Chương 42: Anh luôn biết em cần gì

“ Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim

Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó

Em là nữ hoàng của vương quốc đó

Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu”

- Tago-

Đang vào giữa thu…

Những cơn gió lạnh vẫn rít lên từng hồi…

_ Stop!- Đan nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói hoàn toàn mệt mỏi

Khẽ lau những giọt mồ hôi đọng bên thái dương, cô bước lên sàn diễn… Chiếc sơ mi Đan mặc đẫm ướt dù trời đang rất lạnh…

_ Laura, mình đã nói với you rồi, đừng đi quá dứt khoát như thế, nó sẽ làm mất đi vẻ dịu dàng của tà áo dài Việt Nam đấy, với lại khuôn mặt đừng quá lạnh lùng như thế..thoáng mỉm cười thôi, ok?

Laura mỉm cười gật đầu hối lỗi…

Ánh đèn lại chớp nháy, thay đổi tông màu, từng người mẫu lộng lẫy trong các bộ áo cưới bước ra… Đan nín thở cho tới khi buổi tổng duyệt kết thúc tốt đẹp.

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài. Có lẽ Đan bị stress mất rồi! cả mấy tháng nay, cô tập trung cho bộ sưu tập đến đuối sức. Thiết kế, chọn vải, cắt may, hướng dẫn, chọn người mẫu…đều một tay cô làm. Mặc dù được sự giúp đỡ của mọi người nhưng Đan vẫn thấy lả đi. Cô bỏ bữa thường xuyên hơn, làm việc từ sáng đến tối mịt. Nhưng nhìn lại thành quả, bất giác cô thấy thật tự hào…

Bước ra khỏi khán phòng, Đan giật mình…

Đã 8pm… Cô còn có ca trực ở bar Sky nữa…

.

Đan vội vã chạy tới ngăn cánh cửa thang máy đang dần khép lại. Nhưng rồi lại chới với, mất thăng bằng rồi ngã xuống…

Giấy tờ, tài liệu văng tung tóe

Đan thở dốc, mệt đến không thở nổi…

Cánh cửa thang máy lại mở ra….

Đan thoáng thấy bóng dáng Nhã Văn… đúng rồi, là cô bé…

_ Chị, chị không sao chứ?- Văn cuống lên

_ Ừ, không sao đâu!

Nhặt lại đống giấy tờ, Nhã Văn chạy đến bên Đan…

_ Chị xanh quá! Lại ốm hơn nữa!

_ Không sao mà!

_ Lại còn nói không sao! Chị sút bao nhiêu kg rồi?- Nhã Văn làu bàu

_ Hai chữ “ không biết” tan trong không khí khi Đan cảm thấy mình bị nhấc bổng lên…

Một vòng tay ấm nóng, quen thuộc….

_ Anh….!- Đan nói chẳng ra hơi

_ Cô giữ giúp cô ấy túi xách và những bản thiết kế kia!- Huy quay lại, lạnh lùng buông ra mấy chữ

_ Thả tôi xuống!- Đan vùng vẫy

Huy vẫn mặc kệ, thản nhiên bước đi….

Nhẹ nhàng đặt Đan xuống chiếc sôfa, Huy quay đi. Lát sau trở lại, anh đưa Đan hộp sữa….

_ Em uống đi!

Đan nhận lấy, cô cảm thấy đói thực sự…

_ Cảm ơn!

Huy nhìn Đan rồi cúi xuống tháo đôi cao gót ra khỏi chân cô…

_ Anh làm gì thế?

_ Chẳng phải anh đã từng nói là anh không muốn em đi cao gót sao? – Giọng Huy nhẹ hẫng

_ Vậy thì sao?

Huy ngước lên, nỗi đau trong đáy mắt chẳng thể che dấu. Anh vòng qua bàn làm việc, mang lại một chiếc hộp khá to.

Một đôi sandal màu trắng, đế xẹp, sử dụng khóa kéo để mang, ngay cổ chân còn có một đóa hoa vải kiêu kì…

Huy giúp Đan đi nó…..

Cô vẫn ngẩn ngơ một lúc lâu……

_ Để anh đưa em về!

_ Không cần đâu, với lại giờ em còn có ca trực ở bar Sky nữa!- Đan nhìn đồng hồ vội vàng bật dậy nhưng rồi lại loạng choạng suýt ngã.

Huy vòng tay đỡ lấy…

_ Bar Sky?- Huy trầm giọng, ánh mắt hiển hiện rõ ràng dòng chữ “ Tại sao em phải làm ở đó chứ?”

_ Vâng!

_ Không đôi co nữa!- Huy kết thúc

_ Không…em

_ Một là: Anh đưa em về, hai là anh sẽ đưa em xuống xe như lúc đưa em vào đây!

_ Không được!- Đan suýt nữa hét lên- Em nghe anh là được chớ gì!

Đan vờ ngoan ngoãn gật đầu nhưng giọng nói lại đầy tinh quái…

Huy lắc đầu. Cô ấy thay đổi rất nhiều: xinh hơn, dịu dàng hơn, sâu sắc hơn nhưng không sao bỏ được cái tính cứng đầu cứng cổ này…

….

_ Angel mai em không bận chứ?- Trax đột nhiên lên tiếng

_ Vâng ạ! Có chuyện gì không anh?

_ Tennis đi! Ok?

_ Tennis? Được thôi! Vả lại em cũng cần xả stress!

Đan nhìn Trax, mỉm cười. Bên anh, Đan luôn cảm thấy nhẹ nhàng, luôn cảm nhận được sự quan tâm của Trax như một người anh trai!

_ Mai sau khi hoàn thành cảnh quay anh sẽ về đón em!

_ Không cần đâu anh! – Đan vội lên tiếng – Em sẽ tự lái xe tới!

_ Nhưng xe em còn ở nơi bảo dưỡng!

_ Mai em sẽ đi lấy!

_ Để anh bảo họ mang đến cho em!

_ Thế thì tốt quá! Em là con mèo lười! Chỉ có anh hiểu điều đó!

Trax bật cười ngặt nghẽo trước cái vẻ hí hửng của Đan, thật chẳng khác đứa con nít là bao!