Chương 43: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

“ Bất cứ nơi đâu, em cũng bắt gặp hình bóng anh! Anh có hiểu?”

Khẽ nhấn nút nhận cuộc gọi trên màn hình cảm ứng, Đan cắm hearphone vào tai…

_ Em đi chưa? – Giọng Trax đầy hưng phấn

_ Em gần tới nơi rồi! Mỗi lần anh được chơi tennis là vui như cá về với nước nhỉ?

_ Tất nhiên! – Trax bật cười – Có một người bạn muốn cùng tham dự cuộc vui với mình đấy! Em đồng ý chứ?

_ Không sao đâu! Là nam hay nữ thế anh?

_ Homme ( Con trai)

_ Vậy em sẽ gọi Nhã Văn tới cho đủ cặp nhé!

_ Tùy em thôi, Angel!

_ Bye anh! Gặp anh tại sân bóng!

_ Lái xe cẩn thận!

Đan nhấc máy gọi Nhã Văn, cô bé đồng ý chẳng cần nghĩ ngợi… Đan vừa tới nơi thì Nhã Văn cũng tới!

_ Chị! – Nhã Văn reo lên

_ Em đến nhanh nhỉ?

_ Nhà em ở khu này!

_ Vậy à?

Hai cô gái bước vào phòng thay đồ, sau đó bước ra sân khởi động…

Vừa tới nơi, Trax đã chạy tới ôm Đan và hôn xã giao lên má cô. Chẳng hiểu sao, Đan cảm thấy gáy mình nóng bất thường…

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt khiến mình muốn hụt hơi, suýt nữa đánh rơi cả vợt cùng lúc Nhã Văn thét lên khe khẽ:

_ Giám đốc?

_ Bất ngờ không? – Trax thì thầm

Huy nhìn Đan, ánh mắt chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Dưới ánh nắng, Đan đẹp rạng rỡ…

Chiếc váy quần ngắn để lộ đôi chân thon dài, đôi bata trắng ôm sát cổ chân. Mái tóc cô buộc cao kiểu đuôi ngựa như những năm trước, khi còn là một cô nữ sinh. Chiếc mũ lưỡi trai chỉ có vành khiến những cảm xúc trên mặt Đan thật khó dò. Những ngón tay thon siết chặt cán vợt, ngay cổ tay còn có một băng tay trắng. Trông Đan chẳng khác gì một nữ VĐV quần vợt chuyên nghiệp…

_ Chúng ta vào sân thôi! Đôi nam nữ nhé! Cậu với cô bé kia được chứ, Dark?

Huy không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu…

Đan tập trung vào trận đấu, buộc trái tim mình phải trấn tĩnh! Nãy giờ chỉ có mình Trax đỡ bóng…

Cô hít một hơi thật sâu, phát bóng. Trái bóng vạch một đường vòng cung trước khi chạm sân, ngay vạch giới hạn!

Yeah! Ghi điểm trực tiếp! Đan nhảy lên vỗ vào bàn tay để sẵn của Trax…

Bên kia đầu sân, Huy thoáng ngỡ ngàng. Trình độ tennis của em cao thế sao! Nhưng rất nhanh thôi, anh hướng về Đan nụ cười thách thức!

Đan đáp trả anh, cái nhìn cũng thách thức không kém…

Giờ mới gọi là cân sức bởi Nhã Văn cũng là một tay vợt không đơn giản. Còn hai “ anh hùng” này thì miễn bàn…

Tỉ số cân bằng, một lần đánh banh nữa sẽ quyết định thắng thua…

Bất ngờ, từ vị trí sau, Huy vụt lên phía trước, chỉ thấy cánh tay anh khẽ nâng lên, đập một đường bóng rất ngắn ngay trươc lưới. Đan nhìn thấy anh đột ngột thay đội thế tay liền nhào lên đỡ bóng, khó khăn lăm mới cứu được.

Nhưng lực trả quá yếu, càng tạo cho Huy một cơ hội tốt.

Anh đột ngột đập bóng… Đan lại cuống cuồng chạy theo, cô đỡ được bóng nhưng cùng lúc đó cũng khuỵu xuống!

Mọi người hốt hoảng chạy đến!

_ Angel!

_ Đan!

_ Chị!

Cả Huy, Nhã Văn và Trax đều hét lên!

_ Sao thế em?

_ Chân em! – Đan điếng người, cắn chặt môi đến bật máu

_ Đến bệnh viện nhé! – Trax đề nghị

_ Không cần đâu anh! Vết thương cũ tái phát thôi! Chắc tại hôm nay em vận động nhiều quá!

_ Vết thương cũ? – Huy lên tiếng rồi cuối xuống lau vết máu trên môi Đan

Đan ngẩng lên nhìn Huy, ánh mắt bất chợt trở nên hoảng loạn…

_ Mình về thôi! – Đan giục Trax

_ Không được! – Huy nói rồi bất ngờ cúi xuống ôm ngang eo Đan bế lên – Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện…

_________________