Chương 21

_Yun, em với cậu ta quen nhau sao?- Kỳ Lâm dò hỏi.

_Anh đưa em đi đâu đó đổi gió được không?-giọng nghèn nghẹn, nó đưa đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn, cậu bối rối gãi gãi đầu rồi gật đầu đồng ý.

Chiếc xe vun vυ"t trong màn đêm tĩnh mịch, suốt đoạn đường Yun chỉ nhìn ra cửa sổ, chẳng nói một lời, sự yên lặng càng giằng xé suy tư.

Kỳ Lâm thỉnh thoảng lại nhìn sang bên xem biểu hiện của nó, tự dưng cậu thấy xót xa quá, nhưng cậu hiểu nó cần yên tĩnh nên cũng chỉ chăm chú lái xe.

Xe đi ra vùng ngoại thành, trời ngày càng tối, chỉ có mảnh trăng trên cao soi rọi ánh mắt buồn rười rượi của nó, một sự hỗn loạn, bế tắc, rối ren…

Cậu dừng lại ở một bờ biển, nó không nói không rằng, xuống xe rồi đi thẳng ra xa, khứu giác cảm nhận rõ ràng mùi hương mằn mặn của gió biển. Mái tóc mượt mà bay trong gió, đôi vai mỏng manh đang thấy lạnh, lanh ở da thịt hay lạnh trong tim?!

*

Nguyên Khang đến bên thì thầm vào tai Bảo Kỳ

_Tớ chẳng thấy Yun đâu cả, Kỳ Lâm cũng không? Hai người ấy đi đâu được chứ?- giọng cậu lo lắng.

_Để tớ gọi xem.- cậu lấy điện thoại gọi cho Yun rồi sầu não gác máy.- Không liên lạc được.

_Còn Kỳ Lâm?- Bảo Kỳ lại tiếp tục bấm số.

*

Kỳ Lâm toan bước theo Yun thì điện thoại reo lên.

_Nè, cậu có đang ở cùng Yun không, tớ không liên lạc được với con bé.- Bảo Kỳ nói luông tuồng, giọng gấp gáp.

_Cậu bình tĩnh đã chứ, Yun đang ở cạnh tớ, không sao đâu, vậy thôi nhé, tớ sẽ liên lạc sau.- cậu tắt vội khi thấy Yun cứ bước thất thần ra biển, chạy vụt theo.

*

_Ơ, này, Kỳ Lâm.- rồi cậu ngán ngẩm quay sang Nguyên Khang- cậu ấy tắt máy rồi, chỉ nói đang ở cùng con bé, sẽ gọi lại.

Nguyên Khang thở phào, rồi lại tiếp tục suy nghĩ. Em ắt hẳn đã gặp chuyện gì đó, xin lỗi, vì anh đã không thể bên cạnh em…

*

_Yun, em làm sao thế, có biết biển đang dâng không, làm gì cứ đi ra đây vậy.-cậu đã nắm tay kéo nó lại khi đôi chân còn chưa chạm nước.

Nó đứng lại, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, người run run, giọt nước mắt trên khoé mi sắp rơi.

_Em…biết tin ai…bây giờ…hả anh?- nó hỏi một câu hỏi mà theo văn học vẫn gọi là câu hỏi tu từ, nó chẳng cần câu trả lời, nó chỉ muốn trách bản thân sao lại đặt niềm tin quá nhiều để giờ đây lạc mất chính mình.

Ánh mắt trùng ánh mắt, hai suy nghĩ giao nhau, tâm tư nó chạm vào tim cậu, trái tim đang thổn thức vì bóng hình một người con gái. Cậu không thực sự hiểu những gì nó nói, nhưng cậu hiểu trái tim mình, khi thấy nó ngủ trên giường bệnh Nguyên Khang cậu đã muốn đó là giường bệnh của mình, khi Hoàng Quân tỏ ra thận mật với nó cậu khó chịu, cậu muốn đến bên nó, và danh từ bạn gái không tự nhiên bộc phát mà vì đó là một ước ao trong cậu.

Cảm giác này, không gì khác, chính là yêu, cậu yêu nó trong vô thức, khi yếu lòng cậu chỉ mong được ôm lấy nó, người con gái ấy tự bao giờ đã có một vị trí quá vững vàng trong tim cậu.

Cậu vòng tay ôm chặt lấy nó, lời nói dịu dàng thủ thỉ bên tai.

