Quân chút nào cả, dám làm em gái cậu đau khổ à.

_Tôi ở đây tìm người.- Hoàng Quân đáp lời, cậu đáp gọn như đây là việc dĩ nhiên.

_Xin lỗi, nhưng em gái tôi không muốn gặp cậu, nếu có tự trọng mong cậu về cho, đừng làm phiền con bé.- nói xong cậu vào xe đi thẳng, Hoàng Quân đứng chờ thêm chút nữa rồi cũng về, cậu sẽ tìm cách khác.

*

Kỳ Lâm đang trên đường về nhà sau khi mua đồ ăn sáng, cảm giác về nhà bây giờ thật lạ, cậu thích thú với suy nghĩ ở nhà có một cô vợ nhỏ đợi cậu về, hai người hạnh phúc trong trong một tổ ấm, tuy có hơi ngốc một chút, nhưng đâu ai đánh thuế tưởng tượng phải không, mà biết đâu lại thành sự thật ấy chứ.

Yun đang ngồi ở bệ cửa, nó nghe điện thoại của Nguyên Khang.

_Em ổn chứ, anh đến nhà Kỳ Lâm nhé, chẳng yên tâm về em chút nào cả.

_Em không sao đâu, anh không phải lo, khi nào ổn em sẽ về nhà, anh nhớ giữ lời hứa dẫn em đi chơi biết không?!

_Ừ, anh hứa mà, em nhớ ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi lấy lại tinh thần đi nhé, đừng bận tâm đến cậu ta, hãy xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cười lên rồi em sẽ thấy cầu vồng.- Nguyên Khang luôn dỗ dành Yun rất ngọt ngào, vì tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh nó mất rồi.

Nguyên Khang nhâm nhi tách cà phê, ngắm nhìn phố phường buổi sớm, màu nắng lấp lánh trên hàng cây, không khí ấm cúng cho gian phòng mà cậu đang ngồi, vị đắng thoang thoảng của bột cà phê thật dễ chịu.

Cậu nghĩ về Yun, trầm tư một chút rồi mỉm cười.

“Có lẽ anh sẽ ko thể níu được chân em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình để theo đuổi em đến cùng, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc”

Tình yêu có cái lí lẽ riêng của nó, tình yêu cũng có một sức mạnh bất diệt mà bất kì ai rơi vào vòng xoáy đó đều không có lối ra. Phải chăng họ chấp nhận đắng cay chỉ mong nếm trải một chút ngọt ngào của thứ tình cảm thiêng liêng ấy.

Hiện giờ, ở một nơi cách đó khá xa, Lý Phong đang điên tiết lên vì sự chủ quan của mình, ông ta đang có một ý định xấu xa nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »