Ông Trịnh hít một hơi thật sâu như lấy thêm dũng khí để đối diện với cậu.
_Ta biết là ta sai, ta có lỗi với bà ấy, có lỗi với con, ta ân hận lắm.
_Giờ ông nói những lời này với tôi thì ích gì, có làm mẹ tôi sống lại không.- cậu gằng mạnh từng chữ, ánh mắt oán hận nhìn ông trừng trừng.
Ông cúi đầu, im lặng.
_Tốt nhất ông hãy đi nhanh khỏi đây trước khi tôi nổi điên, đừng làm phiền mẹ tôi thêm nữa…- giọng nói như dấy lên những nỗi đau khôn nguôi, cậu chẳng thể giữ mình bình tĩnh trước ông được nữa.
Ông tiến đến ngôi mộ, đặt bó hoa lên, rồi cúi mặt quay đi, ông biết mình đúng là không đủ tư cách như cậu nói. Trước khi đi xa, ông khẽ nói “Ta xin lỗi hai mẹ con”.
Cậu đợi bóng ông khuất xa thì quay lại bên mộ mẹ, ngồi phịch xuống, ánh mắt vô hồn cứa vào hư không vỡ nát, giọng nói não nề, mệt nhoài.
_Con xin lỗi mẹ, con không thể đối xử với ông ấy như không có chuyện gì được, đừng buồn con nhé!
Cậu ngồi bên mẹ một lúc lâu thì về nhà, sực nhớ là nó đang đợi, muốn đi nhanh nhưng bước chân cứ nặng nề, chậm chạp.
Nó chống cằm chán chường nhìn cái tivi đang phát một bộ phim cổ trang nào nó, khung giờ này chẳng có những bộ phim thần tượng mà nó cũng như nhiều teen girls mê mẩn, nó và cái tivi nhìn nhau, nhưng chẳng bên nào đoái hoài đến bên còn lại.
Thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, ngóng cậu về, ánh nắng giờ như gắt hơn, điều đó khiến nó chói và nhức mắt kinh khủng nên nó quay vội vào trong, vẫn chưa nhìn thấy là Kỳ Lâm đã về.
Và nó cũng chưa thấy dáng vẻ mệt mỏi, thất thần của cậu ngay từ ngoài cổng, ánh mắt cứ luôn dán chặt vào mặt đất, lững thững bước đi, tựa hồ chỉ cần một cơn gió hơi mạnh cũng đủ sức làm cậu đổ rạp xuống nền.
Nhận ra tiếng bước chân nặng trịch ngày một lớn dần, rồi cái bóng cao lớn của cậu như ngã vào cửa, nó sốt ruột chạy đến, đỡ cậu vào trong.
Nó để cậu dựa vào tường, thân thể cứ nhũn cả ra, nó thấy mồ hôi ứa ra ở trán cậu rất nhiều nên sợ cậu bị cảm nắng, đưa tay chạm vào má cậu để kiểm tra, nhìn thẳng vào mặt cậu lo lắng.
Bất ngờ cậu ôm chầm lấy nó, tìm kiếm một chút hơi ấm cùng cậu san sẻ, nhịp tim mạnh và nhanh của cậu cứ dồn dập, hơi thở ấm nóng phả ra đều đều.
Nó còn chưa kịp nhận định tình hình, cậu thều thào rồi xiết chặt vòng tay hơn.
_Cho anh ôm em, một chút thôi!- tiếng nói hay tiếng lòng, cậu cần một ai đó để nương tựa, hay đúng hơn cậu cần nó, không hiểu sao cậu thấy tin tưởng nó nhiều lắm, một niềm tin là tuyệt đối.
Hôm nay đáng nhẽ cậu muốn rủ nó cùng đến thăm mẹ, giảm bớt căng thẳng chăng, mỗi lần nhìn thấy mẹ là cậu đau đớn khôn cùng.
Nghĩ lại có thể ấu đả với ba mình ở đó nên cậu lại đi một mình, cậu không muốn nó nhìn thấy con người ấy, thế nên phải để nó đợi.
Và thật may có em ở đây với anh lúc này.
Vòng tay cậu siết chặt bờ vai nó, cậu như đang cố giữ lấy thứ gì đó quý giá lắm sắp tuột khỏi tầm tay, chỉ cần không giữ chặt là sẽ mất đi mãi mãi.
Cậu nhắm mắt lại, áp mặt vào mái tóc mượt của nó, đôi tay giữ khư khư lấy nó, nó cảm thấy từng nhịp thở của cậu đều khác thường, dường như trong cậu có một tảng đá lớn đang đè nặng, muốn thoát ra nhưng bế tắc.
Nó cũng đưa tay ôm lấy cậu, truyền hơi ấm từ trái tim đến trái tim.
Mọi vật thể xung quanh đều im lặng, vọng lên đâu đó là nghẹn ngào con tim, là tiếng thời gian tích tắc từ chiếc đồng hồ quả lắc, là nỗi cay đắng được ban phát mà theo lẽ con người là bất công…
Có phải trên thế giới này hầu hết và theo một luân lí nào đó, con trai thường yêu thương và kính trọng mẹ hơn ba không?
Nhất là những người đàn ông bạt bẽo như Lý Phong và ông Trịnh.
Rêu phong thời gian không thể xoá nhoà đau đớn như người ta vẫn tự an ủi nhau rằng “Thời gian là liều thuốc tốt nhất đễ chữa lành những vết thương trong tâm hồn”
Thời gian chẳng nhiệm màu như thế, đúng là vết thương có thể lành nhưng bảo đảm nó sẽ để lại sẹo, chính cái sẹo đó gϊếŧ chết con người ta dần mòn.
Đáng buồn thay, nó, Kỳ Lâm, Khắc Minh hay bất kì một ai đều có cho mình những vết sẹo, chỉ là nhiều hay ít thôi.
Sau cái ôm lâu thật lâu cậu mới buông nó ra, cảm giác nhẹ nhõm phần nào.
Không hiểu sao nó muốn đưa cậu đến cánh đồng cỏ lau mà nó yêu thích, cũng mong cải thiện chút tâm tư của cậu.
_Này, đi cùng em đến chỗ này nhé, đẹp lắm.- nghĩ là làm, nó nói rồi kéo tuột cậu đi luôn.
Mở ra trước mắt cậu giờ đây là một cánh đồng cỏ lau bạt ngàn, từng bông lau ngả mình theo hướng gió, đu đưa, một khoảng thiên nhiên dịu mát giữa chốn đô thị phồn hoa lúc nào cũng khói bụi mịt mù.
Không thể tưởng tượng là sau khi len lỏi qua biết bao ngõ ngách của khu dân cư cậu đã đặt chân đến một nơi tuyệt vời như thế này.
Đất trời được dịp quyện vào làm một, gió thi thoảng cứ đu đưa ngọn lau, tiếng nước sông đánh dạt vào bờ khi có tàu thuyền rẽ sóng đi qua càng làm cảnh vật thêm sinh động.
Nó khẽ cười nhìn cậu ngơ ngác ngắm nhìn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được nét đẹp của nơi đây như nó lần đầu tiên.
_Anh thấy thoải mái hơn chút nào không?
Nó đứng lại gần cậu hơn, nắm lấy bờ vai rộng lớn xoa dịu.
_Cảm ơn em, haizz, hôm nay lại để em thấy một Kỳ Lâm thế này, hơi mất mặt đây.- cậu cười, nhẹ tênh, phong thái đĩnh đạc, ngạo mạng trở về.
Cậu và nó cùng ngồi xuống một bụi cỏ, hàng lau miệt mài đu theo gió bao quanh, khung cảnh nên thơ và dễ chịu.
_Anh kể em nghe sẽ nhẹ lòng hơn đấy.- vẫn là nó biết san sẻ nhất.
Cậu nhìn vô định rồi chạm vào cơn đau một lần nữa, chỉ mong sẽ vơi đi phần nào.
