Chương 47: Yêu em, ngàn đời không hối tiếc nhớ em, vạn kiếp chẳng phai phôi…

“Em luôn muốn phá đi cái khỏa kìm hãm trái tim mỏng manh của mình suốt 5 năm qua, để không phải từng đêm bật khóc khi nhớ anh, nhưng em có thể làm gì đây, khi chiếc khóa vạn năng duy nhất nằm trong tay anh! Anh ra đi, nhưng lại giam giữ linh hồn em trong linh hồn chính mình.”

Trái tim Đan đập loạn lên, máu nóng dồn lên mặt. Và trong thời khắc khi nụ hồn gần đến với môi Đan, lí trí đã trở lại…

Với Huy, giờ đây Đan là gì?

Một người bạn…

Một đồng nghiệp…

Hay một người tình…

Đan khẽ cười cay đắng. “Người tình”? Một mỹ từ đẹp đẽ! Nhưng dường như nó không còn thuộc về cô nữa rồi! Năm năm xa nhau, đủ khiến cho cái tình yêu mộng mơ ngày nào chết yểu, giờ đây Đan cảm thấy sợ hơn là hạnh phúc! Cảm giác trống vắng quay trở về khiến Đan ngạt thở, mặc dù giờ đây, cô vẫn trong vòng tay anh như năm nào.

Đan khẽ đẩy Huy ra, mặc dù rất khẽ khàng nhưng cũng đủ ngăn hành động của anh lại. Huy nhíu mày..

_ Không được! Anh nghỉ ngơi đi! Em phải đi rồi!

Đan vụt chạy ra khỏi phòng Huy. Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, khô khốc! Huy mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.

Có ai đó đã từng nói: Tình yêu cũng như một quả cầu pha lê, khi tan vỡ sẽ chẳng bao giờ có thể hàn gắn lại được nữa. Ngày ấy, phải chăng anh đã sai? Huy đớn đau khi nhận ra chính mình chưa bao giờ có thể quên được Đan. Ly rượu đầu khiến người ta nhớ, ly rượu cuối khiến người ta say, nhưng với anh, tại sao ngay từ hớp rượu đầu tiên đã khiến anh quên cả đường về! Phải, chưa bao giờ, chưa bao giờ Huy xóa đi được hình ảnh Đan trong tim mình, dù chỉ trong một khắc nhỏ nhoi của giây. Năm năm qua là năm năm anh dằn vặt trong nỗi nhớ! Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ bóng dáng tinh khôi của Đan trong những ngày lộng gió. Anh nhớ cô đến khắc khoải…

Bất chợt Huy sững người, từ biệt thự của anh đến trục đường chính phải đi qua một cánh rừng, tuy nhỏ, nhưng để đi lúc trời tối lại là một thử thách lớn! Vả lại, Đan không hề có giày. Không nghĩ nhiều, anh vơ lấy cái áo gió, lao người ra khỏi nhà….

….

Đan thật sự hoảng sợ. Nỗi sợ lên đến đỉnh điểm. Từng cơn gió thốc qua, gào thét dữ dội. Cái lạnh khiến Đan gần như hóa đá. Cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Phải, từ khi gặp lại anh, chẳng phút nào Đan thấy mình tỉnh táo cả. Khóe mi khẽ ướt, nhưng cơn gió đêm dữ dội đã kịp mang nó đi, trước khi lăn dài trên khuôn mặt tái đi vì lạnh. Đan chợt nhận ra, sự yếu đối ngày nào lại trở về, không dữ dội nhưng đủ để người ta cảm nhận được sự tồn tại của nó, thậm chí không một lời cảnh báo, cứ ngang nhiên trở về như sau một chuyến đi dài. Đầu óc cô trống rỗng, cảm giác vụn vỡ cứ chợt ập đến, tưởng chừng như có thể nhấn chìm tất cả.

Biết bao lần, Đan tự hỏi: Thực ra tình yêu là gì? Một thứ tình cảm mà con người luôn theo đuổi, thực chất mang lại cho ta những gì, ngoài những tổn thương, đau khổ và mất mát. Yêu anh, yêu bằng tất cả những cảm xúc xao xuyến đầu đời, để rồi giờ đây, chỉ mình cô lặng đi trong nỗi cô đơn, trống vắng. Người ta vẫn nói, hãy biết buông tay khi điều đó không còn thuộc về mình. Vậy Huy có còn thuộc về Đan hay không? Cô luôn muốn phá đi cái khỏa kìm hãm trái tim mỏng manh của mình suốt 5 năm qua, để không phải từng đêm bật khóc khi nhớ anh, nhưng cô có thể làm gì đây, khi chiếc khóa vạn năng duy nhất nằm trong tay anh! Anh ra đi, nhưng lại giam giữ linh hồn cô trong linh hồn chính mình.

Một bàn tay đặt lên vai Đan, cô giật thót người, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu….

Cô không thể thét lên một tiếng kêu cứu, khi cổ họng giờ đây dường như nghẹn lại… Đan bất chợt khuỵu xuống.

_ Angel! – Trax vội ôm lấy thắt lưng Đan, kéo cô sát vào ngực mình. Anh dường như ôm gọn cả thân người Đan, mong truyền cho cô chút hơi ấm ít ỏi!

_ Trax! – Giọng Đan đứt quãng, thều thào

_ Ừ! Anh đây! – Trax bế hẳn Đan lên vào xe

Vào bên trong, hơi ấm khiến Đan lấy lại chút bình tĩnh. Ngày hôm nay, thật dài…

_ Sao anh lại đến đây? Sao anh lại biết em ở đây?

