Chương 27: Xấu hổ

“ Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu

Anh với em như một cặp vần…”

- Xuân Diệu-

Ánh nắng sớm mai khiến Đan choàng tỉnh. Những hình ảnh của đêm trước cứ

mơ hồ lướt qua…

_ Ôi! Khó chịu quá!... Vυ" cho con xin li nước!

_ Lại đây con!

_ Dạ! Con cảm ơn!

_ Sao con lại uống rượu? Uống xong thì không biết trời trăng gì hết!

_ Dạ???

_ Con không nhớ à? Con say rồi nói tùm lum

_ Hả?

_ Hả gì mà hả? Mà nhờ con say nên mới xảy ra chuyện thú vị như thế!

_ Chuyện gì ạ

_ Hồi tối, lúc Huy bế con vào nhà, ba con cứ tưởng thằng bé cho con uống

rượu nên sắp nổi trận lôi đình, nhưng khi nghe lí do thì…- Vυ" Hà lắc đầu- Rồi

tự nhiên lúc đó con tỉnh lại vùng vẫy đòi xuống, ôm lấy ba rồi cười nói lung

tung..

_ Trời ơi!- Đan đỏ mặt

_ Nói xong rồi ngã gục xuống, chẳng còn biết gì nữa cả! Huy định bế con

nhưng ba con lại muốn thể hiện bản lĩnh của người làm cha nên dành bế con,

nhưng con nặng hơn tưởng tượng nên suýt ngã. Nên cuối cùng vẫn phải để

thằng bé bế con thôi!

_ Xấu hổ đến chết mất!

_ Thôi rửa mặt rồi ăn sáng!- Vυ" Hà phì cười

Tại Hello Coffee

_ Bạn đợi lâu chưa?- Huy vội chạy lại phía Đan

_ Xin hỏi, anh dùng gì?- Người phục vụ đột ngột xuất hiện

_ Một đen nóng, không đường!

_ Vâng, xin đợi một tí ạ!

_ Bạn trễ 10 phút!- Đan nhìn đồng hồ chép miệng

_ Tôi xin lỗi! Tại khoa có cuộc họp đột xuất!

_ Không sao mà!- Đan phì cười trước vẻ nghiêm trọng của Huy



_ Sao bạn không nói gì cả?

_ Tôi… xấu hổ đến chết mất!

_ Về chuyện gì? Tối qua à?

Đan gật gật đầu rồi cụp mắt xuống

_ Sao lại xấu hổ thế chứ?- Huy nâng cằm Đan lên- Mà bạn biết gì không?

_ Biết gì?

_ Khi say bạn thú vị và đáng yêu không thể tả!

_ Đừng chọc nữa mà!

_ Không đâu! Thật đó!

_ Giờ bạn ổn chứ?

_ Ít ra là giờ tôi không say!- Đan dỗi

_ Tôi biết! Bạn say khác kia!

_ Sao?

_ Bạn say là: Ba ơi! Con yêu ba nhất; Vυ" ơi! Con nhớ vυ" quá à!; Huy à! Tôi rất

thích bạn đó!

_ Cái gì! Trước mặt ba tôi?

_ Ừ!- Huy không vòng vo

_ Giờ sao đây?

Choàng nhẹ tay qua vai Đan, Huy khẽ nói:

_ Bạn có biết là rất hạnh phúc khi nghe điều đó không?

_ Thật không?

_ Thật mà!

Đan bật cười….

Tại nhà…

_ Đan này! Hôm nay con đi dự tiệc cùng ba được không?

_ Tiệc ạ!- Đan ngập ngừng

_ Ừ!

_ Con chưa đi bao giờ nên ngại lắm ba ạ!

_ Không sao đâu, cũng chẳng ai xa lạ mà!

_ Dạ?

_ Tiệc do công ti nhà Gia Huy tổ chức đó!

_ Vậy à? Nhưng con chưa chuẩn bị gì cả!

_ Cái đó con không phải lo! Có người sẽ giúp con

_ Sao ba lại muốn con đi cùng?

_ Cũng lâu rồi chưa có người nào khoác tay ba đến những bữa tiệc xa hoa ấy,

cảm giác thật ngán ngẩm!- Ông Hà trầm ngâm- Vả lại ba cũng muốn khoe

con gái mình!

_ Ba!

_ Sao? Không phải à?

_ Vậy con sẽ đi, con cũng muốn thử cảm giác khoác tay một quí ông lịch lãm!-

Đan mỉm cười….