_Có thể giờ đây ông ấy cũng thật sự biết lỗi.- nó quay sang nhìn cậu, khích lệ một niềm tin.
_Nhưng muộn rồi, mọi thứ bây giờ là thừa thải.- cậu bật cười trước trò trêu đùa của tạo hoá. Mẹ cậu đã không tiếc lời năn nỉ ỉ ôi để rồi ông đưa bà gặp tử thần, giờ thì ân hận sao, buồn cười.
_Ông dù sao cũng là người thân của anh, tình thân vẫn đáng giá nhất, cuối cùng đến một ngày nào đó anh và ông cũng sẽ hoà hợp, chỉ là hãy nghĩ thoáng hơn một chút.- giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, anh tiếp thu tường minh từng từ một.
Nghĩ thoáng hơn ư, ừ, sẽ nghĩ thoáng hơn, có lẽ khó khăn đây, khái niệm gia đình từ lâu không còn tồn tại trong tâm trí anh nữa rồi.
Bản giao hưởng của lũ chim về tổ và những con côn trùng nhỏ bé cứ được dịp ngân nga, hoà vang điệu nhạc của thiên nhiên trong hiện thực.
Thứ âm thanh tự nhiên cứ gần rồi lại xa, mang lại trong cậu một cảm giác thú vị, mới mẻ.
Dường như khi ở cạnh em mọi thứ anh cảm nhận được đều mới mẽ và đẹp đẽ lạ thường em nhỉ?
Cảm ơn em!
Đột nhiên không khí yên tĩnh bị dập tắt bởi lũ nhóc trong xóm, chúng đuổi nhau chạy khắp nơi, tiếng cười rền vang, giòn tan như chiếc lá khô rộp dưới nắng.
_Chị ơi, chị ơi! – như đang chơi vơi giữa biển được trời ban phao cứu sinh, bọn nhóc đổ nhau chạy sấn sổ lại chỗ nó và Kỳ Lâm, vừa chạy vừa reo vang.
Kỳ Lâm được dịp mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, khó có thể tin nó quen biết với tụi nhóc này, chúng lanh lợi và rành rõi ra vẻ sành đời lắm.
_Mấy đứa quen chị này à!- Kỳ Lâm nhìn lũ nhóc mà không nén nổi tò mò.
Một cậu nhóc làn da rám nắng, mặt mũi lém lĩnh thông minh đứng khoanh tay nhìn cậu, trả lời.
_Thế anh nghĩ tụi này thấy sang bắt quàng làm họ à.- cậu nhóc tia cậu từ trên xuống dưới rồi quay sang nó nói- Chị à, anh này không đủ tiêu chuẩn đâu!
_Tiêu chuẩn gì hả Huy?- nó cười cười hiểu ý cậu nhóc nhưng vẫn cố tình hỏi.
_Tiêu chuẩn làm bạn trai chị chứ gì, để xem, cũng đẹp mã, nhưng đầu óc với kiểu ăn nói này thì…chậc.- rồi cậu nhóc lắc đầu ngán ngẩm, điệu bộ trầm tư.
Nó nhìn xem phản ứng Kỳ Lâm thế nào, miệng vẫn tủm tỉm cười.
Cậu chớp mắt, nhìn một lượt lại nhóc Huy, cái gì chứ, dám bảo cậu không có đầu óc và không biết ăn nói à, xin lỗi nhóc, anh đây chỉ cần nói vài câu thì gái đổ rầm rầm.
Kỳ Lâm suy nghĩ rồi tự nhiên thấy người nóng ran, nhóc này nói chuyện cay thật, nhưng cãi lại hoá ra mình giống như lời nhóc nói, không được.
Sau màn đấu tranh nội tâm, cậu cố kiềm chế và nói một cách hiền hoà.
_Anh lớn không chấp con nít.
_Ai con nít ở đây?- cậu nhóc vẫn gân cổ nhây đến cùng, Huy tỏ vẻ không ưa gì Kỳ Lâm.
_Anh Huy kì quá đi, Bu thấy anh này dễ thương mà!- một bé gái mặt lem luốc, mái tóc cháy nắng mỉm cười.
