Một chiếc mô tô phân khối lớn đang phóng đi với tốc độ kinh hoàng thẳng vào nó, bánh xe ma sát với lòng đường nóng ran lên, tiếng động cơ máy lớn dần, nó vẫn cứ lao vùn vụt trên đường, gầm rú thách thức phản ứng của con người, khi nó nhận ra cỗ máy sắt và con người đang điều khiển nó muốn gϊếŧ mình thì khoảng cách đã quá gần, mọi cơ quan phản xạ như ngừng hoạt động, nó bất động hướng đôi mắt sợ hãi về phía chiếc xe…
Nguyên Khang đi sau Bảo Kỳ và Kỳ Lâm, đột nhiên như có gì đó thôi thúc cậu quay nhìn lại, cậu nhìn thấy chiếc mô tô, nhìn lại Yun. Một phản ứng nhanh nhạy từ trong tiềm thức, cậu quăng mạnh chiếc cặp xuống đường để chạy thật nhanh, miệng không ngừng gọi tên Yun, chỉ mong kịp đẩy nó ra khỏi chiếc xe điên rồ đó. “Em không một mình, còn có anh nữa mà” lời nói vọng về, ý niệm đó cậu đã khắc sâu trong tâm khảm, sẽ không bao giờ để em một mình, sẽ không để em bị thương, nhất định thế.
Ketttttttttttttttttttttt- xe đang đi với vận tốc lớn phải thắng gấp tạo ra thứ âm thanh ghê rợn.
Uỵch- hai người cùng ngã, nhưng ai sẽ là người bị thương.
Chiếc mô tô sau khi gây ra tai nạn đã vội tẩu thoát, mà cũng chẳng ai có đủ tâm trí để quan tâm đến hắn lúc này.
Sau tiếng thắng xe chói tai, Nguyên Khang ngã mạnh xuống đất, va đập mạnh khiến máu chảy rất nhiều, môi vẫn nở nụ cười, nó an toàn, trong tích tắc cậu đã kịp đẩy nó vào lề đường. Hiện giờ thì Nguyên Khang bất tỉnh, nó ngã xuống nền nên có vài vết trầy xướt…kế hoạch không thành.
Mọi sự việc diễn ra chỉ trong vài giây, Bảo Kỳ và Kỳ Lâm hớt hải chạy đến bên cậu bạn. Kỳ Lâm vừa gọi cấp cứu, chẳng mấy chốc họ đến nơi.
_Để tớ đưa cậu ấy vào viện, cậu lo cho Yun nhé, đừng để con bé nhìn thấy máu.- Bảo Kỳ dặn dò rồi theo xe cứu thương.
Yun vì quá sợ mà ngất đi một lúc, Kỳ Lâm gọi mãi nó mới tỉnh, vừa mở mắt nó đã ôm chầm lấy cậu, cảm giác sợ hãi vẫn đeo bám, đôi tay cậu cũng đang siết chặt lấy nó, có một cảm giác nhẹ nhõm len lỏi, vì nó vẫn bình an.
_Anh Nguyên Khang không làm sao chứ?- giọng nó run run, nó buông cậu ra, đôi mắt đen ấy nhìn cậu đầy hy vọng, trong khoé mắt những giọt nước long lên.
_Anh không biết, Bảo Kỳ đưa cậu ấy vào viện rồi, sẽ không sao đâu em đừng lo.- vô thức cậu vừa gọi nó là em, thay thế cho cái từ nhóc mà cậu vẫn luôn dùng. Phải chăng trong cậu giờ đây đã có một thứ thay đổi.
Nó cảm thấy rát ở cánh tay vừa định quay qua nhìn, đã bị Kỳ Lâm cản ngay.
_Ơ này, này, em đừng nhìn.- cậu áp hai tay vào má, xoay nghiêng đầu nó lại, may là vẫn còn nhớ lời Bảo Kỳ.
Bàn tay to lớn áp vào gương mặt mịn màng, làn da trắng ửng đỏ, cậu nhận thấy điều đó nên vội rụt tay lại, cuống quít đứng lên quay mặt lại với Yun, tay gãi gãi mái đầu.
_Em đứng chờ anh một lúc, anh đi mua bông băng.
Nó lấy tay sờ lên bờ má ấm nóng, xoa xoa cho nó dịu đi mà trong lòng vẫn ngại vô cùng.
Tình hình bây giờ là Yun đang nhắm mắt thật chặt để cho Kỳ Lâm rửa vết thương, có nhiều vết xước ở khuỷu tay nó, không quá nặng nhưng có nhiều máu.
Có trùng hợp quá không khi mỗi lần nó bị thương cậu luôn ở bên và băng bó giúp, là vô tình hay do tạo hoá sắp đặt, anh hạnh phúc khi là người chữa trị vết thương cho em, hạnh phúc khi làm em quên đi đau đớn, những điều đó liệu có chứng minh anh sẽ không làm em đau không?
Phòng Vip 102
Nguyên Khang vẫn còn đang bất tỉnh, bác sĩ nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng do bị thương vùng đầu và mất máu khá nhiều nên thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn bình thường một chút.
_Em ở lại trông anh ấy nhé.- nó nhìn Nguyên Khang chua xót, đầu cậu quấn băng trắng, máu bên mép trái trán thấm trên miếng gạc, môi nhợt nhạt thiếu sức sống, tay đang được truyền nước biển.
_Em về nhà nghỉ đi, anh ở lại đây được rồi.- Kỳ lâm nhìn nó, cậu hiểu được cảm giác trong nó lúc này.
_Không, em muốn chăm sóc anh ấy cơ.- lại nhõng nhẽo rồi, kiểu này không muốn thì hai cậu cũng phải chịu thôi.
_Đi nhé, em ở lại nhé!- đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn hai anh kỳ vọng, chẳng ai dám từ chối hay đúng hơn là chẳng đủ khả năng để từ chối, giọng nói và ánh nhìn đó có đầy ma lực, nó khiến người nghe chấp nhận vô điều kiện.
_Cũng được, em ở lại nhưng cũng phải lo nghỉ ngơi chứ đừng thức trông cậu ấy thôi nghe chưa.- Bảo Kỳ đưa tay vò đầu nó, làm tóc rối hết cả lên.
_Anh lại thế rồi.- nó hậm hực đưa tay vuốt lại mái tóc, chu miệng trách móc.
Cả hai cậu đều bật cười trước vẻ mặt ngộ nghĩnh đáng yêu của nó.
_Thôi em ở lại ngoan, khi mệt thì phải ngủ, không được thức đâu nghe chưa?- Bảo Kỳ dặn dò bằng giọng điệu đầy quan tâm.
_Nhớ đó biết không, mà em đã ăn gì chưa đó?- đến lượt Kỳ Lâm.
_Em biết rồi mà, em chưa đói đâu, khi nào đói em sẽ tự đi ăn.- nó ngoan ngoãn trả lời.
_Vậy bọn anh về, mai sẽ vào sớm.
Hai cậu ra về, Yun ngồi bên giường bệnh nhìn Nguyên Khang không rời mắt.
Nó thấy buồn vô cùng, đáng lẽ người nằm ở đây là nó chứ đâu phải Nguyên Khang, thà rằng nó bị thương còn thoải mái hơn phải nhìn cậu bất động thế này, nó thương cậu lắm.
Đột nhiên Kỳ Lâm quay lại, tay cầm theo túi gì đó, cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nó, nâng cánh tay bị thương lên gỡ miếng ugo cũ ra, thay bằng miếng ugo đen có hoa văn đầu lâu trắng, cậu thích thú:
_Dán ugo này cho vết thương nó mạnh mẽ, nhanh lành.
Nãy giờ cậu cứ hiên ngang làm mà chẳng để ý đến vẻ mặt ngố tàu của nó, cứ đi vào, làm một mạch rồi cười.