_Hãy đặt niềm tin của em vào anh!- bàn tay cậu chạm vào làn tóc mềm, áp nó vào kề l*иg ngực, cậu mún nó nghe thấy nhịp đập tim cậu, nhịp đập chỉ khi ở cạnh nó.

Nó rúc vào bộ ngực vạm vỡ, vảm giác ấm áp khi được chở che khiến cảm xúc vỡ oà, giọt nước trong veo thấm vào áo cậu, một giọt nước làm tái sinh mảnh đất cằn cỗi, em đã tin để khóc với anh, điều đó làm anh hạnh phúc.

Cậu nâng nhẹ cằm nó lên, cúi người hôn giọt nước mắt ấm nóng vừa chảy xuống, chất lỏng tan đi và thấm vào làn môi cậu.

_Đừng khóc một mình mà hãy khóc trên vai anh!- ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, anh thực lòng mong em được vui.

_Người đó…đã từng rất quan trọng…nhưng…anh ấy lừa dối em…bây giờ quay lại…muốn em nhớ…- nó cứ kể cho cậu nghe trong sự nghẹn ngào, nước mắt rớt rơi không ngừng, mỗi lần như thế cậu lại nắm chặt tay nó hơn, rồi lau nước mắt.

_Nhưng không đối diện không phải là cách hay em à, Bảo Ngọc có thể không biết cậu ta, nhưng Yun thì biết, tập quên quá khứ em nhé!- cậu an ủi nó, cũng là dặn dò chính mình, trong Yun vẫn còn tổn thương do Hoàng Quân, cậu sẽ dùng tình yêu của mình mà lấp lại lỗ hổng đó.

_Hãy tin anh thôi, nhóc à!- cậu xoay mặt nó qua, véo cánh mũi đáng yêu đang đỏ lên sụt sùi.- Em khóc xấu quá là xấu mà.

Nó bật cười, cậu vừa làm mặt xấu trêu nó, ở cạnh cậu là một cảm giác ấm áp khó nói nên lời. Rồi nó lại dùi mặt vào ngực cậu tìm cảm giác bình yên, lí nhí.

_Sẽ tin anh thôi!!!!-nó làm cậu mỉm cười hạnh phúc, anh sẽ đợi, vòng tay anh đủ lớn để che chở cho em.

Màn đêm huyễn hoặc vẫn lấp lánh theo cách riêng của nó, ánh sáng trên nền trời rọi xuống mặt biển lung linh, mặt biển về đêm yên ả không trào sóng như ban ngày, biển cũng có khoảng lặng, một màu đơn côi.

Bờ cát mềm cũng hiền hoà nghe gió hát, tít ngoài khơi xa có những con thuyền vẫn lênh đênh trên mặt biển.

Nó ngồi tựa đầu vào vai anh, được vòng tay anh chở che, biển trong lòng cũng ngừng dậy sóng. Nó như nhớ ra điều gì, ngước lên nhìn Kỳ Lâm nghi hoặc.

_Khi nãy ai cho anh nói em là bạn gái chứ.- nó nhõng nhẻo trách.

_Anh cho.- giọng diệu tự đắc.

Thế là tiện tay nó cù lét cậu đến chảy cả nước mắt.

_Ai cho anh hả, có nói lại không?!

_Anh…haha…không…em đừng cù nữa…haha…thôi….coi như anh chưa nói gì mà.

Sau những giọt nước măt sẽ là nụ cười.

Trời ngày càng tối, chắc cũng phải hơn 11h rồi.

_Ta về thôi, trễ rồi, người ở nhà sẽ lo đấy.0 cậu nắm tay kéo nó dậy, đang đi bỗng dưng nó khựng lại.

_Anh, em không muốn về nhà, chắc chắn Hoàng Quân sẽ đến nhà tìm em đó.

_Vậy chứ đi đâu giờ.

_Bây giờ em không muốn gặp lại anh ấy, hay về nhà anh được không?- ánh mắt hơi trùng lại.

_Em không sợ à?- cậu nheo mắt hỏi.

_Anh mà dám làm gì thì chết với em.- nó đưa tay chống hông ra điệu, nhoẻn miệng cười.

_Ôi thôi, anh sợ em cù nữa lắm.- cậu bật cười rồi lại kéo nó đi, niềm vui lại nối tiếp niềm vui.