“Đấy, thấy chưa, nhóc chỉ giỏi ganh tị với anh”- Kỳ Lâm nghĩ rồi mỉm cười đắc chí.
_Ai mướn mày thế Bu.- nói xong cậu nhóc ngồi xuống cạnh nó, hỏi han- Dạo này chị hay buồn nên không đến đây đúng không?
_Tụi em muốn chị vui hoài để đến đây chơi với tụi em à.- nghe “đại ca” nói có lí, ba bốn đứa còn lại tháo nhau.
_Dạo này mấy đứa làm việc sao rồi? Khá không?- nó vuốt tóc tụi nhóc, hỏi thăm tận tình.
_Em bán vé số còn đủ sống, chứ tụi con Bu đi lượm ve chai chả được bao nhiêu hết chị, dạo này khó kiếm tiền quá.- giọng nhóc Huy có phần trầm tư, đưa tay bứt vài cọng cỏ khi nói.
Kỳ Lâm ngồi yên nghe ngóng cũng hiểu ra mọi chuyện. Tụi nhóc này ra đời làm ăn từ sớm, phải làm nuôi thân và phụ việc ba mẹ, cái vẻ sành sỏi, bụi đời ấy cũng do lam lũ quá mà ra.
Bọn nhóc làm quần quật suốt ngày, nên cũng cần có một nhóm mà bảo ban nhau, “Đại ca” Huy do lớn nhất, cũng ranh mãnh nhất nên cầm đầu. Tụi nhỏ còn thương nhau hơn anh em trong nhà.
Hồi trước nó quen tụi nhóc cũng vì lang thang đi chơi ở đây, mỗi lần tâm trạng thoải mái nó sẽ ra đây nghe tụi nhóc kể chuyện gian nan kiếm sống, thường hay mang tới cho tụi nhỏ ít quà, cũng thân thiết với nhau.
Đặc biệt nhóc Huy rất thương nó nên gặp phải Kỳ Lâm cậu nhóc đã chẳng ưa gì, nhóc nghĩ chị Linh tuyệt vời của nó phải có được bạch mã hoàng tử đẹp không tì vết kia.
Nghĩ ngợi một hồi, Kỳ Lâm lên tiếng.
_Mấy đứa ăn kem không! Anh mua cho nhé!- kèm theo một nụ cười chân thành, nghe tụi nhóc kể chuyện lăn lộn kiếm miếng ăn cậu thấy mình còn hạnh phúc biết bao.
_Thật hả anh? Yeahhhhhh!!!!!!- tụi nhóc hò reo, mừng rơn, mặt mày đứa nào cũng rạng rỡ hẳn lên.
Nó cũng cảm thấy vui, xem tụi nhóc khoái chưa kìa, cả anh nữa, vậy là đưa anh đến đây không phải một lựa chọn tồi.
_Anh gì ơi, đừng nghĩ mua kem tụi này ăn thì Huy này thay đổi suy nghĩ về anh đâu nhé!- trong câu nói của Huy, ta thấy được có chút xao động.
Cậu đi rồi sau đó trở về với một túi kem to và vài món đồ chơi, chia đều cho từng đứa. Trong từng nét mặt là hạnh phúc trẻ thơ, hiền hoà, ấm áp, ngây ngô đáng yêu.
Nhóc Huy nhận lấy phần của mình, vui lắm nhưng cố không thể hiện ra. Ai nấy chậm rãi nhâm nhi phần kem sợ hết đi đến tội nghiệp, mặc dù biết phần đứa nào cậu cũng đã mua ba que.
Bầu trời về chiều đo đỏ, hắt xuống bãi lau, nơi một con người tìm về với bình yên, nơi một lũ nhóc hạnh phúc với phần kem đầu tiên của mình.
Gió thổi làm bay vài bông lau, dập dìu, như tuyết, nhưng tuyết làm ấm lòng mọi người.
Hạnh phúc vẫn là những điều rất nhỏ, rất nhỏ thôi.