_Anh bị gì thế, ấm đầu hả?
_Ơ hay, ấm cái đầu em?- Kỳ Lâm đưa tay véo má nó một cái, lòng buồn vì bạn đang bị thương nhưng vẫn vui vì nó không làm sao hết.
_Mà sao anh còn chưa về?- nó nhìn cậu, lấy tay chà chà đôi gò má.
Cậu đưa túi đồ ra trước mặt nó, giải trình vô cùng hồ hởi.
_Anh mua cơm tối cho em, mất công em lười lại nhịn.
_Cảm ơn anh nhé, không cần phải thế đâu.- nói vậy chứ trong lòng nó cũng thấy vui lắm.
_Không cần gì mà không cần, phải ăn hết đó.- Kỳ Lâm bỗng dưng lại thấy ngượng, giờ cậu mới nhận ra mình đã gọi nó bằng em, nên lại nói trống không, nhận ra hơi trễ rồi.
_Ăn đi, anh về đây.- cậu đứng phắt dậy, quay lưng đi ra cửa, tay gãi gãi đầu.
Nó bật cười, nụ cười không thành tiếng. Sau đó thì ăn cơm một cách ngon lành.
Gần 4h sáng, tại phòng bệnh 102.
Đêm qua nó đã gối đầu lên giường Nguyên Khang mà ngủ, tay vẫn đặt lên bàn tay cậu, nó đã nắm lấy đôi tay đó và chờ mong dấu hiệu tỉnh lại.
Hiện giờ Nguyên Khang đang ngồi nhìn nó ngủ, một bàn tay nắm chặt tay nó, tay còn lại vuốt ve mấy lọn tóc xoã dài,khoé môi nở một nụ cười hạnh phúc.
“Chỉ cần nhìn thấy em bình yên thế này anh đã hạnh phúc rồi Yun à!”
Nó chắc chẳn biết rằng đêm qua khi tỉnh lại cậu đã vui sướиɠ thế nào khi thấy mình nằm trên giường bệnh và nó đang ở bên đâu.
Nó khẽ cựa người, nhìn lên thấy Nguyên Khang mà mặt mày rạng rỡ hẳn ra.
_Anh làm em thức à?- cậu hối lỗi vì nghĩ nãy giờ cứ vuốt tóc nó mãi.
_Dạ không, anh tỉnh lại lâu chưa, anh có thấy đau nhức chỗ nào không? Để em đi gọi bác sĩ.- nó hỏi một tràng, xong đứng dậy, toan đi thì cậu nắm tay nó kéo lại.
_Em không cần phải gọi, anh khoẻ mà, em lại ngủ tiếp đi, còn sớm lắm.- cậu kéo nó đến gần, giọng nói ấm áp vô cùng dịu dàng, mỉm cười.
_Anh không sao, thật chứ.
_Ừ, anh không sao, em ngủ đi, lên giường anh ngủ cho đỡ mỏi.- cậu nhích người qua bên, nhường chỗ cho nó.
_Thôi, em ngủ như khi nãy được rồi, anh ngủ đi.- nó lắc đầu
_Giường rộng mà, em lên đây ngủ đi, anh năn nỉ đó, chẳng lẽ lại sợ anh.- Nguyên Khang cười hiền, kéo nó ngồi vào giường.
_Em…không có ý đó.- nó nhanh nhảu giải thích.
_Anh đùa thôi, ngoan ngủ đi.- cậu kéo chăn đắp cho nó rồi cũng nằm xuống cạnh bên, lúc sau nó đã lại ngủ.
Riêng Nguyên Khang thì làm sao có thể ngủ được, cậu còn bận phải nhìn người con gái này mà, ước mong của cậu chỉ là ngày ngày nhìn thấy Yun, ở bên cạnh nói chuyện cùng Yun, không để Yun cô đơn và được nhìn thấy nụ cười lung linh ấy.