_ Nói sau đi! Người em lạnh quá! – Trax vẫn không hề nới lỏng vòng tay, tay kia anh xoa nhẹ vào má Đan, sắc hồng cuối cùng cũng trở về.

Đan úp mặt vào vồng ngực Trax, nức nở. Những tiếng nấc vang lên vỡ tan trong không gian vắng lặng. Trax nhói đau, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Đan. Anh cảm thấy mình như một diễn viên thế vai. Vị trí này vốn chẳng thuộc về anh. Người thực sự Đan cần lúc này, chẳng phải anh! Anh phải giữ im lặng đến bao giờ, khi mà tình yêu anh dành cho cô đang lớn dần từng phút. Nỗi đau của Đan, với anh còn khó chịu hơn cả ngàn lần.

… Đêm tịch liêu…

….

Cách đó không xa, một chiếc Bugatti Veyron như chìm hẳn vào màn đêm. Một ánh mắt u uẩn hướng theo chiếc xe vừa mới mất hút. Tay siết chặt vô lăng, Huy gần như muốn gào thét để giải tỏa nỗi bức bối đang bủa vây lấy mình. Anh đã khó khăn lắm mới đưa ra quyết định gọi cho Trax! Anh đau, phải anh rất đau. Nỗi đau như những con kí sinh vô hình đang gặm nhắm lấy từng mảnh tâm hồn anh. Anh muốn kéo cô về lại bên mình như ngày xưa ấy, nhưng rồi chợt nhận ra mình thật ích kỉ. Tình yêu của anh nếu khiến người con gái ấy tổn thương, anh sẵn sàng chôn chặt nó tận sâu nơi đáy lòng, để rồi từ đó con tim cũng sẽ chết lặng. Chưa bao giờ anh thấy mình thất bại như lúc này, khát khao chiếm hữu trong anh trở nên thảm hại đến đáng thương.



Đan đứng trên ban công lúc này đã lặng gió. Kí ức là gì? Những mảnh ghép xưa cũ, nay tìm về với nhau, xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, đẹp đến ám ảnh! Đan cười khổ, từng vòng khói thuốc lởn vởn trước mặt khiến dáng vẻ Đan càng trở nên mơ hồ.

Nhìn điều thuốc trong tay mình, Đan bật cười khi nhớ lại lần đầu tiên mình hút thuốc, cũng lâu lắm rồi….

Đó là những tháng đầu khi cô vừa sang Pháp du học. Môi trường mới, bạn bè mới, điều đó khiến Đan cảm thấy lạc lõng…

"_ Shally! Thử không? – René chẳng biết từ đâu xuất hiện trước mặt Đan, với điếu thuốc nhỏ trên tay.

_ Không! Mình chưa từng hút thứ này! Vả lại ở Việt Nam, con gái hút thuốc đồng nghĩa với con gái không đàng hoàng!

_ Nghiêm khắc quá! – René khẽ nhăn mặt - Ở đây, cũng không hẳn là được hoan nghênh đâu, nhưng cũng không có những định kiến quá mức!

_ Vậy à? – Đan mỉm cười, nói cho qua chuyện – Cậu không gặp phải bất cứ sự cản trở nào khi hút thuốc sao?

_ Không! Mẹ tớ chỉ mỉm cười và nói “ Con đã trưởng thành rồi!”. Vậy thôi!

_ Mẹ cậu thoáng nhỉ?

_ Mẹ cũng không hoàn toàn ủng hộ đâu, dù sao thuốc lá vẫn có hại cho sức khỏe! Nhưng mẹ tớ nói rằng: “ Hút thuốc cũng như cách con người yêu vậy. Có thể ban đầu sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng một khi đã quen với sự tồn tại của nó thì không thể nào dứt ra được.”

Đan không biết khi ấy, mình nghĩ gì khi buột miệng

_ Tớ muốn thử!

Và cô đã sặc sụa vì khói thuốc trước vẻ mặt hiểu biết của René. Trong lúc nước mắt trào cả ra ngoài, cô đã không ngừng suy nghĩ: “ Phải chăng tình yêu Huy dành cho Đan cũng như sự đắng cay của khói thuốc, khiến cô khó chịu đến bỏng rát, nhưng chẳng thể nào dứt ra?”

Thực ra, Đan chẳng bao giờ lạm dụng thuốc lá. Cô chỉ cần đến nó khi thật sự bế tắc mà thôi. Không những vậy, cô phải có trách nhiệm trong việc bảo vệ hình ảnh cho chính mình, một hoa hậu, người đại diện cho nét đẹp Việt Nam.

….

Cách đó không xa, cũng trên một ban công rộng lớn, một đôi mắt hướng về phía xa xăm với những tia nhìn dữ tợn và tàn nhẫn…

_ Cuộc chơi chính thức bắt đầu! – Giọng nói đầy hứng thú xen lẫn với sự cay nghiệt và căm hận.

“ Bằng…”

Một động tác bắn giả hoàn hảo, trêu ngươi. Khẽ đưa hai ngón tay trong vai trò chiếc súng giả lại gần miệng, người ấy khẽ thổi nhẹ, vẻ mặt đầy thách thức …

_ Xuất phát thôi nào! Hai con đường khác nhau, để xem ai sẽ là người đến cái đích cuối cùng! Tất cả sẽ phải trả giá… Nợ máu phải trả bằng máu….

To be continue....