Đợi Yun ngủ say, cậu rướn người hôn nhẹ lên mái tóc mềm, nhịp tim trật đi tự lúc nào, nếu thực sự cậu là thiên thần, sẽ tình nguyện rủ bỏ phép thuật chỉ cần được ở bên người con gái cậu yêu thương, làm người con gái ấy hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là đủ. Chẳng biết từ bao giờ hình ảnh của nó xâm chiếm tâm trí và con tim cậu nhiều đến thế, chỉ biết là với cậu nó quan trọng biết nhường nào.
“Rồi khi em đến màu mắt thơ ngây và những yêu thương làm anh đổi thay
để anh biết rằng đươc sống mỗi ngày là điều hanh phúc ở trên thế gian
lòng anh bỗng ước điều giản đơn thôi đươc mãi bên em
dù bao đổi rời và suốt cuôc đời đươc nghe tiếng cười
đươc nhìn em vui đươc trông thấy em mỗi khi bình minh.”
[ Từ Khi Em Đến]
Kỳ Lâm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cậu nhìn thấy nó ngủ cạnh Nguyên Khang mà chẳng vui chút nào, có chút gì đó khó chịu, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh để bước tiếp.
Thấy Nguyên Khang mở mắt, cậu liền hỏi
_Cậu tỉnh rồi à?
_Suỵt- Nguyên Khang xoay người qua bên, đưa tay ra hiệu- Cậu khẽ thôi cho Yun còn ngủ.
_Sao lại ngủ cùng giường thế, ai đời tranh giường bệnh nhân vậy.- cậu giả vờ trách móc nó để không tỏ ra khó chịu.
Nguyên Khang cười, cậu đang rất vui vì điều đó mà.
_Tớ bảo Yun lên giường ngủ đấy, ngồi vậy sao ngủ được.
Dù vẫn đang không vui nhưng nghĩ lại thì Nguyên Khang nói cũng đúng nên cậu thôi. Nó cựa mình, bỏ tay ra khỏi chăn và mở mắt dậy, giật mình vì có cả Kỳ Lâm ở đây và giật mình vì mình dậy trễ nữa.
_Thôi chết, hôm nay em phải tới trường làm kiểm tra.- nó lật đật leo xuống giường, vơ điện thoại xem giờ, chào tạm biệt hai cậu rồi chạy biến, không quên nói vọng lại “Làm kiểm tra xong em lại đến.”
Đến trường vừa kịp lúc, nó nhanh chân vào chỗ ngồi, mấy cậu bạn cùng lớp cứ thế hỏi han đủ điều, về cái chân đau, về ngày hôm qua nó biệt tích, nó cũng đành ậm ừ, đổ cho cái chân đau vậy.
Bài kiểm tra không quá khó, nó làm được trọn vẹn, sau đó thì bỏ luôn mấy tiết còn lại và đi về.
Từ lúc ra khỏi trường nó đã có cảm giác ai đó theo dõi, nó đi đến đâu thì bọn người mặc vest đen ấy theo đến đó, nó đi chậm họ không hề đi nhanh, thật khó để bình tĩnh. Đến một đoạn đông người, nó lấy can đảm quay ra sau, nhìn thẳng vào họ.
_Các người theo tôi làm gì thế?- tay nắm chặt lấy quai cặp, nó mạnh dạn.
Bỗng một tên đeo kính cận trong số đó bước đến gần nó hơn, động tác từ tốn làm nó thêm căng thẳng, nó lùi một bước.
_Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô.- anh ta ăn nói rất hoà nhã.
_Chủ tịch của các anh là ai? Cần gặp tôi có việc gì?- nó hỏi, vẫn chưa hết cảnh giác.
_Việc đó tôi không rõ, cô vui lòng đi cùng chúng tôi.- anh ta cúi đầu nhè nhẹ, chìa tay về phía chiếc xe ô tô đen.
_Cũng được.- nó đồng ý, phần lớn vì tò mò, rồi bước theo sau họ.
Không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, ai nấy mặt lạnh tanh, chẳng mở miệng nói với nhau nửa lời.